Chương 4: Chuunibyou VS chuunibyou
Satone Shichimiya là bạn của tôi hồi học cấp 2. Chính xác hơn, tôi gặp cô ấy vào năm đầu tiên, và cô ấy là bạn của tôi cho đến năm thứ hai. Vì thế, cô ấy là người duy nhất hiểu tôi. Ngược lại, tôi nghĩ chắc tôi cũng là người duy nhất hiểu cô ấy.
Phải rồi. Vào thời gian tôi bị nhiễm bệnh chuunibyou thì cô ấy cũng đã bị nhiễm cùng tôi. Nghĩ lại thì, việc tôi bị nhiễm chuunibyou chắc là do bị ảnh hưởng từ cô ấy. Nếu tôi không gặp cô ấy, tôi chắc đã không bị nhiễm bệnh.
Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy, cô ấy đã dính bệnh rồi. Cô ấy đeo một cái khăn choàng và mang theo một thanh kiếm giả. Nó rất là ngầu. Tôi thực sự, thực sự ngưỡng mộ cô ấy. Chính vì sự thu hút đó mà tôi bắt đầu nói chuyện với cô ấy, làm bạn với cô ấy, và cũng bị nhiễm bệnh luôn.
Môi khi tôi bịa ra một câu chuyện cho con người Chúa tể Hắc Hỏa của tôi, cô ấy luôn nghĩ nó rất hay. Công bằng mà nói, cô ấy cũng đã giúp tạo ra một phần những câu chuyện ấy. Nhưng cô ấy biết tất cả về nó. Cuốn sổ bóng tối, Gerzoniansesu, tất cả mọi thứ.
Chúng tôi trò chuyện với nhau, chiến đấu cùng nhau, trêu đùa nhau, và giận dỗi nhau. Không còn gì khác mà tôi muốn làm lúc đó. Tôi ước những ngày đó có thể kéo dài mãi mãi.
Nhưng… Shichimiya đã chuyển đi. Một ngày cô ấy bất ngờ chuyển trường. Tôi không nghe được gì về chuyện đó, nên tôi đã không biết trước. Tôi không thể tin là cô ấy đã đi mất. Cô ấy không bao giờ liên lạc với tôi hay cho tôi một phương thức liên lạc mới, nên tôi không biết cách nào để nói chuyện với cô ấy sau đó. Có thể tôi hơi phóng đại, nhưng tôi không biết sống như thế nào nữa sau khi chúng tôi bị chia cắt.
Sau đó, tôi là bệnh nhân chuunibyou duy nhất ở đó. Tất nhiên, tôi không còn chịu khổ sở nữa. Có lẽ, nếu cô ấy không chuyển đi, tôi vẫn sẽ bị nhiễm bệnh như cô ấy. Nhưng đó là thứ mà tôi không thể biết được nếu mọi chuyện cứ tiếp tục như thế.
Bỗng nhiên cô ấy lại xuất hiện trước mặt tôi khiến tôi khó có thể giấu được hết những cảm xúc đó. Tôi băn khoăn không biết nên làm gì. Tại sao cô ấy lại ở đây? Không, tại sao cô ấy không tìm cách để liên lạc với tôi? Không, tại sao cô ấy lại ở đây BÂY GIỜ?
“Khỉ thật Anh hùng! Có vẻ như Tổ chức đang đuổi theo tớ. Tớ sẽ trốn ở đây. Không biết bọn chúng có đi mất không nếu chúng ta bình tĩnh lại và trốn ở đây nhỉ.”
“Hả?”
“Tsk, có quá nhiều quân của Tổ Chức. Tớ sẽ để cậu lo Anh hùng!” Tôi không thực sự hiểu cô ấy đang nói gì, nhưng đó chắc chắn là cách nói của Shichimiya. Cô ấy nhanh chóng trốn vào trong tủ đựng đồ vệ sinh.
Vài giây sau, một vài thành viên của Tổ Chức (chắc là thành viên câu lạc bộ phát thanh) đi vào trong phòng câu lạc bộ. “Này cậu. Cậu có thấy ai đó khác lạ đi vào đây không? Cô ta ăn mặc như một cô gái phép thuật xấu xa với một cái áo choàng!”
“À, tớ có thấy cô ấy. Có vài tiếng động lớn trong hành lang, nên tớ đã nhòm ra và thấy cô gái phép thuật của cậu đang chạy về hướng ngược lại.”
