“Chúc buổi sáng tới tất cả mọi người trong ngôi trường tuyệt vời này! Như mọi khi, đây là hiệu trưởng đáng yêu của các bạn, hãy biết rằng đây là một bất ngờ (và cũng là bất ngờ tuyệt đối) nhưng thứ hai tới, tất cả các khối (VÂNG, tất cả các khối!) sẽ được đi dã ngoại! Hiệu trưởng kính mến của các bạn không thể đưa tất cả các bạn đi một chỗ nào đó xác định, vậy nên các bạn sẽ được quyết định đi đâu vào giờ sinh hoạt sáng nay! Chính tôi cũng sẽ quyết định đi đâu cùng lúc đó! Hiệu trường yêu quý của các bạn xin hết!”
Với buổi phát sóng táo bạo đó, buổi học thứ bảy bắt đầu. Hiệu trường của chúng tôi chắc đang bị một cơn sốt sáng thứ bảy. Tôi biết đó là lời nói đùa tệ, nhưng ai đó ở đâu đó có thể sẽ thấy buồn cười.
Những sự kiện kiểu này là một điều xảy ra thông thường ở đây. Sau khi lễ khai giảng kết thúc, tôi nghĩ không khí thư giãn đó cũng sẽ hết, nhưng Isshiki nghe được từ một anh khóa trên rằng đó là một kiểu truyền thống ở trường chúng tôi. Chúng tôi có một hiệu trưởng phóng túng, và cực nhiều tự do cho các hoạt động của trường. Tôi nghi ngờ rằng điều này có thể xảy ra ở một trường công lập. Ai đó trong hội phụ huynh sẽ nghe được và phàn nàn, nhưng tôi lại thích phong cách này.
Như mong đợi, cả lớp huyên náo sau thông báo đó. Dù sự chú ý của chúng tôi vừa xuất hiện, đó vẫn là một chuyến dã ngoại, vậy nên chúng tôi sẽ rất vui cho dù đi đâu đi nữa.
“Chà, sáng nay đã tuyệt vời rồi. Hiệu trưởng ở đây rất thích gây bất ngờ cho các em!”
Người đang nói là cô Tsukumo-sensei (còn được gọi là Nana-chan). Tiết đầu tiên hôm nay là toán, nhưng tôi nghi ngờ rằng sẽ có ai đó nghe giảng sáng nay.
“Vâng, xin lỗi vì đã phá hỏng cuộc vui, nhưng ngày đi dã ngoại đã được quyết định từ trước rồi. Nhưng buổi phát sóng bất ngờ của hiệu trường quả thật cũng thú vị đấy!”
Khi Nana-chan thành thật chia sẻ cảm xúc của mình, mọi người trong lớp gật đầu cùng cô ấy. Vì chúng tôi với chi ở đây hai tháng, chúng tôi chưa quen với không khí kiểu như thế này. Nana-chan cũng là giáo viên mới, nên cô ấy cũng giống như chúng tôi. Tôi nghĩ có lẽ năm sau sẽ thật tệ nếu phá vỡ hình mẫu đó, nhưng bây giờ thật tuyệt với khi điều đó có thể xảy ra.
“Bây giờ sau khi đã xong việc đó, chào buổi sáng tới mọi người! Tiết đầu tiên trong hôm nay là toán, nhưng vì chúng ta đang kịp tiến độ cho bài kiểm tra tiếp theo nên hãy quyết định nơi chúng ta sẽ đi trong kỳ nghỉ tới trước nhé!”
Cả lớp tràn đầy hào hứng. Bây giờ thậm chí còn ồn hơn lần trước. Tôi phải hoan hô Nana-chan. Cô ấy biết mọi bài học sau thông báo đã sẽ vô ích!
“Được rồi, tuy có chút vấn đề nhưng chúng ta nên nhờ lớp trưởng chọn giúp xem nên đi đâu. Vậy, Nibutani-san và Sakada-san hãy lên đây nào.”
