“Togashi ơi! Tớ có cái này cho cậu xem này! Bảng xếp hạng nổi tiếng đấy!”
Đó là buổi sáng thứ ba từ khi tôi bắt đầu kì học thêm sau giờ tan trường với Rikka. Tôi đang trên đường đến trường một mình khi tôi nghe thấy tiếng chuông xe đạp của Isshi ở đằng sau. Chúng tôi thường không đi đến trường cùng nhau, nhưng hôm nay lại là một trong những ngày không như thế. Thông thường, tôi đi bộ trong khi cậu ta đi xe đạp, dường như là khi cậu ta phải đi đến chỗ làm sau giờ học bằng sức mạnh bàn đạp. Có vẻ như theo lịch thì hôm nay cậu ấy phải đi làm.
Cậu ấy nhảy xuống để dừng chiếc xe lại rồi đi bộ cùng tôi.
“Sao cơ?! Đã xong rồi à?! Cho tớ xem ngay đi!”
“Hehehe, từ từ, cứ chờ đã. Tớ sẽ cho cậu xem nhanh thôi. Kết quả thật tuyệt vời! Cuộc thi cô gái xinh nhất này khá bất ngờ đấy. Thật sự là một bất ngờ! Ồ, ai đứng đầu đây? Cô ấy à? Hay là cô ấy? Nhưng cậu biết gì không, theo tớ thấy thì lớp chúng mình có nhiều cô gái xinh xắn hơn một lớp học cấp ba trung bình đấy. Cậu không thấy thế sao? Tớ nhận ra điều đó khi tớ hoàn thành bảng xếp hạng này và tớ đã sốc với những gì đã xảy ra. Cứ như là tứ không có bất cứ thông tin gì về những cô gái đáng yêu này cả. Và tớ đã phải chỉnh sửa ghi chú của tớ khá nhiều lần. Lần này có khá nhiều thông tin mới từ mọi người. Hehe, vẫn muốn nghe chứ? Này, cậu muốn biết không?”
Xin lỗi mọi người. Isshi đã đạt đến chế độ biến thái toàn tập và chúng tôi còn chưa đi đến trường. Tôi biết cậu ấy yêu con gái nhiều như những đứa con trai khác, nhưng hôm nay cậu ta có vẻ nguy hiểm. Mặt khác, tôi là một đứa con trai.
“Cho tớ xem! Hoặc ít nhất là nói cho tớ biết chuyện gì đã xảy ra đi!”
“Nghe này! Chúng ta sẽ bắt đầu với bảng xếp hạng và những thông tin mới sẽ có sau đó!”
Trong khi trả lời một cách hăng hái, cậu ấy lấy ra một tờ giấy có ghi “114! TUYỆT VỜI! Cô gái có sự xinh xắn vượt qua cả thiên thần!” được viết tay khá cẩu thả. Tôi quá hào hứng với bảng xếp hạng ấy mà quên cả việc bác bỏ lại nó. Một lần nữa, tôi là một đứa con trai. Chuyện này ưu tiên hơn. Tôi có thể nói gì đây?
Để xem nào, ai đứng đầu bảng?
“Đầu bảng là… chà, Nibutani. Đó là lý do vì sao tớ giới thiệu cô ấy. Nếu chỉ dựa vào ngoại hình, tớ đã chọn Kannagi-san, vậy nên điều này khá bất ngờ đối với tớ.”
Nghĩ lại ngày hôm trước, tôi đã gặp cô gái được cậu ấy giới thiệu. Tôi nghĩ cậu ấy sẽ thật sự bất ngờ nếu tôi nói cho cậu ấy lý do vì sao tôi không tiến cử cô ấy. Cô ấy bắt đầu như là kẻ bạo hành và kết thúc là kẻ thù của mọi bệnh nhân chuunibyou.
“Cậu chắc rằng cậu ngạc nhiên đến thế chứ?”
Isshiki tiếp tục cơn sốt cậu ấy vừa bắt đầu lúc trước.
“Chà, cho dù tớ tiến cử cô ấy, nhưng đây thật sự là một sự bất ngờ. Có thể đó là do phẩm chất lãnh đạo của cô ấy đưa cô ấy lên đầu bảng. Đó là thế mạnh lớn nhất của cô ấy. Kannagi-san có thể là xinh xắn nhất, nhưng sắc đẹp không chỉ là ở ngoại hình! Tớ nghĩ chúng ta đều có thể nói rằng cô ấy xinh, nhưng cần nhiều hơn là một khuôn mặt đẹp để trở nên xinh đẹp! Trong xã hội ngày nay, đàn ông chúng ta khá xấu hổ! Cậu có thể coi tớ là beta[1] nếu muốn! Chúng tớ dễ hiểu như thế đấy! Vậy nên thật tự nhiên khi thấy tại sao một người như Nibutani-san lại được thấy là xinh xắn! Không phải là nói mồm đâu! Chỉ cần nhìn cách cô ấy cư xử thoải mái khi cô ấy nói chuyện với chúng tớ. Vẻ đẹp đó vượt qua cả thời gian! Đó là một sự tồn tại ngọt ngào mà đàn ông ngày nay thực sự muốn!”
Mặc dù cậu ấy có vẻ hăng hái ở lúc đầu, nhưng nửa sau lại hơi bị lạnh nhạt. Cậu ta đang nói cái quái gì thế? Cậu ấy cứ tiếp tục và tiếp tục và tôi quên luôn việc đáp trả. Tôi đã mất sự nhạy cảm của mình rồi à? Đây là lần đầu tiên tôi từng nghe có người mừng khi được gọi là beta.
“Tớ hiểu. Chà, tớ đồng ý là cô ấy phát ra một không khí rất thoải mái. Cả con trai và con gái trong lớp sẽ nói cậu có thể trông cậy vào cô ấy.”
Đó là điều tốt duy nhất tôi có thể nghĩ ra để nói về cô ấy.
“Hả? Cậu thất vọng với kết quả này à?”
“Không, không phải là tớ thất vọng… Như là tớ không chắc tớ sẽ phân loại Nibutani như thế.”
“À, cậu không nghĩ cô ấy dễ hiểu như thế à?”
“Chắc là thế.” Khi tôi bắt đầu nói, tôi bước đi dài hơn để cố chạy đi. Tôi đã nghe quá đủ về chủ đề này rồi. Tôi không hiểu Nibutani. Tôi thực sự không hiểu.
