Chuunibyou Demo Koi ga Shitai!

“Chà, không phải là Anh Hùng đấy sao?”




Chương 3:“Chà, không phải là Anh Hùng đấy sao?”

Thứ hai, ngày sau ngày hẹn hò của chúng tôi, đã đến. Tôi đang trên đường đến trường thì bỗng nhiên hứng phải một cú đấm từ phía sau. “Chào buổi sáng đồ xảo quyệt!” Không ai khác chính là Nibutani vừa thốt lên câu chào hỏi bất ngờ. Hiển nhiên, chỉ có vẻ ngoài tàn bạo là chưa đủ; cô ấy cũng đang bắt đầu có những cách cư xử tàn bạo.

Nibutani đến cạnh tôi và bắt đầu thờ ơ tám chuyện. “Gì thế? Cậu trông cứ như là cậu chuẩn bị nói ‘Đau quá! Chết đi!’ Tớ còn chưa đánh cậu mạnh nhất có thể đâu. Thôi nào, cũng nói ‘Chào buổi sáng đồ xảo quyệt’ đi!”

“Đó không phải là ‘trông giống’, tớ đau thật đấy! Tớ không mong đợi điều đó! Ai sẽ nghĩ rằng mình sẽ được chào hỏi như thế vào buổi sáng chứ?!”

“Bây giờ là buổi sáng, vậy hay ta gọi nó là ‘Quang Tấn’?”

“Điều đó thật ngược đời!” Một cú “Quang Tấn” hả? Nghe có vẻ sáng. Không hiểu cô ấy có định dùng cái tên ấy với ai đó đang đối mặt với cô ấy không nhỉ.

“Thôi nào, bạn cùng lớp đáng mến của cậu đến chào buổi sáng mà. Không cần phải bực mình với tớ đâu.”

“Tớ sẽ không bực mình nếu đó là lời chào hỏi bình thường.”

“Chào buổi sáng!” Bây giờ mới có được lời chào hỏi bình thường của cậu.

Ừ, ừ, tôi nghĩ tôi nên đáp trả. “… Chào buổi sáng Thủy Long.”

“Oa, cái gì thế? Nó cực kỳ chuunibyou đấy.”

“Trật tự đi. Cậu không có quyền phàn nàn sau khi cậu chào hỏi tớ như thế.”

“Ôi chà. Tớ sẽ nhận ý tốt của cậu vậy.” Nibutani ngước nhìn lên bầu trời. Không có sự chênh lệch đáng kể giữa chiều cao của chúng tôi, nhưng cô ấy nói như thể cô ấy ở đẳng cấp hơn tôi vậy. Cảm giác tôi như là một anh lính quèn đang kể câu chuyện đau khổ vậy.

“Ừm, cậu muốn gì từ tớ à? Tớ muốn đi đến trường bây giờ.” Tôi hoàn toàn đi vào chế độ yếu ớt. Cứ như cô ấy định lấy tiền ăn trưa của tôi vậy.

“Tớ có lý do không nhỉ? Tớ xuống tàu, bắt đầu đi bộ đến trường, và tớ nhìn thấy một người bạn trước mặt tớ. Có vấn đề gì với việc gọi một người bạn và chào hỏi họ không?”

“Chà, đó không hẳn là vấn đề nhưng… bạn bè không đánh vào lưng nhau… Đáng lẽ phải là vỗ nhẹ lên vai chứ.”

“À, vậy chúng ta không phải là bạn. Nếu tớ đánh vào lưng một người không phải bạn tớ thì đó là một tội ác.”

“Đó là tội ác kể cả khi cậu làm thế với bạn cậu!” Đó không phải là lời tuyên bố lớn lao về tình bạn của chúng tôi. Liệu chúng tôi có phải là bạn không…? “Nibutani, chúng ta là bạn bè. Không phải cậu đã giúp tớ trong chuyện tình cảm sao? Nếu phải nói thì tớ sẽ nói cậu là một người bạn gái khá thân với tớ.”

“Có lẽ chỉ là người quen…” Cô ấy ngay lập tức phản bội tôi. Tôi nên hỏi xem cô ấy có định trở thành người thứ ba trong cuộc tình tay ba với Rikka và tôi hay không. Có lẽ khi phải phủ nhận chuyện là người thứ ba sẽ khiến cô ấy nói cô ấy là bạn thân của tôi.

“Với lại, hôm qua thế nào rồi?” À, cuối cùng, nụ cười tàn bạo ấy đã đến. Cái câu hỏi “Tớ muốn nghe mọi chuyện xảy ra như thế nào” hả?

“Đó là một ngày hạnh phúc nhờ cậu đấy.”

Nibutani lấy tay bịt tai lại và trả lời “Oa, nhiều lời khen quá! Tớ không muốn nghe nữa đâu!”

Nếu cậu đã định làm thế thì sao ngay từ đầu cậu còn hỏi tớ chứ? Hãy khoan bàn đến việc cậu chỉ giả vờ không nghe tớ nói như thế nào.