“Cô ta nhanh thật! Nếu cậu thấy cô ta lần nữa thì hãy chặn cô ta lại. Cô ta đang nằm trong danh sách truy nã.”
“Ừm, có phải cô ấy là người vừa mới nói trên loa lúc trước không?”
“Phải, chính cô ta đấy. Chúng tớ rất sốc! Cô ta chắc là một kẻ xâm nhập trái phép. Chà, hãy cho bọn tớ biết nếu cậu nhìn thấy cô ta!”
Và bọn họ đi dọc hành lanh nhanh như Rikka lúc nãy. Có phải mọi người trong trường đều là vận động viên không… Nhân tiện, bạn không được phép chạy trong hành lang, nhưng tôi thực sự không thể nói điều đó lúc này.
Tôi chuyển ánh nhìn về phía tủ đựng đồ. Bây giờ, tôi nên nói gì với cô ấy? “Bây giờ cậu có thể ra được rồi.”
Một thân hình nhỏ nhắn tươi tắn đi ra khỏi tủ đựng đồ. “Nyahaha! Có thể chứ Anh hùng! Cậu thực sự đuổi được bọn chúng đi với hắc hỏa của cậu rồi!”
“Tớ không sử dụng nó!”
“Hả…? Có lẽ nào… Cậu đã… niêm phong sức mạnh của cậu rồi sao, Anh hùng?”
“Ừm, tớ không thể nói là tớ đã niêm phong chúng… nhưng đã lâu rồi chúng mình chưa gặp nhau. Tớ không biết nói gì hơn ‘đã lâu không gặp’. Chà, sao cậu lại ở đây?”
“Sao, hiển nhiên thế mà! Tớ ở đây để khiêu chiến với Thiên thần!” Cô ấy có vẻ hơi bối rối, nhưng nói với sức mạnh mãnh liệt. Cô ấy tiếp tục, “Đã lâu không gặp, Anh húng!”
Cô ấy không thay đổi chút nào. Chà, cô ấy có thay đổi kiểu tóc một chút. Hồi ở cấp hai, tóc cô ấy thẳng và dài ngang vai. Bây giờ chúng đã dài hơn và uốn lại thành một thứ gọi là “Twin Rings”[1]. Trông rất hợp với cô ấy. Tóc cô ấy không hợp nếu để tóc đuôi gà.
Không có thứ gì khác thay đổi. Tôi còn nhìn thấy miếng đề can hình trái tim do tôi làm. Có vẻ như cô ấy cũng không thay đổi phong cách thời trang. Cô ấy khá giống với hồi còn học cấp hai; cô ấy vẫn chưa lớn lên.
Đồng phục của cô ấy có vẻ như thuộc về một trường khác. Điều đó chắc đã khiến người từ câu lạc bộ phát thanh có cảm giác là cô ấy giống như một cô gái phép thuật độc ác. Ngôi trường đó chắc đang trong quá trình thay đổi đồng phục. Khoan đã, trường nào lại dùng đồng phục kiểu này? Hơn nữa, cái khăn choàng dài đó nhắc tôi nhớ lại những ngày tôi còn là quỷ vương. Cô ấy cũng đã đeo một cái khăn choàng hồi còn học cấp hai, nên chắc đây là một sự cải tiến từ lúc đó. Cô ấy cũng vẫn có cái túi hình con mèo nhỏ ở đằng sau nữa.
Phong cách của cô ấy hơi khác so với Rikka, nhưng Shichimiya cũng đi tất cao màu đen giống Rikka. Mặc dù cô ấy hơi cao hơn Rikka một chút.
Nhưng tất cả mới chỉ là vẻ bề ngoài. Có vẻ như tính cách của cô ấy cũng không có thay đổi gì cả. Kẻ liều mạng này không sợ hãy gì Chúa, hay trong trường hợp của hôm nay là Thiên thần. Từ duy nhất bạn có thể sử dụng để diễn tả sự liều lĩnh phải có của cô ấy là "ngầu".