Isshiki bắt đầu đạp xe để theo kịp những bước dài của tôi. Tôi có thể thấy vẻ mặt mỉa mai của cậu ta ở bên cạnh. Có vẻ như cậu ta đang muốn bình luận một điều gì đó thông minh.
“Ồ, có chuyện gì khác ư? Cậu thất vọng vì cậu là người duy nhất bầu cho Takanashi-san à?”
“Gì cơ?! Không phải như thế. Uh, chắc chắc không phải như thế.”
Tôi chắc là cậu ấy không tin tôi một chút nào khi tôi nói như thế. Ý tôi là, tôi hơi thất vọng khi là người duy nhất bầu cho cô ấy, nhưng điều đó không đủ để làm tôi chán nản. Tôi cho rằng ai đó phải trở thành bạn của cô ấy mới nghĩ cô ấy đáng yêu.
Nhưng sau đó tôi sẽ bắt đầu ghen tị với người đó. Này, tôi nghĩ cô ấy đáng yêu trước! Có lẽ tình huống kiểu như thế sẽ xảy ra. Tôi chắc chắn sẽ không có sự thư giãn đầu óc tôi có khi lần đầu tôi bầu cho Rikka.
Những cảm giác hạnh phúc và cô đơn này bắt đầu ảnh hưởng đến tôi. Khi tôi trở nên gần gũi hơn với cô ấy, những cảm xúc này bắt đầu thay đổi theo cô gái chuunibyou ngốc nghếch này. Khi tôi bầu cho cô ấy, sự đáng yêu của cô ấy là cảm giác duy nhất tôi có thể khẳng định tôi dành cho cô ấy.
“Chà, ổn thôi. Takanashi-san sẽ chỉ thuộc về Togashi! Không ai khác sẽ có cơ hội đâu! Cậu đã đi được khá nhiều bước trên con đường tình yêu rồi đấy. À, không phải hai cậu cũng sẽ học chung sau giờ tan trường hôm nay ư?”
“Cái gì? Cậu nó chúng tớ sẽ làm gì cơ?”
“Anh bạn ơi, chuyện đó đã lan ra khắp cả lớp rồi. Lời đồn đang được truyền đi khắp nơi ngay lúc này đây. Tớ nghe được điều gì đó về một nhóm học, nhưng tớ không rõ; tớ không được nghe tất cả mọi thứ! Nhưng vì một vài lí do, có vẻ như Takanashi-san và Togashi đã tán tỉnh nhau khi đang học. Mọi người trong lớp chắc đã biết về hai cậu rồi đó.”
“Ai dám đồn đại như thế?! Tớ sẽ cho họ một trận. Và chúng tớ không hề tán tỉnh nhau! Những sự hiểu lầm như thế chỉ tăng thêm sự rắc rối cho tớ thôi!”
“Chà, đó là những gì người ta nói. Mà tớ có vài tin tốt liên quan đến cô ấy. Muốn nghe không?”
Tin tốt? Cân nhắc việc lời đồn cô ấy có chuunibyou là sự thật, tôi không chắc nếu miêu tả chuyện đó là tin tốt. Với những việc đã xảy ra ngày hôm nay, đó là tất cả những gì tôi có thể dự đoán mà liên quan đến cả ba chúng tôi. Hừ, chuyện gì đây?
“Chà, không phải là tớ quan tâm đâu, nhưng cứ nói đi nếu cậu muốn.” Tôi muốn nghe cậu ấy nói gì, nhưng tôi phải vờ như là tôi không muốn nghe gì cả. Xin lỗi vì đã cư xử hơi giống tsundere[2].
“Thực ra, đó là về tin đồn cô gái đeo mặt nạ tớ nói cho cậu hôm trước! Có vẻ như đấy không phải là Takanashi-san. Dường như ai đó từ hội nghiên cứu anime đã đùa giỡn khi đeo mặt nạ và đi vào phòng chờ của giáo viên. Họ nói một vài câu đáng xấu hổ từ một trò chơi hay cái gì đó. Thông tin này có vẻ như khá đáng tin cậy đó. Có một vài lời đồn nữa cũng đang được chuyền nhau. Có lẽ tin đồn về việc cô ấy bị chuunibyou sẽ dừng lại vì cô ấy không phải là cô gái đeo mặt nạ. Có vẻ tốt cho cậu đấy anh bạn!”
“……” Tôi thực ra biết rất rõ cô ấy là một bệnh nhân chuunibyou. Tôi có thể nói gì đây? Nếu tôi phải nói gì, tôi mừng là Rikka không phải là cô gái đeo mặt nạ. Thật yên tâm khi biết cô ấy không chịu trách nhiệm cho việc gì đó. Tôi có ấn tượng rằng trò người đeo mặt nạ là một kiểu trò đùa. Tôi chắc rằng hội nghiên cứu anime sẽ quan tâm đến việc khác hơn là cô ấy.
“Chà, như thế đấy. Chúc may mắn trong giờ tán tỉnh sau giờ học. Tớ ghen tị đấy… ồ, ghen tị lắm đó!”
“À, cô ấy thực sự dốt toán. Tớ chỉ giúp cô ấy cố gắng hết mình…”
Isshiki tiếp tục nói chuyện hăng hái về bảng xếp hạng khi chúng tôi trên đường đi đến trường. Khi cậu ấy cứ tiếp tục liên hồi về điểm số của mỗi cô gái, tôi chỉ có thể trả lỡi miễn cưỡng. Đầu tôi đã đầy với những rắc rối xung quanh Rikka và Nibutani. Ồ, nói về Nibutani…
“Isshiki, rất không tốt khi cậu cứ tỏa ra ấn tượng biến thái như thế.”
“Hả?” Có vẻ như đây là tin mới đối với cậu ta. Tôi không thể tiếp tục những điều tôi định nói vì cậu ấy có vẻ đáng thương. Tốt nhất là cậu nên tự nhận ra những điều này từ nay trở đi.
“Oi! Chuyện quái gì thế?! Tại sao cậu lại nói thế với tớ?!”
Quên hết về bảng xếp hạng của mình, cậu ta bắt đầu hỏi han điên cuồng về việc đó. Tôi tiến vào trong trường sau khi liếc cậu ta.