“Vậy mọi chuyện diễn ra ổn thỏa. Tớ cứ nghĩ cậu sẽ bị đá trong buổi hẹn đầu tiên.”

“Hôm nay cậu cảm thấy khó chịu hay sao thế?!” Cô ấy đang thù tôi à? Và rồi tôi nhớ lại: toàn bộ vụ “Mối liên kết vĩnh cửu”. Này, đó không phải là lỗi của tớ, được chứ!

“Nếu cậu định nói như thế, vậy thì tớ sẽ để cậu tự nhiên một mình.”

“Cậu đi từ khó chịu đến xấu xa rồi!” Đây là sự trả thù của cô ấy cho người không nói một điều gì suốt cuộc trò chuyện đó! Thật đáng sợ! Ai đó cứu tôi với! Tại sao tôi lại phải là người hứng chịu sự giận dữ của cô ấy sáng nay chứ?

Sau một ngày trên thiên đường, chẳng lẽ tôi sẽ có một ngày dưới địa ngục sao…?

“Nhưng, tớ không muốn bị chia cắt khỏi các cậu.”

“Sao tự nhiên lại thay đổi suy nghĩ thế? Làm sao tớ tin cậu được sau những gì cậu đã nói chỉ mới lúc trước?”

Tôi thực sự không hiểu cô ấy nghĩ gì. Cô ấy thay đổi chủ đề mặc kệ những chuyện đang xảy ra. Có lẽ tôi không nên nói chuyện với cô ấy để bắt đầu cuộc trò chuyện này. Hôm qua tôi hẹn hò với Rikka, không khó hiểu như mọi khi, nên tôi nghĩ thanh lực đáp trả của tôi đã đầy rồi. Thôi thì, điều đó không phải vấn đề.

“Hừm, cậu không tin chúng ta là bạn à? Thật xấu tính! Có lẽ tớ nên phá vỡ nó đi.”

“Cậu là một người bạn ở xa, phải không?!” Lại một sự phản bội nhanh chóng. Cô ấy chính là người xấu tính ở đây. Nếu chúng tôi không phải là bạn thì tôi sẽ khởi kiện vì cú đánh lúc nãy!

“Hahaha! Cậu rất thích cãi lại phải không? Tớ đã nói tớ đùa về chuyện đó. Cậu sẽ không hiểu vì sao tớ lại như thế, nhưng những điều tớ nói vừa rồi đều là sự thật. Tớ không chém gió đâu.”

“Ý cậu là cậu không muốn bị tách rời à?”

“Phải. Tớ vẫn muốn Takanashi-san được chữa khỏi, phải không?”

“Chữa khỏi? Cậu vẫn nghĩ… cô ấy có thể được chữa khỏi?”

Nibutani tin rằng bênh chuunibyou có thể được chữa khỏi. Từ khi tôi gặp Rikka, tôi đã có cảm giác hoàn toàn ngược lại về căn bệnh ấy.

Tôi thấy nó như là một điều kỳ diệu. Tôi không thể thấy quá khứ của tôi như là một lịch sử đen tối mà Nibutani thấy. Chắc rồi, nó xấu hổ và khiến tôi cảm thấy khổ sở khi bị lộ tẩy, nhưng tôi sẽ không thay đổi nó. Trong khi tôi ước tôi trong quá khứ đã nên quan tâm đến người khác hơn, tôi cũng không thể nói là tôi ước tôi bình thường. Bây giờ, tôi cảm thấy chuunibyou là tuyệt nhất.

Lúc đó tôi đã nghĩ như thế, và bây giờ tôi vẫn cảm thấy thế. Mọi chuyện cứ như thế thôi. Có lẽ chuunibyou là một cách tuyệt vời để thể hiện bản thân.

Vậy nên, tôi không thể nói gì với Nibutani. Cô ấy tiếp tục nhìn tôi trừng trừng, và nói. “Nhưng cậu nghĩ cô ấy giống như cậu cũng ổn thôi.”

“Hả? Ý cậu là sao?”

Cô ấy nhướng mày trâm ngâm, rồi tỏ vẻ suy nghĩ. “Ý tớ là cô ấy như bây giờ này. Phải rồi, tớ luôn chỉ gọi cậu là ‘cậu’, phải không? Vậy nếu tớ gọi cậu là Gerzoni thì sao?”

“Tớ không hiểu chút nào cậu đang suy nghĩ gì, Mori-sama! Không một chút nào!”

… Lại lần nữa, tôi bị tấn công. Lần này là một cú chặt trái tay bất ngờ. Nó không đủ để làm tôi kêu lên, nhưng chắc chắn là đau. Đây có phải là… một cú Quang Tấn?!

“Ugh… Khoan đã. Tại sao tớ lại có lỗi? Tớ từng gọi cậu là Nibutani trước đây… Đã bao lâu rồi cậu là người chuyên đi đánh người khác thế?”

“Hả? Tớ đâu có đánh cậu. Đó chỉ là sự phản đối thôi. Không phải nắm tay lại mới thành cú đánh sao? Vậy thì mở tay ra chỉ là một sự phản đối thôi. Hơn nữa, ngón tay cái của tớ đã được che giấu, nên tớ sẽ phải nói đó là sự phản đối bạn bè.”