Như vậy, mặc dù cô ấy rất khỏe mạnh và láu lỉnh, nhưng cô ấy cũng khó kiểm soát hơn người bình thường. Bạn còn mong đợi gì từ bệnh nhân chuunibyou Mắt Quỷ hoàn hảo đây? Cũng không có nhiều lỗ hổng trong những câu chuyện hư cấu của cô ấy nữa. Khi tôi mắc bệnh, cô ấy cứ như tạo vật siêu cấp này. Đó, trong vài câu ngắn gọn, là Satone Shichimiya. Rất nhiều những câu chuyện hư cấu, phép thuật dũng mãnh, và những thứ như thế. Tôi còn không thể nào bắt đầu kể hết được chúng.
Chỉ có một thứ duy nhất tôi muốn hỏi cô ấy. "Thực sự cũng đã khá lâu rồi. Ừm, tớ đã muốn hỏi cậu điều này. Hồi đó, sao cậu lại biến mất mà không nói gì với tớ cả thế?" Cô ấy sẽ trả lời thế nào? Liệu cô ấy có trả lời không?
Cô ấy mỉm cười và trả lời, "Đó là một câu hỏi ngớ ngẩn. Chúng ta đã từng xa nhau chưa? Lúc mà tớ nói những từ ấy, chúng ta sẽ chia ly. Chúng ta luôn ở trong thế giới này, vậy nên chúng ta không bao giờ thực sự xa cách. Đó là luật lệ của thế giới này. Đó là Sự kết nối Thiên Đường!"
Đúng vậy, cô ấy vẫn là Shichimiya. "Luật lệ của thế giới này" và một "Sự kết nối Thiên Đường" phải rồi. Cô ấy thật ngầu. Chà, mặc dù cô ấy đã nói như vậy, có vẻ như cô ấy chưa nghĩ đến việc sẽ nói gì khi chúng tôi gặp lại.
"Cậu vẫn không thay đổi gì cả."
"Nyahaha! Tớ sẽ mãi mãi như thế này! ☆"
"Tớ thấy rồi... Chà, hãy quay lại những gì chúng ta đang nói. Tại sao cậu đến đây? Tại sao cậu lại thông báo sự thách thức đó cho toàn trường?"
“Chà, tớ chỉ nói tớ có điều muốn nói qua loa và họ cho tớ vào. Ngay khi tớ tuyên chiến với Thiên thần, họ bắt đầu tức giận. Điều đó làm tớ bất ngờ. Tớ đã làm hỏng việc. Đáng lẽ tớ nên tự tìm cô ta từ đầu.”
“Chà… “Thiên thần” này tìm cậu để tuyên chiến à?”
“Hả? Cậu không biết cô ta à Anh hùng? Có phải là cậu đã kết liễu cô ta rồi không?”
“Gì cơ? Tớ không hiểu cậu đang nói gì cả. Chuyện gì đang xảy ra thế?”
“Hả, đây không phải là ngôi trường tử thần sao? Tớ nghĩ Thiên thần chắc chắn đang ở đây và tớ có thể cho cô ta một trận. Nhưng tớ đoán mọi người đều sống lại rồi.”
“Đây không phải là ngôi trường tử thần! Hơn nữa, có một chuyện mà cậu chưa nhắc đến! Nếu đây là ngôi trường tử thần thì làm cách nào mà cậu chui vào đây được?!”
“Phải rồi, tớ gặp khá nhiều rắc rối vì chuyện đó. Bằng cách nào đó, tớ tự dưng thấy mình ở đây. Vì tớ không có ký ức về việc đến đây, tớ đã khá lo khi mới tỉnh dậy…”
“Không phải điều đó nghĩa là cậu đã chết rồi sao?!”
“Không hẳn. Tớ đã dần dần lấy lại ký ức về cách chuyện đó xảy ra. Có cảm giác như linh hồn của tớ đã thoát ra vậy. Tất nhiên, tớ có thể mong chờ gì từ Anh hùng nữa chứ?”
“Tớ không có làm gì cả!”
Khoan đã. Vậy đó là chuyện đã xảy ra. Mọi thứ dần dần quay trở lại với tôi. Tôi nhớ về điều mà người ta nhắc tới trong vụ việc cô gái đeo mặt nạ của hội nghiên cứu anime. “Thế giới này là thế giới của người chết!” Nó lan truyền rất nhanh trong trường. Có phải cô ấy đã nói thế? Tôi định hỏi cô ấy về chuyện đó.
“Quay lại chuyện chúng ta đang nói, cậu cơ bản là đã nghe một tin đồn rằng Thiên thần đang ở đây, và điều đó khiến cậu đến đây?”