◆◆◆
Ngay khi không ai còn ở trong lớp sau khi kết thúc giờ học, chúng tôi bắt đầu ngày thứ ba trong khóa học buổi chiều của chúng tôi khá yên bình. Hiển nhiên, Rikka ngồi ở bàn tôi khi chỉ còn mỗi chúng tôi ở đó.
Khi chúng tôi học chung với nhau trong vài ngày qua, tôi thấy mình hiểu Rikka rõ hơn như một con người. Đầu tiên, cô ấy ghét toán hoàn toàn. Chà, ghét là còn nói nhẹ đấy; kiểu như là cô ấy ước nó còn sống để nó có thể chết một cái chết thật đau đớn. Và tất nhiên, bị điểm 0 chỉ làm sự căm ghét đó mạnh hơn thôi. Tôi đã có cơ hội quan sát Rikka trong giờ toán. Khi đó cô ấy gật đầu và lắng nghe bài giảng đầy đủ, nhưng có vẻ như sau đó cô ấy không thể nắm bắt các khái niệm đó.
Cô ấy rất bướng bỉnh không chịu đến gần biến A và I khi những biến đó ở trên trang giấy của cô ấy. ”Phân tích thành thừa số không có ý nghĩa tồn tại trên thế giới này!” Tất nhiên nói những điều như thế không giúp cậu dùng kỹ thuật đó được đâu. Tôi không thể nói tôi không thấy thoải mái khi đến lúc dạy cho cô ấy về phân tích thừa số. Cô ấy chắc cũng không giỏi với các biến ngay từ đầu.
Vậy nên tôi bắt đầu tìm cách cho cô ấy quen nhìn thấy A và rồi I. Nếu tôi không thêm phần phân tích thừa số và bài học, sẽ không có cơ hội để cô ấy đỗ bài kiểm tra lại. Chúng tôi chỉ còn lại vài ngày và tôi bắt đầu cân nhắc nên làm gì khi cô ấy nằm ườn trên bàn của tôi.
Vì cô ấy ghét toán như thế, tôi không thể trông mong cô ấy cố gắng học và làm bài tốt trong những buổi học phụ đạo vào giữa hè. Tôi tự tin rằng cô ấy không thể làm tốt trong các tiết học mùa hè.
Cô ấy lấy ra một cái bút chì để viết. Vì lý do gì đó, tôi tiến lại gần và nhìn ra ngoài cửa sổ đang mở. Tôi thề tôi đã thấy một nụ cười, nhưng đó có thể là sự tưởng tượng của tôi.
…Trông giống như một người lùn đối với tôi.
Khi tôi đang nghĩ về những thứ ngốc nghếch như thế, một cơn gió hè thổi đến và lan tỏa khắp phòng. Nó bắt đầu thổi tung mái tóc ngắn của Rikka. “Cậu biết không Yuuta, tớ có thể điều khiển gió như thế này đây.”
“Làm thế nào cậu có thể bắt đầu câu chuyện như thế?!”
Bạn biết đấy, tôi nhớ tôi cũng từng có thể điều khiển gió với sức mạnh hắc hỏa của tôi. Tôi có cảm giác rằng khi tôi thổi gió cũng bắt đầu thổi theo. Thiệt tình, có khả năng điều khiển gió là một điều gì đó bắt buộc của sức mạnh chuunibyou ư?
Sức mạnh của gió thật đáng sợ.
“Nóng quá. Tớ yêu cầu có điều hòa.”
“Chà, tớ cũng muốn thế… Khoan đã, nếu cậu có thể điều khiển gió, cậu có thể làm lạnh chỗ này chứ…?”
“…”
Không nói một lời, Rikka gạt công tắc bên chiếc bảng và bật cái quạt trần trên đầu chúng tôi lên. Ngay khi cô ấy gạt công tắc, hai cánh quạt bắt đầu quay và thổi không khí xuống. Không thể nói nó lạnh như thế được.
Sau khi xác nhận quạt đã bật, Rikka nhìn tôi một với ánh mắt chiến thắng. Tôi phải thừa nhận cô ấy có rất nhiều kiểu biểu hiện. Khoan khoan khoan. Dù cho cậu có vẻ tự hào về mình nhưng cậu không thể chỉ đơn giản bật công tắt mà nói mình có thể điều khiển gió được! Khi tôi đang có một chút do dự trong lòng, tôi không chắc nên trả lời thế nào trong trường hợp này.
“Đây là giới hạn của năng lực làm lạnh của tớ. Thực ra tớ không có đâu. Chỉ có những pháp sư cấp cao mới có thể sử dụng năng lực làm lạnh. Vì thế nên cho đến bây giờ tớ mới chỉ có thể đạt cấp thấp thôi. Điều khiển cái quạt là khả năng bổ trợ của tớ.”
“…Điều đó khá ngầu đó, phải không…”
Tôi thích kiểu chuyện kể đó. Sức mạnh thần thánh, công cụ ma thuật đen, vân vân. Đúng thế, những điều đó thật ngầu.
Khi tôi đang nghĩ về những thứ ngốc nghếch đó, Rikka quay trở về vì trí học mọi khi và ngồi xuống. Không lẽ cô ấy thực sự muốn học hôm nay?
“Nóng quá.” Và cô ấy nằm gục xuống bàn.
Hôm nay nóng hơn hôm qua ít nhất năm lần. Đây chỉ là một ngày hè nóng bức thông thường. cứ hỏi mọi người và họ sẽ nói hôm nay thật nóng.
“Thế đấy. Không may là chiếc quạt không làm mát được nhiều lắm. Chà, chúng ta không có khả năng lắp đặt một cái điều hòa không khí.”
Có một thời mọi lớp học đều có máy điều hòa. Nó chỉ được sử dụng trong giờ học. Nhưng sau đó các giáo viên than phiền và nó không được sự dụng trong giờ học. Sau đó học sinh chúng tôi bị cấm sử dụng nó luôn. Các kiểu quy định gì đó. Tất nhiên đây chỉ là lời đồn thôi.
Vậy khả năng thần thánh của cô ấy bị phong ấn à?
Có lẽ hôm nay cái nóng đã ảnh hưởng đến tôi. Tôi bắt đầu bị tác động bởi âm khí của Rikka và cảm thấy một chút tính cách chuunibyou. Tôi đã ngã quỵ bởi vài cảm giác cực kì xấu hổ.