“Có sự phản đối tình yêu không?!” Tôi sẽ không phiền khi bị phản đối như thế. Làm sao tôi có thể dừng lại một chuỗi những sự ngu ngốc này lại? “Hoặc ừm… Tớ không thể nói là tớ không quan tâm, nhưng tớ không chắc sự phản đối nghĩ là gì.”



Nibutani không hứng thú lắm. Cô ấy khinh bỉ nói, “Cậu không biết hả?”

Cô ấy ngẩng đầu lên và nhìn xung quanh. Có vẻ như chuyến đi cùng nhau của chúng tôi đã kết thúc.

“Tớ đi trước đây. Hẹn gặp ở trường Ger-zo-ni!” Gió thổi lên tóc cô ấy khi cô ấy bỏ đi.

Và chỉ còn lại mình tôi. Cô ấy thực sự nên quan tâm đến người khác hơn. Cô ấy là lãnh đạo của cả lớp, nên tôi nên tỏ ra biết ơn cô ấy, nhưng tôi ước cô ấy sẽ hành xử khác đi khi ở gần tôi. Cô ấy còn đổi cách gọi tôi nữa. Chà, chúng tôi là bạn, nên hiển nhiên chúng tôi có thể dùng biệt danh. Nhưng tôi hy vọng điều đó không xảy ra. Tôi thực sự không muốn bị gọi là Gerzoniansu, nhưng tôi nghĩ tôi có thể quen với việc bị gọi là Gerzoni.

◆◆

“Bây giờ, đã đến lúc trả bài kiểm tra! Cho các em biết, điểm trung bình là… tròn 50! Nó hơi thấp đấy; các em đã học bài trước khi kiểm tra chứ? Tất nhiên các em nên thưởng thức cuộc sống học đường, nhưng sẽ đến lúc các em cần phải cưới quyển sách toán của các em. Những ai trượt bài kiểm tra này sẽ phải học phụ đạo suốt kỳ nghỉ hè!”

Tiết hai hôm nay là môn toán. Nana-chan đang ở trên bục giảng, trả lại bài kiểm tra cho học sinh từ đợt kiểm tra cuối kỳ của chúng tôi hôm trước. Nhìn vào những người đã nhận được bài kiểm tra, tôi thấy một ngày đen tối cho lớp chúng tôi.

Thay vì luân phiên giữa niềm vui và sự thất vọng, những học sinh đi lên chỉ còn mỗi sự thất vọng và buồn bã. Điểm trung bình là 50 hả… Nó quả thật rất thấp. Tôi bắt đầu lo lắng rằng tôi đã làm kém hơn tôi nghĩ. Và còn… tôi hy vọng Rikka làm bài tốt…

Và rồi Rikka được gọi lên. Tôi có thể cảm thấy sự căng thẳng khi Rikka từ từ đứng lên và đi lên bục giảng. Tôi là người tiếp theo. Tôi hít thật sâu và chuẩn bị đứng lên.

“Takanashi-san, cô rất hài lòng… Em đã làm rất tốt!” Giọng của Nana-chan vang khắp căn phòng nhỏ. “Tiếp theo, Togashi-kun.”

Khi tôi đứng lên và đi đến trước bục giảng, tôi đi qua Rikka, người đang run vì niềm vui khi giữ chặt bài làm trước ngực. Cô ấy được bao nhiêu điểm?

“Togashi-kun, tớ không nghĩ tớ nói điều này là nhiều. Cảm ơn cậu.”

“K…không có gì đâu.”

“Phải rồi, cậu cũng đã làm tốt nhất có thể.”

“Ồ?” Bài kiểm tra tôi vừa nhận được đạt 85 điểm; cao hơn khá nhiều so với điểm trung bình. Dù nó hơi thấp hơn bài kiểm tra gần nhất của tôi nhưng nó vẫn khá tốt.

Nhưng có vẻ như tôi đã mắc nhiều lỗi không cẩn thận. Tôi sẽ phải sửa chúng lần tới.


Sau khi nhẹ nhõm với điểm của mình, tôi quay lại và đang tiến về chỗ của tôi thì Rikka chạy đến. Cô ấy nhìn tôi như thể cô ấy chuẩn bị phàn nàn. Tôi hỏi câu hỏi quan trọng nhất: “Cậu được mấy điểm?”

“Yu… Yuuta… Thần đã ban cho tớ một phép màu! Hoặc có lẽ tớ chính là thần.”

“Cậu là một thành viên của thế giới quỷ, sao cậu cũng có thể là thần được?” Một quỷ thần… sẽ mạnh hơn cả quỷ vương. Chà, cô ấy có mạnh hơn tôi về một số khía cạnh.

“Vậy cậu được mấy điểm?”

“Tớ quên mất. Nhìn này!” Run run, cô ấy đưa bài kiểm tra cho tôi. Tôi nhìn vào và thấy một điểm số thần kì. Nó quá thần kỳ khi so sánh với điểm lần trước và điểm bài kiểm tra lại mà – xin lỗi vì đã thẳng thắn – tôi không ngờ tới chút nào vào sáng nay.