Ngay sau khi cô ấy dứt lời, cả Nibutani và Sakada-kun đi lên bục giảng. Vì Nibutani có giọng tốt nên cô ấy nói thay cho cả hai trong khi Sakada-kun tốc ký sẽ làm thư ký. Đúng người đúng việc.
“Tớ không nghĩ chúng ta có thể dễ dàng quyết định sẽ đi đâu ngay được qua thảo luận thông thường đúng không? Vậy hay là thế này, chúng ta sẽ chuyển vài tờ giấy, các bạn viết nơi các bạn muốn đi ở trên đó, chúng tớ sẽ viết lại những địa điểm đó lên bảng, và sau đó mọi người có thể bầu chọn nơi sẽ đi. Có được không?”
Tớ phải công nhận điều đó. Cô ấy có khả năng nghĩ ra một kế hoạch để giải quyết chuyện này khá dễ dàng. Con quái vật ánh sáng đáng sợ ẩn mình bên trong Nibutani không thể được nhìn thấy ở đây. Ngay lúc này, cô ấy có lẽ là cô gái đáng yêu nhất lớp.
“Tốt lắm lớp trưởng!”, “Chúng tớ tin ở cậu!”, và các bình luận khác từ đám con trai sau lưng tôi. Tất nhiên Nibutani đáp lại bình luận của họ bằng một nụ cười dễ thương. Vì không có ý kiến nào khác, kế hoạch của Nibutani được thực hiện. Không có sự ngập ngừng trong quyết định của cô ấy.
Tôi cân nhắc tờ giấy ở trước mặt tôi. Hừm, đi đâu đây? Đây là chuyến du lịch cả ngày, vậy nên cái gì đó như công viên giải trí hơi bị ngốc. Tôi thì muốn đi đến Universal Studios Japan<>, nhưng tôi nghi ngờ rằng chúng tôi có đủ kinh phí. Vậy nên tôi quyết định chọn “Ninja Town”. Đó là nơi đến cho những người thích ninja.
Sau khi tất cả các lá phiếu đã được thu thập, Sakada-san bắt đầu viết lại các địa điểm lên trên bảng. Tất nhiên sự lựa chọn đầu tiên là USJ. Ai đã viết điều đó vậy? Tiếp theo là một bữa tiệc nướng ở một công viên công cộng. Ồ, điều đó khá thú vị đấy. “Movie Village” (làng điện ảnh), ồ, chỗ đó giống như Ninja Town. Danh sách tiếp tục đến khi chúng tôi có khá nhiều địa điểm để đến. Hiển nhiên lá phiếu ninja của tôi cũng ở trên đó. Sự lựa chọn cuối cùng là… Thế Giới Quỷ.
…Tôi nghĩ bạn biết ai bầu chỗ đó. Cán bộ lớp quyết định can thiệp và sự lựa chọn đó.
“Ừm, đây là tất cả sao? Vậy bây giờ chúng ta sẽ bầu xem sẽ đi đâu. Hãy chuyển lại các tờ giấy.”
Sau khi Nibutani chuyển giấy nhanh chóng, lớp tôi quyết định chuyến đi đầu tiên sẽ đến… “Cycle Sports Center”. Không thực sự là nơi tôi sẽ chọn, nhưng đó là mong muốn của lớp. Tôi chỉ mừng là chúng tôi không quyết định đến Thế Giới Quỷ. May thay nó chỉ được hai phiếu bầu. …Hai phiếu?
“Cảm ơn các em! Quả là một quyết định nhanh chóng! Tôi cũng rất thích thú. Sau khi chúng ra đã quyết định điều đó rồi thì hãy bắt đầu tiết toán!”
Và bây giờ bắt đầu một tràng ồn. Lớp tôi cảm ơn Nana-chan, Nibutani và Sakada-kun rất ầm ĩ.
◆ ◆ ◆
Lúc đó là giờ tan học. Hay chính xác hơn là buổi chiều. Chúng tôi chỉ đi học đến trưa vào thứ bảy. Sau đó bạn có thể thưởng thức phần còn lại của thứ bảy ở câu lạc bộ, nhà hoặc bất cứ nơi nào bạn thích.