“Tớ trao cho Yuuta quyền được cài đặt một cái điều hòa.”
“Và tớ sẽ chịu phạt khi cậu đang thư giãn sao?!”
“Đó là một phát biểu vội vàng. Tà Vương Đội Chân Nhãn này cho tớ biết cậu có khả năng điều khiển cảm giác mát mẻ.”
“…Không phải cái đó khác với Đội quân Tà Vương Chân Nhãn cậu nói hôm qua à?” Tôi thấy khuôn mặt Rikka chuyển từ vẻ mặt bình thường sang bối rối. Có vẻ như cô ấy đã sai lầm về sự sáng tạo đó. Cô ấy cố gắng triệu hồi tất cả sự bình tĩnh của mình và trả lời,
“Đúng vậy. Tớ đã trình bày khả năng lưu giữ thông tin của Đội quân Tà Vương Chân Nhãn lúc trước. Nhóm Tà Vương Đội Chân Nhãn, cũng gần tương tự như thế, sử dụng sức mạnh bóng tối để tích trữ thông tin. Tiện lợi là Tà Vương Đội Chân Nhãn cho phép tự hoạt động.”
Cô ấy khá lịch sự khi làm như thể điều đó không phải do cô ấy vừa mới nghĩ ra. Khiếu thẩm mĩ tuyệt vời khi nghĩ ra các câu chuyện hồi tưởng hả? Những sức mạnh đó thật sự có ích, nhưng nếu cậu vội thì cậu đã hết may mắn rồi. Vậy nên tôi cũng phải tự bịa ra một cái gì đó.
“Chà, tớ từng sử dụng cái gì đó tương tự với Hắc Hỏa.”
Chết tiệt, tôi đã quá muộn. Tôi buột mồm về quá khứ bí mật của tôi. Lần này đến lượt Rikka được thấy tôi bị bối rối. Cô ấy bắt đầu nhìn tôi bằng ánh mắt thèm muốn.
“Hắc hỏa? Yuuta là quỷ vương… điều khiển hắc hỏa? Đối thủ… của tớ?!”
“Tớ không phải là quỷ vương! Tớ có lẽ là đồng minh duy nhất của cậu trên cõi đời này! Sao chuyện đó lại biến tớ thành đối thủ của cậu! Đó chỉ là quá khứ… Bây giờ tớ chỉ là một học sinh cấp ba bình thường thôi.”
Nhưng tất nhiên Rikka sẽ không để cho câu chuyện bị lờ đi. Tôi không chắc điều đó sẽ có ảnh hường tiêu cực đến mối quan hệ của chúng tôi. Nhưng tôi không thể tiếp tục bịa ra những thứ mới cho cô ấy. Điều đó không tốt cho tôi. Bây giờ chắc tôi đã có khả năng điều khiện cái lạnh mặc dù tôi không biết làm thế nào.
“Cậu là quỷ vương trong quá khứ à?” Cô ấy thật kiên trì. Mặc dù, cô ấy thăng cấp cho tôi lên quỷ vương đâu hẳn là tệ? Trong trường hợp đó, tại sao không cho cô ấy thấy điều đó?
Hãy làm như vậy đi. Tôi sẽ giới thiệu mình với phong cách chuunibyou và chúng tôi sẽ có một trận đấu tưởng tượng. Tôi sẽ nghĩ ra một kịch bản, nói lời thoại và chiến đấu với một đối thủ tưởng tượng. Sẽ rất vui đấy. Dù bạn có thể kiểm soát sức mạnh của mình nhưng đôi khi sử dụng nó chống lại ai đó khá vui.
Con người cũ của tôi khá cô đơn và phần náo đó bị phớt lờ. Tôi có cảm giác tôi từ Thời đại Vàng đang sẵn sàng mọi lúc.
Câu hỏi việc này tốt hay xấu chỉ lướt qua đầu tôi trong khoảnh khắc. Một lúc trước, thật khó tin rằng tôi từng là một bệnh nhân chuunibyou. Nhưng chỉ trong một lúc, chiến đấu với cô ấy có thể sẽ khá vui chứ?
Đúng, sẽ rất thú vị đấy. Dù tôi đã bỏ lại quá khứ, nhưng một hiệp đấu sẽ không có hại gì. Nhưng phải thừa nhận rằng tài năng của tôi đã hơi giảm sút. Chà, thực ra là giảm sút rất nhiều.
Cái nóng chắc đã ảnh hưởng đến tôi. Bình thường tôi sẽ không bao giờ làm thế này. Hẳn là do ánh năng mặt trời. Đúng vậy, đó là lý do tôi nói những điều này.
Vậy nên trong lúc này, tôi để con người cũ của tôi kiểm soát cơ thể tôi.
“Đúng vậy! Ngươi là đồ ngốc! Ta sẽ sử dụng sức mạnh băng giá! ĐÓNG BĂNG! SỨC MẠNH VĨNH CỬU!”
“Cô lập thần chú! Kích hoạt Tà Vương Chân Nhãn- Triệt tiêu chiêu thức đối phương. HỒI CHUYỂN… KẾT!”
Tôi có thể thấy con mắt hoàng kim quen thuộc một lần nữa tỏa sáng rực rỡ ngày hôm nay. Lần này, tay cô ấy cũng vào tư thế. Cách đưa tay đó chắc là khả năng “kết” mà cô ấy đang sử dụng.
… Tôi cho rằng bạn có thể nói cô ấy rất nhập tâm vào vở kịch này. Cô ấy còn chặn câu thần chú trước của tôi để thông báo kết thúc nó. Tốt lắm Rikka-san!
Chà, trận chiến chuunibyou nhỏ này gây một gánh nặng lên tâm trí tôi từ trước khi cô ấy xuất chiêu. Và với điều này, cô ấy đã thắng.
“Sức mạnh của Yuuta còn thiếu kinh nghiệm. Trong cậu không hề có khả năng điều khiển cái lạnh. Tớ khuyên cậu nên dùng hắc hỏa.”
Cô ấy để lại cái băng mắt trong khi nói như thế. Bạn phải thừa nhận rằng cô ấy băng lại ngay sau khi tháo nó ra thật là đáng yêu.