Tôi sốc đến mức không thể nói được gì. Tôi thực sự cứng họng. Nếu tôi có thể nói, điều duy nhất tôi sẽ nói là “Một điều kỳ diệu.”

Bạn có thể đoán được, Rikka tỏ vẻ chiến thắng mà bạn nghĩ cô ấy sẽ có khi nói đến điểm toán. Dáng vẻ của cô ấy có hơi khiêm tốn hơn một chút. “Không tệ chút nào… Khoan khoan, điều này thật tuyệt vời!”

“Hehe, cậu tốt quá.” Rikka mỉm cười xấu hổ.

À! Tất nhiên rồi! Cụm từ tôi có thể nói để khen cô ấy nhiều nhất! “Cậu là mạnh nhất!”

“Ahem! Mạnh nhất!” Cô ấy để tay sau lưng và ưỡn ngực tự hào. Cô ấy đã chiến thắng bài kiểm tra này.

Dù tôi nhìn bài kiểm tra ấy bao nhiêu lần đi nữa, điểm của cô ấy vẫn là thế: 41. Hơi thấp hơn mức trung bình một chút, nhưng vẫn đủ để đỗ. Chà, một điểm số vừa đủ đỗ. Có lẽ tin tốt nhất là có dòng chữ “Không cần học phụ đạo” được viết ở trên đó.

Nhìn vào nội dung bài làm của cô ấy, có không nhiều dấu chính xác. Tôi có linh cảm Nana-chan đã có chút ưu ái đối với cô ấy, nhưng tôi nghĩ cô ấy biết Rikka đã nỗ lực học hành như thế nào. Bạn có thể nói những nỗ lực ấy đã phát huy tác dụng.

Nhìn vào họ tên cô ấy, tôi nhận thấy cô ấy viết không chính xác. “Um, cái gì đây?”

“Đấy là tên tớ chỉ dùng khi tớ nỗ lực hết sức mình.”

“Tớ không hiểu tại sao cậu chỉ gọi mình như thế này khi cậu nghiêm túc! Chà, tên đệm này là gì?”

“Rikka U(nlimited) Takanashi.”

“Cậu không có giới hạn nào à?!” Ngầu thật! Khoan đã, điều này có nghĩa là cô ấy đang hạn chế bản thân cho đến lúc này sao? Cậu phải luôn cố làm hết khả năng chứ, nhưng cũng không sao.

“Tớ tự hỏi có phải Nana-chan đã bỏ qua nó như mọi khi.”

“Cô ấy không làm thế đâu. Nhìn nhận xét này đi: ‘Em chỉ mang một nửa dòng máu Nhật thôi à?’” Nana-chan đã thực sự viết nó. Chà, sau khi thấy Rikka có hai màu mắt khác nhau, có lẽ sẽ dễ hiểu khi cô ấy cho rằng như vậy khi cô ấy thấy cái tên đệm ý.

“Nhân tiện, cậu được bao nhiêu điểm, Yuuta?”

“À, tớ được 85 điểm. Không phải là điểm tốt nhất năm nay. Nhưng tớ vẫn hài lòng.”

“Ồ, đó vẫn là điểm cao.” Hiển nhiên, Rikka cũng quan tâm đến điểm số của tôi nữa. Cô ấy có lẽ đã thấy tôi học vói cô ấy quá nhiều và lo rằng tôi không tự học ở nhà. Thật tốt bụng khi cô ấy quan tâm tôi như thế.

“Chà, đó là môn tủ của tớ mà. Tớ rất ổn với môn toán. Những môn khác mới là cái cậu cần quan tâm.” Tôi muốn Rikka bớt lo lắng đi. Rikka trả lời với nụ cười ngọt ngào. “Ồ. Vậy cậu sẽ thành công ở những môn khác nữa. Nếu không, cậu sẽ phải chịu một giao ước trừng phạt.”

Giao ước trừng phạt? Có vẻ như là một trò chơi trừng phạt đối với tôi. Nghe có gì đó khá vui, nhưng bài kiểm tra vừa rồi cũng có cảm giác như vậy.

◆◆

Cuối cùng, tôi bị Rikka hạ đo ván trong hai môn mà cô ấy giỏi nhất: Tiếng Nhật và xã hội học. Vì Rikka có điểm gần hoàn hảo ở bài kiểm tra trước, không có cách nào mà tôi vượt qua cô ấy lần này cả.

Với môn tiếng Nhật, tôi được 73 trong khi Rikka được 97. Xã hội học thì sát nút hơn, nhưng tôi thua 77 – 80. Bất ngờ thay, bài kiểm tra lần này không có nhiều nội dung thú vị đối với Rikka, nên điểm của cô ấy thấp hơn bình thường. Tôi nghĩ tôi có thể vượt qua cô ấy ở bài kiểm tra đó, nhưng tôi đã bị đánh bại. Với tài năng của cô ấy trong môn tiếng Nhật, không có cách nào để tôi vượt qua cả. Bạn không cần sức mạnh của Tà Vương Chân Nhãn để hiểu được tôi đang nghĩ gì.

