Chương 8: Bạch Hồ Ly
Thiên địa linh khí là một loại năng lượng, tinh thần chi lực cũng là một loại năng lượng, bất kể là tu luyện loại năng lượng nào, chỉ cần có thể hấp thụ, đều có thể tăng cao đạo hạnh.
Ngưng tụ đạo pháp tự nhiên, Hổ đối thiên địa linh khí mười phần thân cận, thậm chí có thể nói là thiên địa sủng nhi.
Lúc này, thiên địa linh khí chen chúc bên người hắn, cho nên mới có cảm giác mát mẻ thoải mái.
Hổ hai tay đưa lên, kéo theo từng luồng thiên địa linh khí dẫn động, khuôn mặt hắn hiện lên vẻ say mê.
Mã Nhất Minh bên cạnh bị thiên địa linh khí chen chúc tới, cũng lộ ra vẻ mặt say mê, tham lam hít vài hơi thật sâu.
Không trách được Mã Nhất Minh, bởi vì thiên địa linh khí bên người Hổ so với thiên địa linh khí bên ngoài càng thêm tinh thuần.
Thiên địa linh khí tồn tại trong thiên địa đã bị pha tạp, xen lẫn tạp chất không tốt, lại còn cuồng bạo, đạo hạnh không cao, trực tiếp hấp thụ ngược lại còn bị phản tác dụng.
Mà thiên địa linh khí bao bọc đạo pháp tự nhiên lại khác, một chữ tinh thuần, bao dung vạn vật.
Mã Nhất Minh còn hận không thể lao vào ôm chặt Hổ, thiên địa linh khí bao bọc Hổ khiến hắn trông mà thèm thuồng.
Quá thoải mái.
Dần dà, không chỉ Mã Nhất Minh, các bạn học khác trong lớp cũng bắt đầu chú ý tới sự khác thường của Hổ.
Bọn hắn bất giác kéo bàn học của mình tới gần Hổ, chỉ trong chốc lát, lớp học biến thành hình ảnh, cả đám người truy một người.
“Các ngươi làm cái gì ?” Hổ giật toáng mình lên.
Quay đầu một vòng, đám bạn học chen chúc đưa mặt tới sát người hắn, khuôn mặt say mê hít thở, sợ hãi a.
Mã Nhất Minh, hắn còn chảy nước bọt.
Bình thường Hổ như Bá Vương trong lớp học, không ai trong lớp dám tranh cứng với hắn, nhưng là hiện tại, hành động của đám bạn học biến lạ, Hổ sợ hãi.
“Họ Đàm cứu ta” Hổ kêu cứu.
Đàm Hướng Nhân tròng mắt nổi lên từng tia sáng màu xanh lam, ánh sáng lưu chuyển xinh đẹp, như là quỹ đạo các ngôi sao di chuyển.
Tinh thần chi lực tập trung vào hai mắt.
Đàm Hướng Nhân hai mắt hiện lên cảnh tượng khác, phát hiện bên người Hổ được bao bọc bởi một tấm lồng linh khí, linh khí này không ngừng tiến tới chung quanh hắn, bảo bọc hắn.
Là luồng năng lượng này khiến cho đám bạn học tiến tới Hổ?
Thiên địa linh khí vô hình vô tướng, tồn trong trời đất, có thể cảm nhận nhưng không thấy được.
Bất quá Đàm Hướng Nhân đạo tâm thông suốt, trên đời hư giả không thể tránh khỏi ánh mắt hắn, đạo pháp tự nhiên cũng chỉ là sánh ngang với đạo tâm thông suốt mà thôi, tự nhiên có thể trông thấy thiên địa linh khí.
Đạo tâm thông suốt, thứ yếu tăng cường tinh thần lực lượng, thứ chính là kiên cố đạo tâm, đạo tâm cứng cỏi như bàn thạch, trên đời không gì có thể khiến hắn chùn bước.
Đàm Hướng Nhân di chuyển ánh mắt, dùng đạo tâm thông suốt xem xét mọi người.
Trong đám bạn học người nào cũng có từng luồng năng lượng, tùy người tư chất mà phân lớn nhỏ, trong đó Hổ có đạo pháp tự nhiên, lớn đến dọa người.
Đàm Hướng Nhân âm thầm so sánh, trữ lượng năng lượng của Hổ so với hắn phải gấp đôi.
Nói như vậy, một khi trực tiếp đánh nhau, một mình Hổ có thể đánh hai cái hắn.
Ha ha.
Chỉ có mãng phu mới trực tiếp đánh nhau với hắn.
Đàm Hướng Nhân dò xét Dã tiên sinh, không phát hiện bất kỳ dấu vết tồn tại của năng lượng.
Trong lòng tràn đầy nghi hoặc, Dã tiên sinh có thể đem kinh thư thánh nhân dạy dỗ bọn hắn, làm sao có thể không có một tí ti đạo hạnh.
Nói như vậy, rất có thể Dã tiên sinh ẩn giấu đạo hạnh.
Trong lúc nghĩ tới đây, Đàm Hướng Nhân ánh mắt chạm ánh mắt Dã tiên sinh, tựa như vô ý, Dã tiên sinh hướng hắn mỉm cười.
Đàm Hướng Nhân chột dạ, ngay lập tức thu hồi tinh thần chi lực, ánh mắt biến trở về bình thường.
Trên trán mồ hôi chảy ròng ròng, vừa rồi Dã tiên sinh thật đáng sợ.
Hắn dám chắc khẳng định, Dã tiên sinh không phải người bình thường.