“Vậy ư…”
Câu chuyện bịa đặt của chúng tôi có cái kết phù hợp. Bây giờ tôi không có mong muốn làm như thế lần nữa cho dù trong tâm trí hay cơ thể.
“Thật trùng hợp, Yuuta, cậu là Chúa tể Hắc Hỏa à?”
“Sao cậu biết tên cũ của tớ?!”
Lần này tôi còn cảnh giác hơn mọi khi, vậy nên đó có thể là sức mạnh dữ dội của cô ấy. Cơ thể tôi đã đạt tới đỉnh điểm. Vô ý là tôi đã muốn dang tay theo kiểu Ultraman[3] trước khi trận đấu bắt đầu.
Không không không. Tôi không thể chịu được ý nghĩ rằng có ai đó đã nhìn thấy tôi. Tôi còn không hét lên như thế trên mái nhà.
“Hử? Hiển nhiên là người sử dụng lửa sẽ được đặt tên là ‘Chúa Tể Hắc Hỏa’ rồi.”
Hiển nhiên hả? Vậy tức là có những “Chúa Tể Hắc Hỏa” khác ư? Chờ chút đã.
“Được đặt tên như thế không có vấn đề gì cả. Vấn đề bây giờ là đã đến lúc Yuuta thức tỉnh.”
“Điều đó không có nghĩa là tớ đã thức tỉnh… hay tớ còn không nên nói như thế? Tớ không muốn nói ra phần còn lại.”
“Là một bên trong giao ước, tớ phải biết quá khứ của cậu. Vậy nên làm ơn…”
Nếu đó là một sự bắt buộc thì tại sao lại thêm “làm ơn”? Điều đó hơi mâu thuẫn khi nó có vẻ như cậu đang bắt buộc tớ làm gì đó và thêm từ đó vào cuối câu.
Nhưng tôi vẫn không chống lại được cái nhìn vui sướng đó. Tôi chuẩn bị tinh thần để bắt đầu câu chuyện nhỏ về quá khứ của tôi. Từ khi tôi vào cấp ba, không ai (kể cả Isshiki), nghe câu chuyện về năm hai ở trường cấp hai của tôi.
“…Thật sự là thế. Tớ từng chứa đựng một con Hắc Hỏa Long ở trong người để cung cấp sức mạnh cho tớ. Nó ở đó khi tớ được biết đến là Chúa Tể Hắc Hỏa. Vì Hắc Hỏa Long có khả năng phá hủy cả thế giới, nó đã bị phong ấn. Tớ đã rất ngây thơ và tái phong ấn nó vào trong người.”
Và đó là câu chuyện quá khứ hay bị ăn cắp nhất. Có rất ít sự nguyên bản trong đó. Tôi nghĩ một vài manga đã ảnh hưởng đến tôi với các nhân vật chứa rồng trong người. Vào lúc đó, tôi nghĩ rồng là thứ ngầu nhất từng được sinh ra. Chà, đến tận bây giờ, tôi vẫn nghĩ chúng thật tuyệt. Tôi rất thích rồng.
“Hắc Hỏa Long.”
Khi Rikka lẩm nhẩm điều đó, mắt cô ấy lóe sáng không ngừng. Cô ấy ngả người về phía tôi, mong muốn được nghe thêm nữa. Lại đây nào cún con… hay nên thay bằng mèo mun? Vâng, cô ấy không con mèo đen muốn âu yếm ai đó.
Tôi hơi lo ngại về việc nên tiếp tục câu chuyện hay không. Chà, quá khứ cũng đã là quá khứ. Chỉ cần tôi rõ ràng như thế, tôi có thể tiếp tục. Vậy… hãy xóa bỏ quá khứ đó đi!
“Vậy, đó là vào năm thứ hai ở trường cấp hai khi tớ phong ấn Hắc Hỏa Long vào mình. Tớ băng bó cơ thể để giữ phong ấn được nguyên vẹn và đi theo hội Bóng Tối. Con rồng đó gây ảnh hưởng lên tớ và tớ trở thành Chúa Tể Hắc Hỏa. Trùng hợp thay, câu cửa miệng của tớ lúc đó là ‘Hãy biến đi! Biến mất trong ngọn lửa của bóng tối!’ Nhưng tất nhiên cái đó cũng là ăn cắp ý tưởng. Không sao, cậu có thể cười.”
“Yuuta cũng có một quá khứ thật tuyệt vời.” Tôi nghĩ Rikka sẽ cười, nhưng mắt cô ấy vẫn tiếp tục long lanh.
Chà, tôi nghĩ nói về quá khứ của tôi cũng đủ rồi. Khoan đã.. “Yuuta cũng”… Điều đó có nghĩa là Rikka có điều gì đó lớn xảy ra trong quá khứ của cô ấy ư?
Tôi hỏi theo sự tò mò “Rikka, cậu cũng có một quá khứ tuyệt vời à?” nhưng đôi mắt long lanh của cô ấy bỗng mờ đi.
“Điều đó là bí mật.”
Cô ấy trả lời với giọng nói như có thể biến mất đi. Và sau đó với một nụ cười
“Hãy học thôi.” Một yêu cầu đáng sợ.
“À à, đúng rồi! Hãy làm thế đi!”
Có vẻ nhưng đã hết giờ kể chuyện. Mọi người đều có những thứ họ muốn giữ bí mật, nên cho dù tôi cũng có hứng thú về bí mật cô ấy nhưng tôi không cảm thấy cần phải hỏi sâu thêm. “Xin lỗi.” Khi chúng tôi vừa bắt đầu học tiếp, có tiếng cửa lớp mở.
“Ồ, nhìn này. Y như các bọn ấy nói.”
Nhân vật ác độc vừa chen vào buổi học hai người này không ai khác chính là lớp trưởng của chúng tôi, Nibutani.
Cô ấy có một nụ cười như một thám tử vừa mới bắt được tên tội phạm. Cô ấy cuối cùng đã tìm thấy chúng tôi học.
Chết dở… có lẽ cô ấy đã nghe đoạn hội thoải của chúng tôi lúc trước…
Không phải cô ấy đang ở trong thính phòng với câu lạc bộ khiêu vũ sao? (thông tin được cung cấp bởi Isshiki) Tôi muốn hỏi cô ấy tại sao cô ấy đến đây, nhưng tôi không thể nghĩ ra điều gì để phá đi bầu không khí này, nên chúng tôi cứ liếc nhìn nhau. Rikka cũng nhìn Nibutani.