Đã đến giớ tan trường và Rikka đang vui vẻ vỗ tay mừng chiến thắng của cô ấy với tôi. “Kết quả hôm nay. Yuuta: 1 chiến thắng. Tớ: 2 chiến thắng. Vậy nên, tớ thắng chung cuộc, và Yuuta phải chịu giao ước trừng phạt.”

“Ừm, sao nó lại kết thúc với kết quả ngày hôm này? Chúng mình vẫn còn nhiều bài kiểm tra chưa trả, phải không?”

“Hả? Có thú vị hơn không nếu mình giải quyết vào ngày mai?”

“Tớ không nghĩ cậu có thể nói là mọi chuyện đã xong xuôi cho đến lúc đó…” Và bây giờ có vẻ như kết quả của ngày mai sẽ thú vị hơn nhiều. Tôi rất mong chờ được biết điểm của mình. Có vẻ như cuối cùng tôi cũng có cơ hội thắng rồi.


Heh heh heh, ngày mai chúng tôi sẽ biết điểm các môn tự chọn! Hãy gọi tôi là quỷ tự chọn bởi vì tôi rất khó bị đánh bại! Hồi còn học ở cấp 2, tôi được 87 điểm thi môn thể dục (điểm cao nhất của tôi trước khi vào cấp 3), đưa tôi lên đứng thứ 2 trong khóa và được đặt biệt danh “Mr.Lonely”. Lại thêm những quá khứ đen tối nữa của tôi.

“Được rồi, quyết thế nhé. Điểm thi ngày mai sẽ đảm bảo cậu là người bị giao ước với tớ!”

“Cậu có thể mơ mộng như thế, nhưng nhớ rằng cậu là người bị giao ước với tớ, vậy nên mọi giao ước của cậu đều vô hiệu.”

“Điều đó không phải hơi bất công sao?”

“Tớ chỉ đùa thôi. Nhưng nếu tớ thua, tớ sẽ tự giao ước tớ với cậu. Không cần biết thế nào, giao ước ấy sẽ không ảnh hưởng quá lớn đến tớ.”

“Này! Cậu có vẻ rất tự tin, phải không…”

“Không cần biết thế nào” à? Cô ấy có thể muốn tôi làm thử điều gì đó như bắt cô ấy nấu bữa trưa cho tôi đến khi bắt đầu kỳ nghỉ hè. Tôi có thể chết trước đó, nhưng ăn một bữa trưa tự làm cũng khá mơ mộng đó!

Điều gì đó khác tôi có thể làm… bắt cô ấy đeo tai mèo sau giờ học cho đến kỳ nghỉ hè. Tôi sẽ rất thích thú khi chứng kiến cảnh đó. Cô ấy cũng phải nói “Rikka-nyan!” nữa!

“Vậy thì, hôm nay cậu sẽ lập một giao ước mới với tớ…”

Ực. Tôi nuốt nước bọt để tự chuẩn bị bản thân. “Giao ước trừng phạt” này sẽ là gì? Ít nhất tôi biết nó không phải là giúp cô ấy học phụ đạo môn toán.

“và trở thành một cô gái phép thuật.”

“Hả?!” Cô ấy rất vui vẻ hôm nay. Không thể nói thế về tôi được.

“Khoan, khoan. Cậu nói nhanh quá làm tớ không hiểu cậu đang nói gì. Chà, tớ hiểu ý của cậu, tớ cũng thích chương trình đó, nhưng tớ không có một điều ước nào để giúp với những vấn đề ngẫu nhiên của cậu. Ừ, tớ không chắc tớ có thể tìm ra được một cái phù hợp. Hơn nữa, tớ là con trai.”

Lại một lần nữa, tôi cho rằng sự quan tâm của chúng tôi về anime là giống nhau. Tôi không nên cư xử như 〇furu, người làm những gì mình muốn ở trường. “Hoặc ừm… đó là những điều cậu muốn à?”

“Tsk tsk. Chuyện này khác. Nó giống như phong cách về lời hứa của tớ, như tớ đã nói lúc nãy.”

“Cậu nói gì lúc nãy cơ?!” Cái gì thế? Cô ấy chắc đang nghĩ điều gì đó như là, “Mình vừa mới nghĩ ra điều này, làm thôi!” Một phong cách rất chuunibyou, Rikka à. Phải, chắc là thế rồi.

“Và bây giờ chúng ta sẽ thực hiện giao ước này. Đây, cầm lấy cái này.” Rikka lấy thứ gì đó từ trong cặp và đưa cho tôi.

“Ừm, cái gì đây? Cậu muốn tớ làm gì với nó?”

“Đó là quần áo dùng trong biến hóa. Bây giờ, biến hóa đi!” Rikka giục tôi với một cái nháy mắt.