“Hừm. Chà, tớ không thể nói điều đó là 100% chính xác, nhưng tớ đã nghe tin đồn nói rằng Thiên thần đang ở đây. Nghe có vẻ khá vui.”
“Vui hả… Chà, thật may mắn khi gặp được cậu. Tớ đoán tớ nên hạnh phúc vì chúng ta lại gặp nhau, nhưng…”
“Đó không phải là ngẫu nhiên. Nếu cậu có những thứ xảy ra ngẫu nhiên rồi nhiều thứ nữa cũng như thế, vậy thì cuối cùng nó cũng chắc chắn xảy ra. Chúng ta đã định sẵn là sẽ gặp nhau. Thế giới mong muốn như thế.”
“…” Cô ấy nói như thế việc chúng tôi gặp lại nhau rất quan trọng. Sao thế giới lại đưa chúng tôi gặp lại nhau?
“Phải, như một thám tử luôn có mặt nơi tội ác xảy ra, khi có một kẻ thù, anh hùng sẽ xuất hiện! Vì thế những sự kiện ngẫu nhiên này biến thành định mệnh. Tớ đã từng nghe tin đồn thú vị này, nên tớ đến để tìm ra sự thật!”
“Vậy cơ bản là, đoạn ‘cuộc hội ngộ của chúng ta là không thể tránh khỏi’ của cậu không phải là có ý định từ trước gì cả!”
“Nyahahaha! Cậu cũng vẫn như vậy, Anh hùng!”
Shichimiya bước tới trước khi đang đáp trả câu nói của tôi. Vì chênh lệch chiều cai, cô ấy nhìn lên và tiếp tục. “Có vẻ cậu cũng đã lớn hơn trước, Anh hùng. Tớ nhớ chúng mình từng cao bằng nhau, nhưng bây giờ cậu đã cao hơn tớ. Cuộc chiến chống lại thời gian rất rất khó.”
“Bây giờ cậu đang chiến đấu chống lại ai thế?!”
“Người duy nhất tớ chiến đấu là kình địch của tớ.” Cô ấy nói một cách mơ hồi, rồi nhón chân lên để đưa tay trước đầu tôi và xác nhận lại sự chênh lệch đó.
Cô ấy có vẻ không lớn lên từ lần cuối cùng tôi thấy cô ấy, nhưng bây giờ khi cô ấy đến gần, có vẻ như cô ấy cũng đã lớn lên. Tôi vẫn phải cúi xuống để nói chuyện với cô ấy… Whoa, cứ như cô ấy đang ở rất xa vậy.
Hồi học cấp hai, tôi không cảm thấy có vấn đề gì khi chúng tôi gần nhau thế này, nhưng bây giờ chúng tôi đã lên cấp ba. Hơn nữa, chúng tôi phải so sánh chiều cao ở cấp hai. Bây giờ không cần phải làm thế nữa.
Đúng vậy, cô ấy vẫn luôn đáng yêu như thế này, kể cả khi tôi không giúp đỡ gì cả. KHÔNG! KHÔNG KHÔNG KHÔNG! Bây giờ tôi là bạn trai của Rikka rồi.
“Hả? Cậu đang đỏ mặt kìa, Anh hùng. Ồ không! Có phải Thiên thần đã bắt được cậu?!” Tôi lắc đầu để ra hiệu rằng “Không phải như thế”. Vậy… mặt tôi thực sự đỏ lên… Tôi cho rằng đây có thể là một tài năng mà tôi chưa biết.
Lúc đó, cho dù Chúa có đang giúp tôi hay nguyền rủa tôi, tôi đã nghe một giọng nói. Ai đó đang đi vào phòng. “Yuuta! Cô ta có phải kình địch của tớ không?” Tôi nhìn lại và đứng đó là Rikka, vừa mới tìm kiếm trở về. Cô ấy nhìn thẳng về phía Shichimiya. Có vẻ cô ấy đã chuyển sang “trạng thái nguy hiểm”.
Shichimiya trả lời với một nụ cười. “Heh heh heh. Nyahaha! Vậy cô chắc hẳn là Thiên thần, phải không? Cô vẫn sống sót hả? Hay cô là một Thiên thần mới? Chà, dù sao cũng không quan trọng!”