“Các cậu đang phớt lờ tớ à?” Nibutani có vẻ thất vọng. Như mọi khi, cô ấy tỏa ra cảm giác bạo hành đáng sợ đó. Hãy bắt đầu bằng cách nói điều gì đó nhẹ nhàng.
“Không, chúng tớ không phớt lờ cậu… Khoan đã, tại sao cậu lại ở đây?”
“Hôm qua cậu nói cậu đã học trong thư viện. Tớ tìm trong thư viện mà không thấy cậu. Vậy tớ nên tìm ở đâu nữa?”
“Ừ, tớ có nói thế… chà, tớ phải làm một số việc…”
“À, xin lỗi. Cậu không nói cậu có điều gì đó trước khi đến thư viện. Nhưng nói về việc thứ cậu phải làm, Togashi-kun, tớ rất muốn được cậu gia sư.”
Tôi thấy sợ hãi. Cơ thể tôi căng cứng lại. Cảm giác như thời gian dừng lại, nhưng chỉ đối với tôi. Lạ lùng thay, Rikka nhận xét xen vào.
“Không được phép.” Từ chối.
“Tại sao tớ lại bị từ chối bởi cậu, Takanashi-san? Tớ không nói chuyện với cậu; Togashi-kun mới là người tớ đang hỏi.”
Và cô ấy chỉ thẳng vào tôi. Tôi nên trả lời thế nào đây…?
Chà, Rikka đã từ chối cô ấy. Tôi sẽ phải đồng tình với quyết định của cô ấy.
“Xin lỗi Nibutani. Mặc dù tớ không biết chi tiết, nhưng có vẻ như tớ sẽ phải nói không. Tớ đã đủ bận rộn với Rikka rồi. Tớ không nghĩ sẽ giúp đỡ được cậu.”
“Ờ.”
Rikka gật đầu thêm vào. Lạ thật. Mọi khi cô ấy không xen vào như thế. Tôi rất cảm kích sự giúp đỡ đó. “À, vậy tớ sẽ phải cải thiện việc học tập như thế nào đây? Tớ nghĩ cuối cùng cậu cũng không giúp tớ đâu nhỉ… thật đáng tiếc.”
Mặc dù cô ấy nói “thật đáng tiếc”, tôi không hiểu cô ấy có ý gì. Chắc hẳn rằng tối có thể trả lời ai đó rằng sẽ ổn thôi. Nhưng không may là điều như thế không có trong suy nghĩ của tôi, vậy nên tôi miễn cưỡng tiếp tục.
“Chà… cậu có ý gì?”
“Tớ nghĩ cậu đã kết thúc rồi, và có vẻ như cậu đã hồi phục, vậy nên tớ không nói gì với cậu về chuyện đó. Nhưng bây giờ tớ đã thấy cậu tái phát và sẽ không ổn nếu tớ không trừng phạt cậu vì chuyện đó.”
Tôi muốn nói rằng tôi không hiểu cô ấy có ý gì, nhưng trước khi tôi có thể nói, cô ấy đã tiếp tục. Cô ấy dừng lại một chút, nhắm mắt lại và bắt đầu nói như thể đang niệm thần chú.
“Hắc Hỏa Thần Nhị Dạng: Daizana Geruzoniansasu.”
“AHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH”
Tôi phát ra một tiếng hét chát chúa khi cảm thấy một cảm giác cay đắng nhất từ trước đến giờ. Nibutani tiếp tục nhắc lại cụm từ đó và dần đưa tôi đến cái chết.
“Bây giờ, ta, Yuuta Togashi, sẽ sử dụng ngọn lửa bóng tối để nhấn chìm tất cả con người và chính thế giới vào trong bóng tối: HẮC HỎA CẦU!”
“!”
Tôi không có giọng, nhưng tôi phải hét!
Nibutani nhìn tôi với nụ cười bạo hành thông thường trên mặt.
“Yu-YUUTA?!” Rikka cũng đang có vẻ như sắp ngất vì bất ngờ.
Chà… có vẻ như… tôi vẫn chưa… thoát khỏi… quá khứ… phải không?
Nhưng tại sao cô ấy biết điều này…? Đó là dạng thứ hai mà tôi sẽ hóa thành khi tôi gặp một đối thủ mà tôi không thể đánh bại khi là Chúa Tể Hắc Hỏa… Tất nhiên tôi sẽ không thể hóa thân một lúc sau khi đã vào trạng thái đó. Thuật ngữ đó, Daizana Geruzoniansasu, một biểu tượng của quá khứ đen tối của tôi và không có ý nghĩa gì, cuối cùng đã đến.
Tôi muốn chết. Nhưng tôi không muốn chết. Điều này tệ gấp 3 lần khi Rikka kể về quá khứ của tôi. Hoặc tôi đã chết rồi và đây chỉ là hậu quả của tôi? Tôi đã mất trí nhớ ư? Có lẽ tôi sẽ chết ngạt sau khi nằm xuống bàn.
“Yu, Yu, Yuuta?! Cậu sẽ để cho đồng đội tấn công hộ cậu chứ?!”
Rikka bắt đầu lắc cái xác của tôi trong lo lắng, nhưng lo lắng hay không thì tôi cũng ngửa mặt lên khỏi bàn và giơ tay lên để nói “Tớ ổn. Cảm ơn cậu.”. Thể xác và tinh thần của tôi đều đã rã rời, nhưng tôi vẫn phải hỏi. “Làm sao… làm sao cậu biết những điều đó…?”
“Bởi vì tớ đã nhìn thấy.”
Nibutani tiến đến bàn của tôi, thò tay vào và lôi ra một quyển vở tím có dòng chữ “Sổ bóng tối (Tối hậu)” được viết trên đó.
Đây… đây là…?! Tại sao… nó lại ở đây?
Không, thực ra phải hỏi tại sao tôi lại để một vật nguy hiểm như vậy ở trong ngăn bàn của tôi?
“Hãy thêm điều này vào nữa. Ta dâng hiến cho ngươi: Agapeniku Ooga PHÓNG!”
“Ugh. ĐƯA CHO TỚ!”