Tôi không nói nên lời. Nghiêm túc chứ? Cô ấy thực sự muốn tôi làm bẩn những bộ đồ đáng yêu này bằng cách mặc chúng vào…? Tôi không có đủ can đảm để mặc chúng – hay thực sự là, rất hiển nhiên là tôi chống lại việc mặc đồ của phụ nữ. Thiệt tình, đây quả thật là một trò chơi trừng phạt. Tôi không sai chút nào.

“Tớ biết nói thế nào đây? Cậu muốn tớ mặc gì? Cái này ư?”

“Tất nhiên. Đây là thiết kế của riêng tớ. Tớ sẽ kết nối Yuuta và tớ với nhau thông qua một giao ước.”

“Thật ư?!”

“Thật đấy. Tà Vương Chân Nhãn có thể đo cỡ hông và cơ thể của cậu. Mặc cái này vào, cậu sẽ trở thành một cô gái phép thuật hoàn hảo.” Cô ấy cũng đưa một bộ tóc giả nữa… Nó có phong cách đuôi gà. Điều này chắc chắn là kỳ cục.

Tôi chắc chắn sẽ không tự động mặc thứ này. Và khi đó tôi nghĩ ra: Nếu tất cả những chuyện này chỉ là ảo giác? Nếu tất cả những chuyện này đều chỉ ở trong đầu tôi?

“Chà, tớ muốn…”

“Cậu đã nói rằng cậu sẽ giữ lời hứa với tớ. Đấy chỉ là nói dối sao…?”

“Tớ…” Rikka bắt đầu khóc. Nếu cô ấy đang diễn, cô ấy sẽ đứng đầu lớp kịch mất. Hôm nay cô ấy có đeo băng mắt, nên tôi không thấy được con mắt màu vàng. Có lẽ con mắt đó đang cười tôi.

“Tớ, tớ không nói dối…! Tớ sẽ giữ lời hứa! Tớ sẽ giao ước với cậu và biến thành cô gái phép thuật!”

“Đó mới là Yuuta của tớ chứ! Khẩu hiệu biến hóa của cậu là ‘Brave up!’”

“Này!” Tôi tức tối trả lời. Nó quá cũ rích. Hơn nữa, tôi có linh cảm đó cũng là một khẩu hiệu vụng về. Vì tôi không thể trả đũa Nibutani sáng này, có phải tôi đang dần chuyển sang bạn tôi?

“Bây giờ, khi cậu đang biến hóa, tớ sẽ đợi ở ngoài.” Rikka nhanh chóng chạy ra khỏi lớp. Hiển nhiên, cô ấy không phải là loại tấn công khi anh hùng đang biến hóa. Cô ấy thật tốt bụng nhỉ.


Bây giờ, mặc dù tôi đã nói là tôi sẽ biến hóa, nhưng tôi không thể bớt xấu hổ được. Lần nữa có vẻ như tôi phải biến thành một cô gái không theo ý muốn của tôi. Lời hứa là lới hứa và giao ước là giao ước. Tôi không có cách nào khác…

“Oa. Nó thật vừa vặn. Tuyệt vời.” Sau khi thay đồ, tôi không thể không nhận ra nó đã được may dành cho tôi. Với phong cách đen toàn bộ, một cô gái phép thuật Tà Nhãn đang ở một mình trong lớp.

Lạ thay, tôi không phiền khi mặc nó. Nó như một bộ đồ cosplay hoàn hảo. Nó làm tôi cảm thấy hoành tráng.

Tuy nhiên mái tóc hơi dài một chút. Cái váy nữa… Không phải là tôi muốn phàn nàn…

Thêm vào cái váy dài, Rikka đã chuẩn bị đôi tất cao cổ, càng làm tôi trông giống con gái… Hừm… Có vẻ như tôi đã thức tỉnh… Không! Tôi không thể tận hưởng chuyện này!

Tôi đang gặp khủng hoảng!

Khi tôi còn đang mông lung, Rikka quay trở lại lớp với một dáng vẻ cực kỳ hạnh phúc. “Ồ! Yuuta đã biến thành một cô gái pháp thuật!”

“Nó rất hợp với cậu đấy. Cậu trông thật tuyệt vời.”

“À, cảm ơn… Nhưng, cậu đã làm ra nó chỉ để dùng cho giao ước trừng phạt thôi à?”

“Hừm, không hẳn. Cậu có thể coi nó gần gần như thế.” Đó là một câu trả lời đáng nghi. Bộ đồ này được may rất cẩn thận. Cô ấy chắc đã dành rất nhiều thời gian để may bộ đồ ấy.

Thấy được vẻ nghi ngờ của tôi, Rikka lên tiếng, “Đó thật ra là một món quà. Cảm ơn vì đã ở bên cạnh tớ.” À, ra đó là ý định thực sự của cô ấy. Cô ấy xấu hổ cúi đầu.





Cuối cùng tôi cũng hiểu ra. Tôi gật đầu khi biết được điều đó. Không nghi ngờ gì Rikka đã lên kế hoạch chuyện này từ trước. Ngày chúng tôi được trả bài kiểm tra. “Giao ước trừng phạt” này. Tất cả mọi thứ. Tất cả đã được sắp xếp.

