Editor : Ha Ni Kên
Trong khoảnh khắc mấy người thiếu niên kia vẫn còn đang run run, một bóng người vọt lên như tia chớp.
Thạch Diễm quẹt một đường chân gạt ngã những kẻ trước mặt, tiếp theo sau là một trận quyền cước rơi như thác đổ.
Đáng ghét, bắt hắn cọ cầu tiêu !
Đáng ghét, bắt hắn chăm con ngỗng !
Đáng ghét, chê hắn trông xấu xí !
Càng nghĩ càng giận. Tiếng kêu thảm của đám thiếu niên càng lúc càng lớn.
Mà tiểu nha hoàn đứng một bên đã gấp đến độ giậm chân : « Đừng đánh nữa, mau dừng tay lại ! »
Mấy tay thiếu niên bị đánh đến xây xẩm mặt mày cảm thấy một tia hy vọng.
Thạch Diễm thu tay, lạnh mặt nói : « May cho mấy tên tiểu tử các ngươi đấy. »
Quả nhiên đánh người mới là phương pháp xả giận hữu hiệu. Nếu không phải mấy đứa nhóc này quá yếu, hắn còn dư sức đánh thêm một giờ.
« Ai bảo ngươi đánh hả ? » Hồng Đậu trừng mắt nhìn Thạch Diễm, sau đó giơ nắm đấm đấm ngã một tên đang lồm cồm định bò dậy, tức giận nói : « Đến phiên ngươi đấy hả, đừng có không dưng chiếm việc của người khác. »
Đánh người, cướp người đều là việc của nàng. Một tay chăn ngỗng con con mà lại mù mắt quờ vào làm gì hả.
Tiểu nha hoàn càng nghĩ càng giận, một trận mưa đòn lại rơi xuống người đám thiếu niên.
Mấy tên thiếu niên thoi thóp kêu cứu : « Cứu– »
« Còn dám kêu cứu à ! » Hồng Đậu nhếch hàng mày liễu : « Có biết điều không hả, đáng nhau sao có thể đi mách người khác ? »
Ánh mắt cậu thiếu niên tên là Hứa Tê hơi lóe lên.
Lời như vậy thật quen thuộc, hắn đã nghe rất nhiều lần.
Mấy tên khốn kiếp trước mặt luôn nói với hắn như vậy. Thậm chí thỉnh thoảng khi bất mãn với hai người em trai mười tuổi mà nổi lên tranh chấp, chúng cũng bảo hắn không được nói cho cha mẹ.
Trẻ con đánh nhau sao có thể tố cáo được, như thế mất mặt lắm.
Mà đứa nha hoàn này cũng nói vậy, có thể thấy không mách người lớn là đúng...
Cậu thiếu niên càng nghĩ càng xa.
« Vì sao bọn chúng lại đánh ngươi ? » Một giọng nói lạnh lẽo trong trẻo dễ nghe vang lên.
Hứa Tê ý thức được vị cô nương kia hỏi hắn, nhưng lại không lên tiếng, khóe miệng nhếch lên tạo thành nụ cười lạnh ngắt.
Lạc Sênh nhìn thấy vừa tức giận vừa đau lòng, lạnh lùng nhìn đám thiếu niên lồm cồm trên đất : « Vậy các ngươi nói xem tại sao lại đánh hắn. »
« Liên quan khỉ gì đến ngươi, chẳng lẽ ngươi là cô vợ nhỏ của hắn à – » Đám thiếu niên tuổi này chẳng sợ cái gì, mở miệng nghĩ gì nói nấy.
Chỉ tiếc lời chưa hết, đã ăn ngay đôi giày thêu của Hồng Đậu vào miệng.
Đạp tròn một đạp, Hồng Đậu hung ác nói : « Nói bậy bạ nữa bà đạp nát miệng ngươi ! »
Lạc Sênh thờ ơ : « Đừng dừng lại, đánh tiếp đi. »
Mấy tay thiếu niên bị đánh tơi tả khác sững người.