“Phải. Ta là Thiên thần. Chính xác hơn, ta là Thiên thần sa ngã! Đối thủ của ngươi sẽ là ta! Trả Yuuta đây!”
Rikka cũng đang hùa theo. Chắc cô ấy nghĩ Shichimiya giữ tôi làm con tin.
“Yuuta? À, ý ngươi là Anh hùng đây sao?”
“Anh ấy không phải anh hùng! Yuuta là Quỷ vương!”
“Thật không? Nhưng Anh hùng là Anh hùng. Điều đó có nghĩa là… cậu ấy đã nói cho ngươi tên thật rồi à?”
“Yuuta là Quỷ vương! Ta là người sở hữu Tà Vương Chân Nhãn, người lập giao ước với Yuuta, Thiên thần sa ngã, Rikka Takanashi!”
“Nyahaha! Rikka-chan hả? Tên đẹp đấy. Vậy hãy để ta tự giới thiệu luôn.”
Shichimiya lùi lại và bắt đầu nói. “Ta là Sofia Ring SP Saturn đệ Thất! Ta được biết đến như là Sofia-chan, Ma Pháp Ma Vương Thiếu Nữ. Ta đã lĩnh hội 7 đại ma pháp. Hãy nhớ lấy điều đó, okay?”
Có vẻ như cô ấy đã nói ra khẩu hiệu sau khi biến hình. Hơi thay đổi một chút so với những gì tôi nhớ, nhưng ngoài ra, nó nhất quán với những gì cô ấy đã nghĩ ra hồi đó. Thật không may, tại sao hai người này không nên gặp nhau trở nên rõ ràng.
“Bây giờ thì, vì Rikka-chan là Thiên thần, đã đến lúc chúng ta bắt đầu cuộc chiến!” Shichimiya đang mỉm cười, nhưng không khí không có vẻ gì là hài hước cả.
Tôi cố gắng chen vào vụ hỗn loạn này. “Khoan đã! Không có lý do gì để hai cậu đánh nhau cả!”
“Anh hùng, Thiên thần đang ở ngay trước mặt tớ. Đó là tất cả những lý do mà tớ cần rồi. Đó là số phận!”
“Yuuta, kình địch của tớ đang ở trước mặt. Cô ta đã nhắm đến tớ, vậy nên tớ phải chiến đấu. Đó là số phận!” Khi Rikka đang nói, Sofia-chan – khoan đã, Shichimiya – đang chuẩn bị tấn công.
Thật tình, đấy là những lý do vớ vẩn đề đánh nhau… Khi tôi đang suy nghĩ, Rikka đã vào thế chiến đấu. Tại sao hai người này lại có động lực chiến đấu như thế chứ…
“Kích hoạt Tà Vương Chân Nhãn-“ Rikka tháo băng mắt ra, để lộ con mắt vàng của cô ấy. Tuy nhiên, Shichimiya không bị sốc như mọi người khi được chứng kiến nó. Nó không có tác dụng với cô ấy. “… Đối thủ khó chơi đấy. Cô ta không đầu hàng trước Tà Vương Chân Nhãn!”
“Heh heh heh. Vậy đó là Tà Vương Chân Nhãn… Cô ta cũng khó nhằn đây.”
“Tà Vương Chân Nhãn là vô địch! Yuuta, cúi xuống! Đã đến lúc nghiêm túc rồi! Cậu sẽ không gặp nguy hiểm khi tớ mở rộng kết giới này. Vòng phong ấn của Tù Vương!”
Vậy ra cô ấy đang tại nên một kết giới kỳ bí nào đó. Nếu nó không nguy hiểm, tại sao cô ấy sử dụng nó?
“Ồ, thú vị thật. Ngươi đã cho ta thấy một thứ rất hay đấy, nhưng sức mạnh ấy hơi đơn giản phải không?” Cô ấy có thể thấy nó?! Hai người này siêu thật. Họ thực sự có năng lực.
“Vớ vẩn. Việc mở rộng kết giới đã thực hiện rồi. Phá vỡ cánh cửa bóng tối! Phóng thích sự tuyệt vọng bên trong! Tấn công với sức mạnh của tàn vương! Đưa cô ta đến niết bàn!”
“Có phải đây là ma pháp tối thượng?” Tôi vô tình chen vào. Rikka đang dùng hết khả năng của mình hôm nay. Thông thường cô ấy không sử dụng nhiều thần chú phức tạp thế này.