Như Rikka và tôi, chúng tôi đang trong giờ học sau giờ tan học ngày thứ tư. Hôm nay hơi khác so với ba hôm trước. Thay vì học ở lớp học của mình, chúng tôi sử dụng lớp học công cộng. Vì nó chỉ được sử dụng để chứa các đồ dự trữ không được sử dụng và không ai dùng nó để làm phòng câu lạc bộ, đây là nơi tốt để yên tĩnh học bài. Chúng tôi đặt hai cái bàn học quay vào nhau như trong lớp và bắt đầu vào việc.
Chà, nói thật thì chúng tôi sử dụng căn phòng này để đánh lừa Nibutani. Để cô ấy không can thiệp vào chuyện học hành của chúng tôi, chúng tôi sẽ học ở nơi bí mật. Được rồi, bắt đầu học thôi!
“Nếu Nibutani đến đây, chúng ta sẽ chạy đi nhé.”
“Hiểu rồi. Tớ cũng không thích cô ấy.” Rikka hơi run một chút. Điều đó chắc chắn cho thấy sự không thích của bạn dành cho ai đó. Tôi cũng run mỗi khi tôi có một trải nghiệm tồi tệ.
Đổi lại, Nibutani không thích những người mắc chuunibyou. Tôi chắc rằng có lý do đằng sau điều đó nhưng tôi không được biết tại sao. Tôi nghĩ ý tưởng rằng cô ấy có thể từng mắc căn bệnh đó sẽ là một lý do hợp lý; nhưng có lẽ có điều gì đó thúc đẩy cô ấy. Dù sao đi nữa, không có tình cảm nào mất đi giữa cô ấy và Rikka.
Tôi không thể giúp Nibutani với mục đích của cô ấy. Như tôi đã từng mắc bệnh đó, tôi không có lý do để ghét nó, vậy nên tôi không hiểu tai sao nó tồi tệ như trong quan điểm của cô ấy.
“Yuuta, tớ có một cách phản công lại quái vật ánh sáng cậu có thể sử dụng.”
Tôi đang trong chế độ mơ tưởng khi giọng nói của Rikka đưa tôi trở lại thế giới thực.
“Hả, một cách phản công? Ý cậu là cái gì đó có thể sử dụng chống lại Nibutani?”
“Đúng. Hãy trang bị cái này.”
Cái cô ấy đưa cho tôi là một cái dây buộc tóc chấm bi đen trắng đáng yêu. Tôi có cảm giác nó được làm thủ công chứ không phải được mua.
Thêm vào việc là một bệnh nhân chuunibyou, Rikka còn là một cô gái trung học. Tất nhiên cô ấy sẽ có khiếu thẩm mĩ tốt khi lựa chọn một thứ như thế này. Không may, những người khác có thể không nghĩ nó ấn tượng như tôi.
“Đây là Mufaasa. Tên đầy đủ: Agrichemical Mufaasa. Nó chứa nhiều nguyên liệu để chống lại các thế lực thù địch. Do đó, Yuuta sẽ an toàn khi trang bị cái này.”
“Tại sao cậu nghĩ cái này hợp thời trang đối với tớ? Và làm sao nó có năng lực được? Tớ còn không thấy nhẹ lòng khi nó được gọi là Agrichemical (hóa chất nông nghiệp @@) nhưng… nếu nó chứa nhiều nguyên liệu, vậy có lẽ là... Mufaasa?”
“Đúng. Mufaasa.”
Hừm. Tôi cảm giác như sắp hét lên. Tôi khá kén chọn về các phụ kiện thời trang. Tôi muốn đeo nó để thưởng thức tác dụng của nó nhưng tôi không chắc ý định đó sẽ hợp lý đối với mọi người.