Thế này, sao mà lòng dạ ác độc đến thế !
Hồng Đậu mắt sáng như sao, quả đấm bay như mưa vào người đám thiếu niên.
« Cứu với – » Một tay thiếu niên dồn chút sức mọn kêu lên.
Một ánh sáng sắc lẹm thoáng qua trước mắt.
Lạc Sênh nghịch đoản kiếm trong tay, lạnh lùng hỏi : « Muốn gọi hạ nhân của các ngươi đến à ? »
Đám thiếu niên không dám nói bậy bạ nữa, trong mắt là thù hận vô cùng, hiển nhiên định chờ hạ nhân đến dạy dỗ cho đứa con gái quỷ quyệt này một trận ra trò.
Lạc Sênh bật cười : « Vừa nãy các ngươi cùng nhau vây đánh người khác cũng đâu có thế. Sao nào, giờ thấy bị thua thiệt lại muốn kêu người đến à ? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy. »
Nói đến đây, nàng quơ đoản kiếm trên tay, lạnh giọng cảnh cáo : « Nếu các ngươi dám gọi người khác đến đây, ta sẽ châm cho các ngươi mỗi người một lỗ. Yên tâm, ta không phải là người bên nhẹ bên nặng. »
« Ngươi, ngươi dám ! » Một tên thiếu niên ngoài mạnh trong yếu hét lên.
Lạc Sênh nhìn hắn, cười : « Vì sao ta lại không dám ? Các ngươi vô lễ với ta, ta tự vệ phản kích lại không được à ? »
Mấy tên thiếu niên trợn trắng mắt.
Sao lại có đứa con gái vô sỉ như vậy ?
Một tên thiếu niên linh quang chợt lóe, thốt lên : « Ngươi là Lạc cô nương à ? »
Lạc Sênh tỏ vẻ mừng rỡ : « Đoán đúng rồi. Nhưng lại không có thưởng. Nếu mà không trả lời câu hỏi của ta sẽ tiếp tục ăn đòn. »
Nhận ra thân phận của Lạc Sênh, mấy tên thiếu niên kinh hãi.
Nghe nói vị Lạc cô nương kia còn dám cướp cả Khai Dương vương...
« Tốt lắm, bây giờ nói cho ta nghe xem vì sao lại đánh hắn đi. Nhớ cho kỹ, không nói thì tiếp tục ăn đánh, nhất quyết không nói thì nhất quyết ăn đánh. Đánh đến lúc nói hoặc đánh đến lúc chết, không cần hy vọng hão huyền gì khác đâu. »
Nếu mà nghe được mấy lời này trước khi đám thiếu niên biết thân phận của Lạc Sênh, có lẽ bọn chúng sẽ còn mạnh miệng thêm được một lúc, nhưng bây giờ thì ý niệm ấy khó mà nhen nhóm nổi trong đầu.
Một tên thiếu niên gắng gượng đứng dậy, lau vết máu bên mép : « Chúng ta không hợp nhau, đánh nhau là chuyện thường tình. »
« Đây không phải là các ngươi đánh nhau, đây là các ngươi cùng nhau đánh người. » Lạc Sênh vặn đúng chỗ hiểm.
Nếu thực sự gặp cảnh cậu cháu ngoại so tay với người khác, có lẽ nàng còn đứng thưởng thức một trận.
Con trai sao có chuyện không biết đánh nhau, thắng thua xong cũng không tính là gì. Thua keo này, về khổ luyện ắt sẽ thắng keo khác.
Nhưng nàng không thể nào tha thứ được những kẻ tụ tập lại dồn đánh cậu cháu ngoại của nàng.
Nghĩ người dì như nàng chỉ để làm cảnh à ?