Rikka hét lên đoạn cuối cùng về phía Shichimiya. “Schwwarz Aschenputtel!” Khoan đã, tại sao lại hét “Cô bé lọ lem Bóng tối”(tiếng Đức)? Thôi thì. Nếu tôi là người duy nhất biết ý nghĩa của nó thì cứ vậy đi.
“Khỉ thật, chiêu mạnh đấy. Nếu ta dựng khiên chậm một giây thôi, ta đã đi đời rồi. Ngươi mạnh lắm, phải không cô Thiên thần sa ngã Tà Vương Chân Nhãn? Chắc là Sofia-chan cũng sẽ phải nghiêm túc thôi.”
Shichimiya di chuyển xung quanh để chống đỡ đòn tấn công của Rikka. Tất nhiên, cô ấy di chuyển để chặn những thứ mà tôi không thể thấy tí gì. Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Kết giới này phải chứa những ma thuật rất mạnh. Nó có sắp phát nổ không? Ít nhất như thế tôi có thể thấy được nó…
“Đó là tất cả những gì ngươi có sao?”
“Heh heh heh… Nyahaha! Mơ đi! Ta mới chỉ cho ngươi thấy một phần nhỏ trong sức mạnh của ta thôi. Ngươi không nhận ra à? Phép thuật của ngươi cũng sắp kết thúc rồi đó!”
Shichimiya lại vào thế, lùi lại một bước khỏi Rikka. “Ta là Ma Pháp Ma Vương Thiếu Nữ, không phải là một cô gái phép thuật bình thường đâu! Ta không nương tay với bất kỳ ai cả!”
“!”
“Quá chậm! Đỡ lấy! Tấn công! HAAAAAAAAAA! Hắc Phượng Hỏa Tiễn!” Shichimiya làm động tác giương cung và rồi bắn ra một đòn.
Tất nhiên, tôi không thấy được bất kỳ ảnh hưởng gì của nó. Hiển nhiên chiêu Hắc Phượng Hỏa Tiễn này giống như bắn một mũi tên để gây sát thương. Rikka gục xuống cả tứ chi vì chiêu ấy. Nó thực sự mạnh như thế…
“Ughhhhh…”
“Nyahaha! Đáng lẽ ngươi phải chuẩn bị cho điều đó chứ!” Shichimiya hạ tay xuống và cười lớn. Tất nhiên, tôi nhìn qua cô ấy và nhận thấy cô ấy cũng đang không phòng thủ.
“Vậy, Thiên thần sa ngã của chúng ta sao rồi, Rikka… phải không?!” Tôi quay sang, và Rikka đã thực sự biến mất. Cái gì? Cô ấy đã… chạy đi sao?
Trước khi tôi kịp nhận ra thì Rikka đã ở ngay bên cạnh tôi. Khi nào mà cậu…
“Đó chỉ là hư ảnh thôi. Ta không nhận chút sát thương nào cả.” Nói lại đi? Cậu giả vờ chịu đòn, nhưng thực ra là không sao cả?! Bây giờ cậu còn khoe khoang chuyện đó nữa?! Cậu đang chơi với bọn tớ à?
“Chiêu… Hắc Phượng Hỏa Tiễn của ta không có tác dụng ư?!” Cô ấy cũng đang đùa với Shichimiya. Bây giờ đến lượt cô ấy gục xuống. Công nhận, điều đó tấn công tinh thần mạnh hơn bất kỳ sát thương vật lý nào.
Shichimiya đứng dậy và chuẩn bị tấn công tiếp. “Khỉ thật, ta chưa xong đâu! Ta sẽ không thua ngươi! Ta sẽ tấn công bằng đường không. Nhận lấy này!”
“Yuuta, nguy hiểm lắm!”
“Ahhh!” Tôi bị đẩy ra và hét lên. Thật không may, tôi va phải cái bàn và ngã ngửa ra. Tôi đã tránh được chiêu ấy, hay tôi có thực sự bị nguy hiểm hay không? Tôi không biết. Cuộc chiến tiếp tục mà không có tôi.
“Huyết Hồng Hỏa bừng lên! Bao bọc ngọn lửa bằng bóng tối! Chuẩn bị bị thiêu sống trong hỏa ngục! Quỷ Hỏa Pháo!”