… Nói ngắn gọn, mọi người sẽ hiểu nhầm việc tôi đeo nó! Tôi có thể thông cảm với Rikka và tôi còn có thể thông cảm với điều cô ấy muốn làm. Tôi cũng hơi cảm động và hạnh phúc, nhưng…
“…Tớ cực kỳ biết ơn sự chu đáo của cậu, nhưng tớ không thể nhận cái này.”
Rikka nhìn tôi bối rối và hơi nghiêng đầu.
“Mufaasa sẽ… trông rất đẹp cho con gái!”
“Cậu nói một cách rất nam tính, nhưng khuôn mặt cậu rất đáng yêu.”
“Đừng có nghĩ rằng tớ là một đứa con trai trong quần áo con gái!”
Tôi không biết khuôn mặt tôi thực sự trông như thế nào, nhưng ý định của tôi là một vẻ mặt thật hoang dã. Khỉ thật, Isshiki cũng đối xử với tôi như một đứa con gái. Điều này thật khó chịu!
“Khởi động Tà Vương Chân Nhãn. Yêu cầu người giao ước trang bị.”
“Cậu có đang thức tỉnh năng lực của cậu một cách thiếu thận trọng không?! Đáng lẽ nó phải bị phong ấn, vậy nên đừng sử dụng nó tùy tiện.”
Như mọi khi, con mắt đó có ánh hoàng kim và vẫn lấp lánh. Dù tôi mừng là nó chưa thay đổi nhưng tôi không thể chịu thua trong vấn đề này được.
Chắc chắc một đứa con trai không thể nào đeo Mufaasa mà người ta sẽ hiểu ý nghĩa của nó! Nếu Isshiki nhìn thấy, cậu ta chắc chắn sẽ bình luận rằng sự quyến rũ nữ tính của tôi lại tăng lên một mức. Hơn nữa, Nibutani sẽ chỉ nhìn tôi với nụ cười nguy hiểm của cô ấy. Không phải điều đó đánh bại mục đích của nó sao?! Tôi không thể thua cuộc tranh luận này được. Được rồi…
“Nghe tớ này. Cậu sẽ nói gì nếu như tớ quyết định mặc váy?”
Rikka nghĩ về nó một lúc trước khi đưa ra câu trả lời không phù hơp.
“Sẽ không hợp đâu.” Cộng với nụ cười rộng, bạn có thể cảm nhận được sự ngốc nghếch tỏa ra từ cô ấy. Nhưng tôi cũng có chút nhẹ nhõm bởi câu nói ngốc nghếch đó. Ít nhất tôi biết chắc rằng cô ấy không thể tranh luận với tôi được. Lần này tôi thắng rồi. Sau khi tự động viên, tôi bắt đầu trả miếng.
“Vì một cái váy sẽ không hợp với trang phục con trai, nên Mufaasa phải là đồ trang sức của con gái. Chỉ có con gái mới có thể sử dụng chức năng nó cung cấp! Do đó người được lợi thật sự từ Agrichemical Mufaasa là Rikka! Đúng vậy, tớ cho là vậy đó!”
“Ồ!” Rikka ngước lên một cách bí ẩn và bắt đầu vố tay vì lý do gì đó. Có lẽ là cho chiến thắng của tôi. Ồ, điều này hợp với sự hoan hô tôi nghe thấy ở trong đầu lúc trước. Tôi đã dành chiến thắng rồi. Đúng vậy, tôi đã được giải thoát!
“Vậy nên tớ rất tiếc, nhưng tớ không thể nhận nó.”
“Chà, nó được treo vào cặp cậu rồi.”
………
Như các bạn thấy, đó không phải là thắng lợi của tôi. Bất kỳ sự so sánh nào tôi có thể nghĩ ra đều không hợp lý... Hãy bỏ qua và tiếp tục học thôi.
“Tớ… tớ hiểu rồi. Chà, bây giờ tớ đã có biện pháp chống lại Nibutani rồi thì ta hãy học thôi. Vì cô Nibutani can thiệp nên chúng ta đã không thể học được vào ngày hôm qua rồi.”
