Editor : Ha Ni Kên
Thạch Diễm đúng là rất thích hợp.
Những thứ khác không nói, nhưng cũng đi chung đường hồi kinh mấy ngày, chí ít đối với Lạc cô nương mà nói thì Thạch Diễm không phải người lạ.
Thực ra phái thân vệ của mình đến ở tại phủ của một vị cô nương thì có chỗ không thích hợp. Nhưng vị cô nương này lại là Lạc cô nương, phái tỳ nữ đến giao lưu với nam sủng nhà người ta có vẻ còn không hợp lý hơn.
Thạch Diễm có hơi om sòm, nhưng om sòm cũng có cái hay của nó, ít nhất ở lại phủ Đại Đô Đốc nửa năm như vậy, chắc cũng chủ động hoặc bị động biết được một số thông tin.
Cân nhắc kỹ lưỡng, Vệ Hàm mở miệng : « Thạch Diễm— »
Thạch Diễm lập tức hối hả chạy đến : « Chủ tử có gì muốn giao phó ạ ? »
Vị cô nương ngồi đối diện Vệ Hàm nhoẻn miệng cười.
« Thay ta đưa Lạc cô nương về phủ. »
« Dạ. » Thạch Diễm ôm quyền đáp ứng, hoàn toàn không biết điều gì chờ mình tiếp theo.
Vệ Hàm vẫn đều giọng như vậy : « Cũng không cần về nữa. »
Thạch Diễm : ?
Thờ ơ việc tiểu thân vệ của mình đã hóa ngốc, Vệ Hàm nói thêm : « Ở lại Lạc phủ nửa năm, giúp Lạc cô nương chăm sóc ngỗng Đại Bạch cho kỹ. »
Thạch Diễm : ??
Ngu người thêm chừng một lúc nữa, cuối cùng Thạch Diễm cũng tìm thấy giọng nói của mình : « Chủ tử, người để ta nuôi ngỗng ? »
Vệ Hàm liếc nhìn, lãnh đạm nói : « Sao ? Không muốn à ? »
Lòng Thạch Diễm như có gió lạnh thổi qua, cúi rạp người gật đầu liên tục : « Nguyện ý, ty chức nguyện ý ! »
Nuôi ngỗng vẫn hơn là cọ cầu tiêu. Hắn đâu còn lựa chọn nào.
« Vậy thì đưa Lạc cô nương về đi thôi. »
Cho đến tận khi đã cách rất xa quán rượu, Thạch Diễm hai mắt đờ đẫn vẫn đang chìm trong suy tư : Rõ ràng hắn là thân vệ của chủ tử mà ! Thân thủ tốt thế nào, tại sao lại chỉ có thể đứng giữa hai lựa chọn là nuôi ngỗng và cọ cầu tiêu vô tích sự như vậy chứ ?
Hồng Đậu đi bên cạnh bĩu môi : « Thạch Tam Hỏa, ngươi bày cái vẻ sống không bằng chết này để làm gì hả ? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy nuôi Đại Bạch cho cô nương nhà chúng ta là ấm ức lắm hay sao ? »
Thạch Diễm hoàn hồn, vẫn không tỉnh hẳn khỏi đả kích to lớn kia, ngơ ngác hỏi : « Ngươi gọi ta là gì cơ ? »
« Thạch Tam Hỏa chứ gì nữa. » Hồng Đậu liếc mắt : « Ta không biết nhiều chữ, không thích gọi tên phức tạp, gọi Tam Hỏa là đã nể mặt rồi. »
Lạc Sênh quở một câu : « Hồng Đậu, không được vô lễ. »
Hồng Đậu bị nói thì ánh mắt nhìn Thạch Diễm cũng không mấy thân thiện hơn là bao : « Vậy hay cứ kêu là Thạch Diễm vậy. »
Thạch Diễm giật mình một cái, vội nói : « Tam Hỏa là được rồi, người thân trong nhà ta cũng gọi ta như vậy. »
Sao hắn lại quên mất, sau này đã thành kẻ kiếm cơm ở Lạc phủ, nếu không nịnh bợ Hồng Đậu đại tỷ bên người Lạc cô nương cho tốt thì cuộc sống về sau sao mà thoải mái được.
Hồng Đậu nghe vậy thì thấy hứng thú : « Thật à ? Người nhà ngươi cũng gọi như vậy hả ? Chẳng lẽ ngươi có mà có đệ đệ thì cũng gọi là Tứ Hỏa luôn ? »
Thạch Diễm gật đầu : « Phải, ta có một người đệ đệ tên là Thạch Diệp. Bình thường cũng gọi nó là Tứ Hỏa. Còn có hai đường đệ, một là Ngũ Hỏa, một là Lục Hỏa – »
Hồng Đậu cười khanh khách như chuông bạc.
Tam Hỏa, Tứ Hỏa, Ngũ Hỏa, Lục hỏa... Xem ra Thạch gia thiếu củi để đốt.
Tâm trạng vui vẻ, giọng nói cũng thoải mái theo : « Thạch Tam Hỏa, ta nói cho ngươi biết nhé, ngươi có thể được nuôi Đại Bạch giúp cô nương nhà chúng ta, đúng là lời to. »
« Thế là sao ? » Hai tai Thạch Diễm vểnh lên.
Chẳng lẽ lại còn đãi ngộ mà người ngoài không biết, ví dụ như là được Lạc cô nương đích thân nấu cho ba bữa một ngày ?
Mà không, Tú cô làm thôi cũng chấp nhận được.