Hôm nay… hôm nay chính xác là ngày kỷ niệm một tháng yêu nhau của chúng tôi. Bồ đồ này chắc là cách của cô ấy để ăn mừng với tôi. Đó là lý do tại sao cô ấy lại nhìn đi chỗ khác. Chúng tôi quả thật đều là những kẻ đặc biệt.


“Tớ hiểu rồi. Vậy tớ sẽ trân trọng bộ đồ này. Cảm ơn cậu. Tớ cũng muốn tặng cậu một thứ để chúc mừng.” Tôi đến lấy quà của cô ấy từ trong cặp của tôi. Bạn biết đấy, món quà tôi tặng cô ấy để chúc mừng.

Kể cả sau khi đã nói chuyện với Nibutani và Kazari-chan, tôi vẫn băn khoăn rằng nên tặng cho cô ấy như thế nào. Cuối cùng, tôi quyết định sẽ đưa trực tiếp cho cô ấy. Tôi không mong đợi chuyện này sẽ xảy ra, nhưng bây giờ tôi đã có cơ hội để tặng nó cho cô ấy.

“Gì thế? Tớ mở được chứ?”

“Tất nhiên rồi. Đây là món quà dành cho cậu mà.” Rikka mở chiếc hộp được bọc bởi giấy trang trí ra. Ngay khi thấy được thứ ở trong, cô ấy hít vào thật đáng yêu. “Oa! Dễ thương quá!”

“Mặc dù nó không to như những gì cậu tặng cho tớ. Ừm, đây là để cảm ơn cậu vì đã ở bên tớ.”

“Không phải lo lắng đâu. Tớ sẽ đeo nó! Cảm ơn Yuuta!”

Món quà của cô ấy là một cái dây buộc tóc với một cái nơ trên đó. Tôi đã xấu hổ hỏi em gái tôi xem nó thích gì, và con bé đã chọn ra cái này. Rikka ngay lập tức đeo nó vào cổ tay và giữ chặt cái nơ.

“Cái dây buộc tóc này có hiệu ứng gì?”

“Chà, nó không có hiệu ứng gì cả… cả cái nơ cũng thế.”

Đối mặt với thông tin đó, Rikka phồng má lên. “Ồ, chúng mình sẽ phải thấm đẫm cái nơ này với năng lượng phép thuật thôi. Còn trong lúc này, nó sẽ trang trí cho cặp của tớ.” Rikka vui vẻ buộc nó vào cặp của cô ấy sau khi nói thế.

Chà, nó thực ra được thiết kế để cậu đeo vào tóc, nhưng tớ đoán như thế này cũng được. Tôi sẽ rất đau khổ nếu ai đó nhìn thấy tôi đang mặc bộ đồ này, vậy nên đã đến lúc tôi quay trở lại bộ đồng phục.

“Tớ mừng là cậu thích nó. Chà, đến lúc thay đồ…”

Trước khi tôi có thể nói xong, cái loa trong lớp vang lên tiếng thông báo và rồi…

“Thiên thần! Đã đến lúc chiến đấu! Ngươi hãy ra mặt đi! Đây là-“

Loa bị ngắt giữa chừng khi giọng nói đó đang phát. Tất nhiên nhân viên sẽ không cho ai đó nói những thứ vớ vẩn như thế đến cả trường.

Cùng lúc đó, giọng nói đó khá quen. Có lẽ đó là một chương trình radio hay ti vi mà tôi đã từng nghe, nhưng tôi nhớ đã từng nghe giọng nói đó. Tôi không thể nhớ là ở đâu. Dù là ai đi nữa thì cũng đã vào vai rất hoàn hảo. Cứ như thể gọi là diễn viên lồng tiếng vậy.

Nhưng tôi không thể ngừng suy nghĩ về giọng nói của cô gái đó. Không phải là những gì cô ấy đã nói; chỉ giọng nói đó thôi. Tôi ngẫm đi ngẫm lại trong đầu.

“Yuuta? Có chuyện gì thế?”

“À, tớ không thể không nghĩ rằng tớ đã từng nghe giọng nói đó. Một bạn trong lớp mình chăng?”

“Hừm, tớ chưa từng nghe giọng nói đó trước đây. Cô ấy có lẽ là ai đó từ trước khác đến. Hơn nữa, có vẻ như cô ấy đang mời tớ đi đâu đó. Tớ nên đi đến đâu đây?”

“Tại sao cậu lại nghĩ là lời nhắn đó là dành cho cậu?”

“Cô ta gọi tớ là ‘thiên thần’.” Một người trong số chúng tôi có vẻ thừa năng lượng. Không cần phải đoán đâu; là cô ấy đấy.

Không! Tôi chắc chắn rằng tin nhắn đó không phải để gọi cậu đi đâu đó! “Nhưng cậu không phải là thiên thần.”

“Chà, để tớ nói cho cậu một bí mật.”

“Điều đó sẽ là nói dối. Thiên thần phải có cánh!”