Khi tôi đang nói, tôi nhận thấy Mufaasa thực sự được gắn vào cặp tôi. Nhanh thật đấy! Chà, tôi có thể nói là do em gái tôi vậy.
“Được rồi! Hôm nay chúng ta sẽ giải quyết phần phân tích nhân tử! Bắt đầu thôi!”
“Trong lúc này, đề tài đó bị từ chối!”
“’Trong lúc này’ là thế nào? Cậu không định học à?”
“Phân tích nhân tử sẽ được học… vào ngày mai. Ngày mai tớ sẽ sẵn sàng học nó.”
Nghĩa là cậu không sẵn sàng ngay bây giờ. Tôi thở dài.
“Ra là như vậy… Cậu chắc chắn sẽ học nó ngày mai chứ?”
“Tất nhiên. Chúng ta đều hiểu như thế.”
“Được rồi, vậy tớ nghĩ hôm nay chúng ta sẽ ôm lại phần xác suất.”
Tối đã chuẩn bị một tập câu hỏi để làm vào hôm nay và lấy nó ra khỏi cặp. Trời ơi, cái khóa cặp của tôi bị hỏng và đống câu hỏi bị kẹp trong cái khóa. Tôi kéo nó mạnh nhất có thể, nhưng nó tung tóe khắp sàn khi nó bung ra.
“A!”
Tất cả các tờ giấy rơi ở giữa chúng tôi. Tôi ngồi xuống và bắt đầu nhặt chúng lên. Rikka cũng ngồi và vươn tay ra nhặt chúng.
Khi chúng tôi vươn ra để lấy chúng, tay chúng tôi để lên nhau…
Khi đó, chúng tôi nghe thấy tiếng cửa lớp mở. Tay chúng tôi cách nhau chỉ gần hơn 1cm, nhưng chúng tôi cùng nhau nhìn về nguồn gốc của âm thanh.
Đứng ở cửa chính là Isshiki.
“À, xin lỗi! Cứ tự nhiên!” Và sau khi sau thế, cậu ta đóng cửa và đi mất.
“Đó có phải là Togashi và Takanashi-san đang tiến tới không!? Ồ, hai cậu có âm mưu gì thế?!” Khi tôi đang đứng lên, tôi khi tiếng quở trách của Isshiki ở hành lang. Bạn có thể thấy cánh cửa chỉ khép hờ và hai con mắt đang nhìn qua đó. Cậu ta thực sự nghĩ chúng tôi đang định làm gì đó.
“Nah, tớ đã thấy các cậu nhặt mấy tờ giấy lên là tớ tặc lưỡi nghĩ rằng tớ sẽ hù cậu để nghe các cậu hét. Tớ không nghĩ tớ sẽ rơi và không khí khó xử như thế!” Cậu ta cuối cùng cũng quay trở lại trong phòng khi đang nói những lời đó.
“Các cậu đang học à? Mọi việc đến đâu rồi? Làm tốt chứ? À, tớ hiểu rồi. Có rất nhiều thứ cậu không biết về toán? Chà, dạy tớ mọi thứ cậu biết đi!” Khi Isshiki nói điều đó và nhìn tôi, cậu ta quá sang nhìn về hướng Rikka.
Cô ấy giấu nửa dưới khuôn mặt với những tờ giấy cô ấy nhặt được nên Isshika chỉ có thể nhìn thấy nửa trên. Tôi cũng sốc. Cô ấy rõ ràng đang bị áp đảo. Với Isshiki, người thích tán chuyện với con gái (Tôi cảm giác tôi chỉ bằng một phần của cậu ta) điều này khá là bất ngờ.
Hôm qua, cô ấy nói chuyện bình thường với Nibutani, nhưng có vẻ điều đó không đúng với Isshiki. Đó có phải là sự khác biệt với mỗi đối tượng hay cô ấy không thể nói chuyện với con trai? Dù thế, cô ấy chơi thân với tôi.
Cô ấy trừng mắt lại. Tôi cũng đang bị kẹt do sự xuất hiện của Isshiki.