“Khỉ thật… Tà Vương Chân Nhãn Infinite System kích hoạt! Chế độ phòng ngự! Chắn…”
Cuộc chiến kinh hoàng xảy ra ngay trước mắt tôi, và tôi không thể thấy bọn họ đang làm gì cả. Tại sao hai người có thể chiến đấu kịch liệt như vậy? Bạn sẽ dễ dàng có cảm giác là họ đang chiến đấu với những sức mạnh thực sự, nhưng chẳng thể nhìn thấy gì cả.
Thật tình, mọi thứ khá là bình thường. Người bình thường sẽ thấy khó hiểu được chuyện đang xảy ra. Công bằng mà nói, tôi cũng không hiểu bọn họ đang làm gì.
“Ngươi vẫn đứng được à?! Heh heh heh, sau chiêu này thì không đâu…! Hắc Phượng Hỏa Tiễn: Đa tiễn!” Shichimiya lại sử dụng chiêu vừa nãy, nhưng lần này là nhiều phát bắn một lúc. Liệu nó có tác dụng không?
“Đỡ này! Và cái này! Và đây nữa!... Trúng cô ta chưa?!” Shichimiya muốn kết thúc sớm. Nhưng vẫn còn nhiều trò vui. Hoặc là cô ấy chỉ nói như thế?
“Ta đã biết chiêu đó rồi. Tà Vương Chân Nhãn thấy được tất cả. Chiêu kết thúc: VĨNH CỬU VÔ CỰC!”
“Agh! Quá… mạnh… ta không thể… chống đỡ được… Ta thua rồi. Ngươi thắng.” Và cuộc chiến của chúng tôi có vẻ như đã kết thúc. Shichimiya đã giơ tay chấp nhận thất bại. Tôi không chắc tôi có hài lòng với kết cục này không, nhưng thắng bại đã rõ.
Lần này, Rikka đã có chiến thuật tốt hơn, nhưng tôi phải nói, tôi đã nghĩ rằng Shichimiya sẽ thắng. Tôi đã bị sốc.
“Ngươi cũng mang sức mạnh bóng tối phải không? Ta rất khó chịu, nhưng lần tớ ta sẽ mạnh hơn ngươi!”
“Đúng vậy. Nhớ lấy: Tà Vương Chân Nhãn là mạnh nhất. Ngươi sẽ không bao giờ đánh bại được ta. Vì thế ngươi sẽ không bao giờ đến gần được Yuuta!”
“Hả? Vì ngươi là người lập giao ước với Anh hùng ư?”
“Yuuta là Quỷ vương!”
“Ta là người cai trị Thế giới Quỷ. Ma Pháp Ma Vương Thiếu Nữ Sofia! Ta hiểu rồi. Hãy đợi đấy; lần tới ta sẽ trả thù!”
Sau khi nói những lời trên, Shichimiya hất khăn choàng và chạy ra khỏi lớp. “Hãy đợi đấy” hả? Chúng tôi gặp lại nhau, và lại bỗng nhiên chia ly lần nữa.
Nhưng lần này có vẻ như chúng tôi sẽ gặp lại sớm thôi vì lý do gì đó. Tôi không có cảm giác chúng tôi sẽ phải xa nhau lâu như thế nữa.
Mắt tôi dõi theo Shichimiya, nhưng tôi lo lắng cho Rikka. Cô ấy đưa tay đỡ tôi dậy, vì tôi vẫn đang nằm trên sàn. “Cậu ổn không, Yuuta?”
“Ừ, cảm ơn.” Tôi nắm lây bàn tay nhỏ nhắn của cô ấy và đứng dậy. Nghĩ lại thì, chính cô ấy là người đẩy tôi xuống sàn. Ôi chà. Cô ấy chỉ muốn giữ an toàn cho tôi thôi.
“Cô gái đó là ai?” Sự quan tâm của Rikka chuyển thành hờn dỗi. Cậu này khó trả lời đây. Tôi định nói dối cô ấy, nhưng tốt nhất là nên nói sự thật.
“Cô ấy là Satone Shichimiya, còn được gọi là Sofia Ring SP Saturn đệ thất. Cô ấy là bạn hồi cấp hai của tớ.”