Tôi thu hẹp khoảng cách giữa chúng tôi và kéo hết sức để lấy cuốn vở đó khỏi tay cô ấy. Trong lúc đang hy vọng có thể ngăn cô ấy không đọc to nữa, ngay khi tôi lấy lại được thì điều đó lại làm hại tôi! Cô ấy trả lời với cái nhếch mép như ánh mắt của quỷ thằng vào tôi, tiếp tục khiến tôi bán sống bán chết.
“Chà, đó chỉ là cái giả thôi!”
“Giả?!”
Đúng vậy. Tôi đã bị cảm xúc lấn át và không nhận ra tôi đã bị lừa. Tuyệt thật…
Vâng, nếu tôi thức sự đặt cuốn sách đó và ngăn bàn của tôi thì bất kì ai ngồi đây cũng sẽ có cơ hội đọc nó. Nhưng tôi chưa bao giờ phong ấn nó ở đây.
“Đúng rồi! Cái thật đang ở trong phòng tớ. Sao cậu lại biết về chuyện đó Nibutani?!”
Khi tôi nói thế, Nibutani trở lại vẻ nghiêm túc.
“Tớ nghe tất cả từ một bạn cùng lớp hồi cấp hai. Cuốn sổ giả cậu đang nghịch đó là một thứ tớ làm từ những câu chuyện mà tớ được nghe kể. Cậu có nhớ Satone Shichimiya không?”
“Satone Shichimiya? Ý cậu là Shichimiya đó?!”
Có phải đó là Shichiiya, người duy nhất hiểu tôi khi tôi bị nhiễm chuunibyou, người mà Nibutani đã trò chuyện? Nếu đó là sự thật thì tất cả đều ở đúng vị trí của nó.
Khi tôi mới tạo ra thế giới đó, tôi đã kể cho cô ấy mọi thứ.Tất nhiên, tất cả mọi thứ: tại sao tôi chuyển hóa, điều kiện để chuyển hóa sang dạng thứ hai, yêu cầu để chuyển hóa,… Và tất nhiên cô ấy cũng đã thấy quyển sồ Bóng tối của tôi; cô ấy là bạn duy nhất của tôi mà. Shichimiya đã chuyển trường mà không cho tôi địa chỉ mới. Vì không có cách nào liên lạc được với tôi, có lẽ cô ấy đã học trường của Nibutani và bắt đầu kể chuyện của tôi cho cô ấy. Tôi không biết cô ấy có ổn không. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng hồi tưởng về những lúc ấy làm cho tôi hạnh phúc. Linh hồn của tôi bắt đầu hồi phục được một chút từ nát vụn.
“Tớ đã ghi nhớ những câu chuyện Shichimiya kể cho tớ. Nếu đó là thật thì cậu thực sự khó tin đấy. Không phải đó như là dạng tuyệt với và mạnh nhất ư?” “A, A.” Tiếp tục vỡ nát.
“Tại… tại sao cô ấy nói chuyện với cậu… Nibutani…!”
“Shichimiya rất…”
Nibutani dừng một lúc để suy nghĩ. Cô ấy nhắm mắt và thở dài. Nhưng ngay sau đó, cô ấy nhẹ nhàng tiếp tục.
“Tớ không biết tại sao cô ấy chơi với cậu, nhưng vì lý do gì đó mà cô ấy rất tôn trọng cậu, cậu biết không? Khi tớ nghe những câu chuyện đó và thấy khuôn mặt hạnh phúc của cô ấy, tớ không thể không thích thu và ghi nhớ chúng. Nhưng hóa ra cuối cùng thì cậu lại không như những câu chuyện đó, có phải không?”
Shichimiya tôn trọng tôi? Nhưng chính tôi mới là người muốn được như cô ấy.
“À, đó là những khoảng thời gian đẹp.” Và sau câu chốt lạnh lùng đó, Nibutani quay mặt lại Rikka và bắt đầu hỏi cô ấy.
“Takanashi-san, cậu sẽ giống như cậu ta một ngày nào đó? Một ngày, cậu sẽ chịu đựng trong đau khổ vì những câu chuyện như thế?”
“?”
Trong khi có vẻ như Rikka không hiểu điều Nibutani muốn nói, tôi ngay lập tức lo lắng cho cô ấy. Tôi không vui với những điều cô ấy đã nói, nhưng Nibutani tiếp tục nói ra điều tệ hại hơn.
“Cậu không nên hồi phục nhanh khỏi chuunibyou ngay ư?”
Như để trả lời sự thách thức đó, Rikka đứng lên và nói lại. “Tớ không hiểu lời của cậu. Cậu đang muốn nói gì thế?”
“Cô gái này… là một sự phiền phức đấy.” Nibutani bị bất ngờ vì bệnh chuunibyou Tà Nhãn của Rikka nhưng theo một cách khác với tôi. Điều này để lại một ấn tượng sâu đậm. Rikka đang nói về một điều gì đó với một người khác tôi. Tôi hơi xấu hổ vì đã no lắng thái quá, tôi đã lo lắng khi Rikka nói chuyện với ai đó (như tôi đã nên nói với cô ấy đừng nói chuyện với Nibutani), nhưng có vẻ như tôi không cần phải lo lắng. Họ liệu có thể hiểu nhau hay không, tôi không thể biết được.
“Đó là điều mà tôi không chịu được… hãy rũ bỏ chuunibyou và trở lại bình thường…”
Bỗng nhiên Nibutani hạ giọng xuống. Theo linh cảm của tôi, có vẻ như cô ấy có mối ác cảm với các bệnh nhân chuunibyou. Có ai đó đã làm gì cô ấy hay là …
Hay là có thể cô ấy cũng từng là một bệnh nhân?
“Nibutani, cậu đã từng nhiễm chuunibyou rồi à?”
Nếu tôi thẳng thán đối đầu với cô ấy bằng câu hỏi đó, chắc chắn cô ấy sẽ chỉ tập trung và mình tôi thôi. “Không phải là như thế. Chà… cho dù có thể thật thì điều đó cũng không quan trọng. Trong lúc tớ không nghĩ cậu là một bệnh nhân bây giờ thì tớ không biết rõ Takanashi-san thực sự là gì.”