Cậu thiếu niên nhìn nhanh sang Hứa Tê, giải thích : « Mấy ngày hôm trước hắn đánh một người bạn của chúng ta – »
Giọng Lạc Sênh lạnh hơn : « Ồ, hắn rủ mấy người cùng đánh à ? »
Tên nhóc bị hỏi cứng họng.
« Xem ra là một chọi một. » Lạc Sênh nửa cười nửa không.
Đám thiếu niên không lên tiếng, coi như ngầm công nhận lời của Lạc Sênh.
Ba tiếng vỗ tay bồm bộp vang lên, người thiếu nữ nở nụ cười châm chọc.
« Đúng là có tiền đồ, đánh một chọi một thua, nên phải kéo một đám lại để trả miếng. »
Vẻ mặt mấy tên nhóc càng khó coi, nhưng muốn phản bác cũng không có lời nào hợp lý, càng không dám buông mấy câu bông đùa che đi cảm giác khó chịu.
Lạc Sênh nghiêng đầu dặn dò Hứa Tê : « Sau này cách bọn chúng xa một chút. Đánh nhau cũng không cần đánh bọn chúng, đỡ phải gần mực thì đen trở thành đám chuột nhắt như thế này. »
Giọng nói giống như người lớn dạy trẻ nhỏ, Hứa Tê không mấy vui vẻ nhưng mà thấy vẻ mặt khó chịu của đám nhóc kia, tâm trạng sáng sủa hơn phần nào, hạ giọng ậm ừ.
Lạc Sênh liếc nhanh qua đám nhóc, khẽ nhếch cằm : « May là tâm trạng bản cô nương hôm nay không tệ. Lần này không tính, nếu còn lần sao, đừng trách ta vì dân trừ hại. »
Mấy tên nhóc thở phào nhẹ nhõm.
Một tên thiếu niên nhìn Hứa Tê, không cam lòng hỏi : « Lạc cô nương, vì sao ngươi lại giúp Hứa Tê ? »
Bọn họ không nhớ phủ Đại Đô Đốc có giao tình gì với phủ Trường Xuân Hầu.
Mà cho dù có giao tình cũng sợ gì, dù sao phu nhân đương gia phủ Trường Xuân Hầu cũng có phải mẹ đẻ của Hứa Tê đâu.
Chưa kể Hứa Tê lại còn là kẻ ngốc không biết cáo trạng cho người lớn.
Hồng Đậu kinh ngạc : « Nguyên nhân đơn giản như vậy mà các ngươi còn không biết xấu hổ đi hỏi cô nương nhà chúng ta à ? »
« Đơn giản ? » Mấy tên nhóc đồng thanh, nghi ngờ.
Đơn giản chỗ nào ?
Hồng Đậu chống hông bật cười : « Tất nhiên là vì các ngươi xấu xí hơn Hứa công tử. Không giúp Hứa công tử chẳng lẽ lại giúp đám cóc các ngươi à ? »
« Ngươi – » Nếu không phải vừa ăn một trận đòn no, mấy tên nhóc chỉ hận không thể liều mạng với Hồng Đậu.
Tiện tỳ này khinh người quá rồi.
Nhưng người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nhịn thì nhịn được !
Mấy tên thiếu niên dìu nhau ra khỏi con hẻm, đóng ánh nắng mặt trời rạng rỡ mà nước mắt chảy ròng ròng.
Còn sống thật tốt.
Cảm khái xong, một tên thiếu niên vẫn chưa gượng dậy từ đả kích, hỏi từ tận đáy lòng : « Chúng ta thực sự xấu hơn Hứa Tê à ? »
Trong con hẻm, Lạc Sênh nhìn Hứa Tê một cái, thờ ơ : « Đi với ta. »
Hứa Tê không nhúc nhích.
Lạc Sênh nhíu mày nhìn hắn.
Cậu thiếu niên lùi về phía sau, gằn giọng : « Ta, ta nói cho ngươi biết, ta thà chết chứ không chịu nhục ! »
--------------------------