“Bạn cậu từ hồi cấp hai?” Rikka cau mày. Điều này khá mới đối với cô ấy. Nhưng không thể nói là tôi vui khi thấy biểu cảm này được. Tôi đã làm gì để khiến cô ấy cau mày thế này?
“Phải, nhưng cũng chỉ một thời gian thôi. Cô ấy chuyển trường vào năm thứ hai. Tớ không nghe gì từ cô ấy kể từ đó.”
“Ồ.” Có phải cậu hơi nhẹ nhõm hơn không? Cô ấy thở nhẹ ra. Cô ấy nhẹ nhõm trong giây lát, nhưng rồi lại ngước mắt lên và cau mày. “Vậy tại sao cô ta ở đây hôm nay?”
“Có vẻ như cô ấy đến đây để tìm Thiên thần.”
“Đó không phải là điều tớ muốn hỏi. Tại sao cô ta lại ở đây với cậu?”
À, vậy đấy là điều cậu muốn nói. Câu đó cũng khó trả lời. “Chà, chỉ là sự trùng hợp thôi. Câu lạc bộ phát thanh đuổi theo cô ấy và cô ấy nấp vào đây. Chúng tớ gặp nhau lần đầu tiên sau một thời gian và đã nói chuyện một lúc.
“Ồ. Vậy hai cậu không đang ôm nhau sao?”
“Ôm nhau?!” Tôi còn không nghĩ đến chuyện đó! Tôi có cảm giác chúng tôi đang nghĩ đến những điều khác nhau ở đây.
À, có phải là thế không? Cô ấy đã thấy chúng tôi so sánh chiều cao và hiều lầm về chuyện đang xảy ra. Biết được lúc Rikka đến, chắc đó là điều đã xảy ra. Bây giờ cô ấy đang bực mình vì một sự hiểu nhầm.
“Chúng tớ không ôm nhau! Tất cả đều bình thường! Tớ không bao giờ làm điều như thế với cô ấy!”
“Thật không?”
“Thật. Tớ sẽ nói bao nhiêu lần cũng được. Tớ sẽ không làm như thế!” Bây giờ tôi giống như đang nói dối, nhưng tôi không thể nói được gì khác. Nhưng có vẻ như nó sẽ phản tác dụng nếu tôi không làm điều gì đó khác.
Tôi hít vào. Chỉ có một thứ tôi có thể làm bây giờ. Tôi tháo găng tay ra. “…À, tớ thề trên biểu tượng này. Tớ kích hoạt tác dụng của chữ ‘yu’ này. Tớ hứa là tớ không hề ôm cô ấy.”
“…” Rikka chỉ im lặng. Sau một lúc, cô ấy nhắm mắt và gật đầu. Điều dó có ẩn ý, nhưng cô ấy đang muốn nói gì với tôi? Vì lý do gì đó, tim tôi đập rất nhanh. Tôi không thể chịu đựng được…
“O, oy? Cậu đang…” Cô ấy dang tay ra, đợi tôi.
“Phải.” Mặc dù vẫn có vẻ không vui, nhưng mặt cô ấy đang đỏ lên. Rikka bước về phía tôi và lao vào ngực tôi.
Ôm chặt. Tôi thề tôi có thể nghe được cái ôm ấy.
“Um…” Sự hiểu nhầm này đã được giải quyết chưa? Cậu có ổn không? Tôi đặt tay lên vai Rikka.
“Tớ, tớ chỉ có thể cảm thấy như thế này với cậu… Tớ không hề ôm cô ấy… Tớ hứa!”
“Phải, tớ cũng vậy.”
… Một giọng nói thật ngọt ngào. Có phải nó thật quyến rũ không? Hay lãng mạn?
“Tớ sẽ lại đọc suy nghĩ của cậu lần nữa.”
Kích hoạt năng lực tệ nhất vào thời điểm tệ nhất!
“Dừng… dừng lại!!!”
“Cậu đang nghĩ là ‘Tớ yêu cậu’.”
“…”
Cô ấy đúng rồi. Đấy chính xác là những gì tôi đang nghĩ. Vì lý do nào đó, cảm giác yêu thương này vừa dậy lên trong lòng tôi. Chà, đây cũng là ngày kỷ niệm một tháng chúng tôi yêu nhau. Làm bạn với cô ấy quả thực là một ý tốt.
↑ Mình không biết tả thế nào, xem anime để biết thêm chi tiết :3