Cô ấy trả lời thành thật cho một câu hỏi khó. Tôi không thể nghĩ ra điều gì ngoài sự ngưỡng mộ… khoan đã. Tôi không có vẻ như là một người bình thường, nhưng tôi không nghĩ tôi lại xấu như thế. Trong quá khứ tôi có thể đã nhiễm chuunibyou, nhưng điều đó không lan truyền như bệnh sởi. Ít nhất tôi nghĩ thế.
Dù tôi không thể nói điều này với Isshiki, tôi có thể hỏi Nibutani về điều đó.
“Cậu có nghĩ tớ là một người xấu không?”
“Hừm… Daizana Geruzoniasasu”
“Ặc…”
Cụm từ đó thực sự là thần chú chết chóc. Trong khi người hứng sát thương là tôi thì cơn giận của tôi có vẻ đã truyền sang đối tác của tôi. Rikka đứng bên cạnh tôi, thể hiện một vẻ mặt tôi chưa bao giờ thấy: tức giận.
Thông thường cô ấy có vẻ khá vô cảm, nhưng giờ đây khuôn mặt cô ấy chỉ toàn sự tức giận. Tôi không nghĩ cô ấy có thể có cảm xúc như thế, nhưng khuôn mặt ấy thực sự đang đỏ bừng lên.
“Sát thương kẻ giao ước với ta, Yuuta, là không được phép. Ta sẽ kích hoạt sức mạnh Tà Vương Chân Nhãn!”
Ngay khi Rikka vén băng mắt lên, sức mạnh trong con mắt phải của cô ấy có vẻ có tác dụng. Nibutani bắt đầu run. Có lẽ đây là một sự bổ sung mới cho sức mạnh tưởng tượng của cô ấy. Cho dù nó là gì, tôi chắc cô ấy sẽ vui vẻ chấp nhận nó.
“Đội quân Tà Vương Chân Nhãn!”
Khi Rikka nói từ đó, Nibutani hiện rõ vẻ bực mình.
“Cái gì đấy?”
Sự tĩnh lặng tràn ngập căn phòng. Câu hỏi sức mạnh cô ấy kích hoạt là gì bao trùm căn phòng. Không có một tiếng động cho đến khi…
“Mori-sama.”
Tôi nghĩ Nibutani đã nói gì đó, nhưng lần này Rikka mới là người niệm thần chú về phía Nibutani.
“………”
………
“Đ-đừng gọi tớ là Mori-sama!” Nó cực kỳ hiệu quả. “Hừ, hừm! Tớ chỉ muốn ngắt tình huống này, vậy nên ta đến đây thôi. Cậu sẽ hồi phục hoàn toàn! Nhớ lấy!”
Sau khi để lại vài lời nghe như một tên tội phạm già, Nibutani rời khỏi phòng. Chà, sau những gì cô ấy làm để xúc phạm tôi, tôi cho rằng cô ấy như một kẻ độc ác.
Nhưng bị gọi là “Mori-sama” là điểm yếu của cô ấy? Mori-sama… Mori-samar… Mori-summer… Shinka[4]. À, tôi hiểu rồi. Có vẻ nhưng biệt danh đó có quá khứ không tốt.
“Tớ… không thích người đó.”
“Hả!?”
Vì cô ấy nói điều như thế thật bất ngờ, tôi chỉ có thể phản ứng lại kiểu đó.
Không thích…? Nibutani đã làm Rikka không thích cô ấy… Quả là một con người đáng sợ.
“Ý cậu là sao, cậu không thích cô ấy?”
“Người đó chỉ toàn ánh sáng. Chúng ta lại bao gồm bóng tối, hai thế lực đối nghịch nhau.”
“Ánh sáng? Đối nghịch với sức mạnh bóng tối!?” Tôi hiểu rồi. Trong quá khứ, tôi là người sử dụng lửa bóng tối, nên đó chính là khắc tinh của tôi!
“Bỏ qua điều đó, cậu có ổn không Yuuta? Nếu giao ước của chúng ta không tồn tại, có khả năng một trong hai ta đã chết.”
“À, lần này tớ đã nghĩ tớ sẽ chết. Nhưng, làm sao cậu biết điểm yếu của Nibutani? Đó có thức sự là sức mạnh của cậu?”
“Khác đấy. Đây là nghe lén.”
“Sức mạnh của cậu cũng đang yếu dần, có phải không? Này!”
Cho dù tôi có được cứu bởi sức mạnh của cô ấy hôm nay hay không cũng không quan trọng.
“Sự thật là sức mạnh của tớ đã bị phong ấn một cách bí ẩn trước khi tớ có thể sử dụng chúng cho thấy tớ còn nhiều điều phải học.” Rikka thở dài khi tiếp tục màn độc thoại thất vọng. Hừm? À, tôi hiểu rồi. Có phải Rikka này cũng đang kiềm chế theo cách riêng của cô ấy?
Để cô ấy phải sử dụng điểm yếu của Rikka chống lại cô ấy khi Rikka không có kinh nghiệm chiến đầu với cô ấy chính là phương án tối hậu cuối cùng của Rikka. Có phải vì tôi không? Tôi hơi thấy vui mừng vì điều đó.
“Chà, phương pháp không vấn đề đâu. Tớ không thể sử dụng bất kỳ câu thần chú sát thủ nào, nhưng cậu thực sự đã dùng khả năng của cậu! Cảm ơn cậu.”
Và những lời đó khiến cô ấy thực sự hạnh phúc. Cô ấy thêm vào khi đang cười,
“Yuuta nhân 5 điểm kinh nghiệm. Điểm yếu của quái vật ánh sáng, ‘Mori-sama’, đã được phát hiện!”
Và bây giờ chúng ta đang ở trong một trò chơi RPG[5].
Chà, tôi phải cẩn trọng xung quanh Nibutani. Hiển nhiên là tôi muốn sự tồn tại của mình có ý nghĩa gì đó.
↑ Người con trai không có gì nổi bật và luôn cẩn thận tránh rủi ro và đối đầu, thường được coi là không có vẻ ngoài đẹp hay sự tin và cuốn hút.
↑ Nhân vật mà bên ngoài thì ra vẻ lạnh lùng nhưng bên trong thì tình cảm.
↑ Một trong những siêu nhân đầu tiên ở Nhật, tham khảo trên Wikipedia
↑ Chữ hán tự Shinka bao gồm hai chữ mori (forest – rừng) và natsu (summer – mùa hè).
↑ Role playing game – trò chơi điện tử nhập vai.