Isshiki trả lời với giọng cô đơn “Vậy là như thế hả? Chà, tớ rất tò mò chuyện học hành của các cậu thế nào, nhưng tối thấy Togashi khá ổn ở đây. Xin lỗi vì đã làm phiền.”
“Ừ, chà, tớ không biết nói gì… nhưng cậu không làm phiền bọn tớ đâu… nhỉ?”
Tất nhiên tôi phải động viên đứa bạn thân khi cậu ta thất vọng, nhưng có vẻ như tôi vừa thêm dầu vào lửa.
“Im đi! Cứ học đi! Học với bạn gái của cậu và tớ sẽ không bao giờ nói chuyện với các câu nữa! Đúng thế! Tớ sẽ đi và tự tìm người để tớ dạy học! Hehe, và chúng tớ sẽ quay trở lại và học! Sau nhé!”
Isshiki rời phòng học công cộng tặc lưỡi với một nụ cười hiểm ác trên khuôn mặt.
Thiệt tình, toán là môn duy nhất tôi có thể tự cho mình là tốt. Nhưng tôi cũng ổn với tất cả các thứ khác. Có lẽ Isshiki có thể được gọi là “thông minh, nhưng vẫn là đứa ngốc”. Thôi thì, cậu ta vẫn là trợ thủ đáng yêu của tôi.
“Yuuta, có phải đó là thuộc hạ của cậu, không phải, của Vua Quỷ?”
Rikka quay sang tôi với một cái nhìn đáng sợ khi Isshiki rời khỏi phòng. Hôm qua tôi mới chỉ là Vua Quỷ và bây giờ tôi đã có thuộc hạ. Chuyện này sẽ đi đến đâu đây…
Khoan đã, không phải điều đó có nghĩa là tôi là kẻ đáng sợ sao?
“Không, đó là bạn thân số 1 của tớ. Cậu ấy hơi bị lập dị một chút, nhưng cậu ấy nói chung là người tốt. Tớ chắc cậu ấy sẽ vui nếu cậu nói chuyện với cậu ấy trong lần gặp tới.”
“Cậu ta là một thuộc hạ tốt. Phù hợp để trở thành người đầu tiên của Tứ Kỵ Sĩ. Thuộc hạ của người giao ước với tớ cũng là của tớ. Lần tới gặp mặt, mức bảo vệ của tớ sẽ được giảm xuống.”
Isshiki, cậu là người đầu tiên của Tứ Kỵ Sĩ và cậu vẫn bị ở cửa dưới. Tội nghiệp cậu ta. Tôi không thực sự có 3 người bạn thân khác có thể vào trong nhóm, nhưng cũng không sao.
“Mà đấy, tớ đang băn khoăn điều này lúc trước. Có ổn không khi mà để Tà Vương Chân Nhãn lóe sáng liên tục như thế? Tớ có cảm giác Isshiki đã có trải nghiệm khá siêu nhiên đấy.”
Rikka, bị bất ngờ, nhanh chóng sửa lại băng mắt. “Tà Vương Chân Nhãn là toàn năng. Tớ toàn quyền điều khiển nó. Kể cả khi nó lóe sáng liên tục, cũng không có vấn đề gì cả. Tớ sẽ phong ấn nó để sức mạnh bóng tối khủng khiếp của nó không làm hại Yuuta.”
Cô ấy có khả năng biến sự bối rối thành một lời giái thích năng lực của cô ấy. Chà, cô ấy làm điều tương tự với Nana-chan và với Nibutani và cả Đội quân Tà Vương Chân Nhãn nữa. Mỗi một sức mạnh mà tôi đã trải nghiệm đều nguy hiểm. Vậy có nghĩa là cuộc sống của tôi đã bị đe dọa bao nhiêu lần rồi? Bạn chắc nghĩ tôi đã phải hỏi từ trước rồi.
Rikka lấy là một hộp trang điểm và bắt đầu ngắm nó trong khi tôi đang chìm trong suy nghĩ. Cô ấy chỉnh sử băng mắt một cái tinh tế đến khi,
“Phong ấn đã hoàn thiện.”