Hồng Đậu nhìn Thạch Diễm đăm đăm, lắc đầu thở dài : « Dáng dấp thế này không được. »
Thạch Diễm : ???
Nhịn, lại nhịn, nhưng không thể nhẫn nhịn nổi nữa.
« Dám hỏi Hồng Đậu đại tỷ tỷ, nuôi ngỗng và tướng mạo thì có liên quan gì đến nhau ? »
Chưa kể, hắn cũng không có xấu mà !
Hồng Đậu cười cười : « Về rồi sẽ biết. »
Xem xét thái độ hôm nay của Thạch Tam Hỏa, nàng vẫn giữ thể diện thay hắn vậy.
Thạch Diễm không cảm thấy được giữ thể diện, chỉ cảm thấy cả người liên tục hằn đầy vết thương.
Đường đường là thân vệ lại bị chủ tử đuổi đi chăm ngỗng cho cô nương nhà người ta, lại còn bị chê xấu xí.
Hắn sai rồi, đã biết chủ tử rơi vào tay Lạc cô nương lại còn hùa theo, ai mà biết được vật hy sinh lại chính là hắn cơ chứ !
Hôm nay Lạc Sênh đi bộ đến quán rượu, đi về cũng thong dong, nửa nghe nửa không cuộc trò chuyện giữa Hồng Đậu và Thạch Diễm. Đang đi bỗng nhiên nàng dừng bước.
Hẻm nhỏ tối mờ mịt, do hai căn nhà đưa lưng về nhau mà tạo thành. Thế nhưng lúc này lại có tiếng ồn ào không nhỏ.
Lạc Sênh dừng lại là bởi nghe thấy một tràng mắng chửi : « Hứa Tê, ngươi cũng to gan đấy, thế mà dám chơi trò ném đá giấu tay với chúng ta. Đánh hả, đánh cái đầu ngươi, hôm nay ngươi không đánh chết người thì cũng đừng trách chúng ta dạy dỗ cho ngươi một trận ! »
Hứa Tê ?
Lạc Sênh đi vào trong con hẻm, bỏ ngoài tai những lời Hồng Đậu gọi với theo.
« Lạc cô nương đang – » Thạch Diễm mơ hồ.
Sao đang yên đang lành lại đi vào hẻm tối rồi.
Hồng Đậu mặc kệ Thạch Diễm, vội vã đuổi theo.
Con hẻm nhỏ ánh sáng mịt mờ, rêu xanh rều rã, so với ánh nắng bên ngoài đúng là một trời một vực.
Trước mặt Lạc Sênh là ba bốn người thiếu niên đang dồn một cậu thiếu niên khác vào góc tường, chân tay đấm đá.
Cậu thiếu niên bị đánh đã không còn sức để chống lại, đôi mắt gắt gao trợn trừng nhìn, tựa như con thú nhỏ tuyệt vọng tức giận.
Nhưng dù có bị đánh đến mấy hay đánh được đến mấy, ngoại trừ mấy câu mắng chửi hay tiếng xột xoạt đấm đá cũng không có tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa nào truyền đi.
« Các ngươi đang làm gì hả ? »
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lẽo như ngọc của người thiếu nữ vang lên trong con hẻm tối tăm, khiến mấy người thiếu niên cả kinh đồng loạt ngoái ra nhìn.
Thấy là một cô nương mặc váy hoa xinh đẹp, một tên nhóc hung ác nói : « Đừng có mà xen vào chuyện người khác. Đây không phải chỗ cho một mình tiểu nương tử nhưng ngươi đến chơi ! »
Ánh sáng trong hẻm không tốt, mặc dù cũng không ảnh hưởng mấy đến tầm nhìn của đám thiếu niên nhưng chỉ liếc nhìn thấy một thiếu nữ chạc tuổi chúng đột ngột xuất hiển, chỉ không biết quý nữ nhà ai không hiểu chuyện mà tò mò xông vào.
Lạc Sênh chẳng thèm để tâm, chỉ nhìn vào cậu thiếu niên bị đánh tơi tả, bình tĩnh gọi : « Hứa Tê. »
Cậu thiếu niên như con thú nhỏ nhìn sang, nghi hoặc.
Mấy tay khác vẻ mặt hơi tái đi : « Ngươi biết hắn ? Ngươi là nhà ai ? »
Vòng xã giao của chúng, nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, dây mơ rễ má chằng chịt lẫn nhau.
Hiện tại, đúng là nhìn vị cô nương này có chỗ quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ nổi ra là ai.
« Hứa Tê, lại đây. »
Giọng nói người thiếu nữ bình tĩnh, mặt mày trấn định, tựa như đang tản bộ tại vườn hoa trong nhà chứ không phải đang đối mặt với một đám thiếu niên châu đầu đánh hội đồng người khác trong con hẻm tối.
Cậu thiếu niên tên là Hứa Tê không nhúc nhích, mấy kẻ con lại cũng không động đậy.
Cô nương này kỳ lạ quá.
« Thế thì ta qua. » Lạc Sênh đạp lên rêu xanh, từng bước đi đến.
Bước qua mấy tay vẫn còn đang sửng sốt, nàng dừng lại bên cạnh Hứa Tê.
Cho đến lúc này, cho dù là Hứa Tê hay những người còn lại, ai cũng đờ người ra như kẻ ngốc.
Bọn họ chưa gặp vị cô nương nào như thế này cả !
Mà Lạc Sênh đã xoay người lại, để chắn cho Hứa Tê đứng sau lưng nàng, lạnh giọng nói : « Đánh bọn chúng một trận cho ta. »
--------------------------