“Đúng. Cậu có thể gọi tớ là thiên thần sa ngã. Tớ… không có cánh. Đó là lý do tại sao cô ta đang triệu hồi tớ. Tớ sẽ chuẩn bị chiến đấu.”

“Ngầu thật?! Chà, cậu có thể có Tà Vương Chân Nhãn được giao cho một thiên thần sa ngã bởi thần của thế giới quỷ, nhưng cậu không nên đánh nhau. Chuyện này là khác. Đó chắc chỉ là vài trò đùa của hội nghiên cứu anime…”

Ký ức về câu chuyện đó lại trở về với tôi. Vào khoảng một tháng trước, hội nghiên cứu anime đã dính líu vào một… sự kiện đeo mặt nạ, phải không nhỉ? Ôi chà, ký ức của tôi về lúc đó đã biến mất rồi. Chắc nó không đủ quan trọng để tôi có thể ghi nhớ đến tháng sau. Hãy tập trung vào những gì đang xảy ra thôi.

“Yuuta, chúng ta phải chuẩn bị chiến đấu. Nếu cô ta không xuất hiện trước mặt chúng ta, thì trách nhiệm của chúng ta là phải đáp trả. Chúng ta sẽ đột phá vòng vây!”

“Ý cậu ‘đột phá vòng vây’ là sao?”

“Giống như những gì cậu đã nghe. Chúng ta phải tìm chủ nhân của giọng nói đó. Kích hoạt Tà Vương Chân Nhãn – chế độ Dò tìm. Cô ta chắc hẳn đã chuẩn bị mai phục chúng ta ở phòng phát thanh.” Rikka đã tháo băng mắt ra và hé lộ một năng lực mới.

Hiển nhiên, nơi đầu tiên mọi người nghĩ đến sẽ là phòng phát thanh. Bất kể như vậy, liệu Tà Vương Chân Nhãn có giống như những chiếc kính mà có thể truy tìm tội phạm không? Như mọi khi, năng lực đó nếu có thì sẽ rất tiện lợi.

“Tớ hiểu rồi. Chà, sẽ rất vui nếu mình đi gặp cô gái thú vị đó, nhưng cậu có thể đợi một chút được không? Tớ không thể ra ngoài như thế này được…”

“Hả? Cô gái phép thuật Yuuta không thể tiêu diệt cô ta được sao?”

“Tớ không thể làm thế! Nếu tớ ra ngoài… Phải rồi. Đây là món kho báu mà cậu đã tặng cho tớ! Tớ không thể sử dụng nó vào việc đơn giản như thế này! Hơn nữa, phép thuật của tớ chưa…”

“Tớ hiểu. Cậu không còn cách nào khác là phải đảo ngược lại sự biến hóa của mình. Tớ lo rằng cô ta sẽ trốn đi, nên tớ sẽ đi trước để đuổi theo cô ta. Liên lạc cho tớ nếu có chuyện gì xảy ra.”

Rikka chạy ra khỏi phòng học. Thông thường bạn sẽ không mong đợi cô ấy có những khả năng thể chất như thế. Cô ấy thường khá ngoan ngoan; nên đây là một sự chuyển biến lớn trong tính cách cô ấy. Nếu tình huống này trở thành một cuộc chiến, tôi sẽ không cần phải lo. Rikka chắc chắn sẽ thắng. Tôi không vội vàng thay lại bộ đồng phục làm gì.

Nhưng nếu Rikka nói đúng và cô gái này không phải từ trường chúng tôi, vậy có khả năng cô ấy cuối cùng sẽ đánh nhau với Cô Hài hước kia. Điều đó sẽ không tốt. Bây giờ tôi lại nhanh chóng mặc bộ đồng phục vào.

Lạ lùng thay tôi hơi miễn cưỡng khi phải cởi bộ đồ này ra (?), nhưng ơn trời tôi có thể thay đồ xong trước khi có ai đó thấy tôi.

“Vậy thì, phòng phát thanh đi đường nào?” Trước đó, tôi có thể nghe hướng mà tín hiệu truyền tới, nhưng bây giờ hành lang quá ồn nên tôi không biết đi đường nào.

“Cô ấy ở đâu?! Đường này ư?”

“Chúng ta đã đi đến đâu rồi?”

Tôi mở cửa đi ra hành làng. Khi tôi vừa mới đặt tay lên cửa, nó tự động bật ra. Một cô gái khả nghi đi vào tìm nơi trú ẩn, hay tôi nên nói, cô ấy bỏ cuộc khi đang ở phía trước. Cô ấy thở hổn hển như thế vừa mới đoạt giải nhất cuộc thi chạy 100 mét.

Sau khi thở chậm dần, cô ấy nhìn về hướng tôi, và đôi mắt chúng tôi gặp nhau.

“Chà, không phải là Anh hùng đấy sao?”

Cô gái trước mắt tôi, trông như thể vừa mới lên đạn phi tiêu ống thổi, là Satone Shichimiya. Đã bao lâu rồi tôi lại nghe được cái biệt danh xấu hổ cô ấy đặt cho tôi?