“Vậy với cái này, tớ sẽ không gặp nguy hiểm nữa?”
“Chắc thế.”
“Đó là một phong ấn mơ hồ! Sao mà nó tốt hơn phong ấn hoàn thiện… Chà, cũng được. Bây giờ sao chúng ta không quay lại học tiếp nhỉ?”
Ngay lập tức mắt Rikka bắt đầu ngấn nước. Cô ấy thực sự ghét toán nhỉ? Nhìn vào con mắt lộ ra thì sự không thích của cô ấy rất rõ ràng.
“Chúng ta nên học thôi…”
Tôi đưa ra tập bài toán tự soạn và chúng tôi bắt đầu học.
Khi chuông reo báo hiệu hết ngày học, chúng tôi đã ở trước cổng trường. Như mọi khi, Rikka rời phòng trước tôi, nhưng hôm nay cô ấy đã đợi tôi ở cổng trường. Tôi có cảm giác chúng tôi đang thân thiêt hơn. Điều đó làm cho tối cảm thấy hạnh phúc trong lòng.
Ngoài ra, không phải là buổi học hôm nay giống như ai đó chuẩn bị dự thi vào Đại học Tokyo ư? Mặc dù rất nóng nhưng chúng tôi đã có thể học nghiêm túc (với một chút trò chuyện) từ trưa đến tiếng chuông cuối ngày. Cho dù bị cắt ngang nhưng nó không giống với ngày hôm qua. Vì mai học về phân tích nhân tử nên hôm nay mọi thứ diễn ra khá ổn thỏa.
Nếu cô ấy có thể giải quyết bài tập như hôm nay thì cô ấy sẽ vượt qua bài kiểm tra lại dễ dàng. Tôi thật sự hy vọng nỗ lực của Rikka sẽ đạt được thành quả xứng đáng.
Nhưng không may, mai là ngày chủ nhật nên tiến độ sẽ bị ngưng lại. Tôi nghĩ tôi sẽ gợi ý chúng tôi không gặp ngày mai và Rikka nên tự học.
“Vì mai là chủ nhật nên chúng ta sẽ nghỉ học nhóm một hôm. Tớ sẽ rất vui lòng nếu cậu ôn lại những câu hỏi chúng ta đã trải qua đến giờ khi ở nhà.”
Rikka bỗng “Eh…” và nhìn đăm đăm vào tôi.
Hả? Cô ấy thực sự muốn học à? Tôi cố gắng không cho rằng cô ấy không muốn, nhưng lớp học và thư viện sẽ đóng cửa vào ngày mai, mặc dù một phần khuôn viên trường vẫn mở.
Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, Rikka nói “Chúng ta sẽ học ở nhà tớ.”
“Hà? Có ổn không? Tớ không muốn làm phiền…”
“Cậu sẽ không làm phiền tớ đâu. Cậu có thể qua đây bất cứ lúc nào.”
Lời cô ấy làm cho tôi khá sốc. Tôi đang không hiểu chuyện gì cả. Với giọng bối rối tôi nói, “Được rồi, hãy như thế nhé! Tớ đoán mai chúng ta sẽ học ở nhà cậu!”
Một kế hoạch khôn ngoan được lập ra. Hay ít nhất là nó có vẻ khôn ngoan đối với tôi.
Trong khoảnh khắc tôi có thể thấy một nụ cười đáng yêu nở trên khuôn mặt của Rikka.
“Vậy tớ sẽ gặp cậu ngày mai. Nhà tớ ở đây. Đến vào buổi trưa nhé. Bye bye!”
Mặc dù cô ấy nói rất nhanh, cô ấy vẫn đưa cho tôi một mảnh giấy ghi địa chỉ nhà cô ấy (phiên bản thế giới thực). Ngay khi nó ở trong tay tôi thì cô ấy đã đi.
Có phải cô ấy… chuẩn bị trước điều này?
Cô ấy cũng khá thông minh đấy. Điều hay hơi hài hước.