Thậm chí đáng sợ hơn, Dã tiên sinh đạo hạnh cao thâm ngập trời.
…...
“Hổ, ta hoài nghi Dã tiên sinh ẩn giấu bản thân” Đàm Hướng Nhân nói ra suy đoán của bản thân với Hổ.
“A” Hổ kinh ngạc kêu lên một tiếng, chợt nói.
“Từ trước tới nay, Dã tiên sinh không phải luôn ẩn giấu bản thân hay sao? Mọi người trong làng chỉ biết Dã tiên sinh tự là Dã, còn lại hoàn toàn không hay biết”
“Chuyện này ta biết, bất quá ý ta nói, Dã tiên sinh không phải người bình thường, rất có thể, thân phận thật sự của hắn là đại nhân vật, giả trang tiến tới làng chúng ta” Đàm Hướng Nhân nói.
“Đại nhân vật” Hổ ngẫm nghĩ: “Họ Đàm, ý ngươi là?”
“Kinh thư thánh nhân” Đàm Hướng Nhân nói.
Kinh thư thánh nhân trước tới nay, không lưu truyền rộng rãi, tầng lớp hàn môn như đám người làng Huỳnh Hỏa, căn bản không hề có tư cách được tiếp xúc.
Mà lại, nếu Dã tiên sinh là người bình thường, hắn lấy đâu ra kinh thư thánh nhân giảng dạy, mà lại, khi giảng dạy, không một cái nhíu mày.
Đàm Hướng Nhân nói với Hổ, hắn có thể dò xét năng lượng người khác, riêng không thấy đạo hạnh Dã tiên sinh.
“Đại nhân vật, đại nhân vật, Dã tiên sinh có thể là đại nhân vật, cớ gì hắn phải tới làng chúng ta” Hổ lẩm bẩm.
Sau đó hắn hung ác nói.
“Cho dù có là đại nhân vật đi chăng nữa, nếu hắn có m·ưu đ·ồ hãm hại làng chúng ta, ta sẽ không tha cho hắn”
Làng Huỳnh Hỏa là mệnh căn của Hổ, là nơi sinh thành, nơi bạn bè, thân nhân hắn có mặt.
Ai có ý đồ xấu với làng, Hổ tuyệt đối không để yên.
“Không cần nghĩ nhiều, nếu Dã tiên sinh có ý đồ xấu, không cần phải tận tâm dạy học chúng ta lâu như vậy, hắn hẳn là có chuyện nào đó khổ tâm không tiện nói” Đàm Hướng Nhân lên tiếng trấn an.
Chỉ là có vài chuyện không biết, trong lòng cảm giác bất an.
Hổ gật đầu, khuôn mặt hớn hở quay sang hỏi: “Họ Đàm, năng lượng của ta so với ngươi như thế nào?”
Đàm Hướng Nhân nghe hắn hỏi, chân mày nhướng lên cao, khuôn mặt phút chốc lạnh lùng.
“Ta năng lượng so với ngươi gấp hai lần”
Hổ nghe xong, thất hồn lạc phách, cả người ỉu xìu không sức sống, không thể tin được vào bản thân.
Hắn đã ngưng tụ đạo pháp tự nhiên, cả người tinh khí thần sung mãn, cảm giác mạnh mẽ hơn trước đâu chỉ một lần.
Ban đầu tự tin một mình có thể đánh hai cái Đàm Hướng Nhân, hiện tại biến mất không thương tiếc.
Oa.
Hổ thương tâm.
Đàm Hướng Nhân lạnh nhạt chắp hai tay sau lưng, ngửa đầu.
Mãng phu.
Trời không sinh ta Đàm Hướng Nhân, trí tuệ vạn cổ như đêm dài.
…..
Ngọc phu nhân thấy Đàm Hướng Nhân vác theo cần câu, trên khuôn mặt hiện lên tia hiền lành, cười hỏi.
“Hướng Nhân, lại ra bờ sông câu cá à?”
“Đúng vậy a, Ngọc a di” Đàm Hướng Nhân cười nói.
Ngọc phu nhân là hàng xóm bên cạnh nhà Đàm Hướng Nhân, từ lúc hai ông cụ Đàm t·ừ t·rần, Ngọc phu nhân thường xuyên chiếu cố hắn.
Quan hệ hai bên thân thiết, cho nên Đàm Hướng Nhân cũng gọi Ngọc phu nhân là Ngọc a di.
“Nghĩ tới đã lâu không ăn cá” Ngọc phu nhân bỗng nhiên nói.
“Ta biết Ngọc a di, nhất định để cho ngài con cá béo nhất” Đàm Hướng Nhân nhanh chóng gật đầu.
“Thương ngươi nhất, hừ hừ, không uổng công ta một tay nuôi lớn, không như đám nam nhân thúi kia” Ngọc phu nhân hài lòng sờ đầu hắn, từ trong tay đưa tới một chiếc túi vải màu cam.
“Ngọc a di thật tốt đối với ta” Tạm biệt Ngọc phu nhân, Đàm Hướng Nhân nở nụ cười, cách một thời gian Ngọc phu nhân lại tự tay thêu thùa cho hắn đồ vật, hiện tại lại là cái túi này.
Lẻng kẻng.
Trong túi vải truyền tới âm thanh kim loại, bên trong còn có vài đồng tiền Ngọc phu nhân nhét vào.
Đàm Hướng Nhân tâm tư hạnh phúc, treo chiếc túi bên hông, chọn vị trí có bóng râm, sau đó cắm lấy cần câu chờ đợi.
Lúc này, cách Đàm Hướng Nhân không xa, phía sau một cây đại thụ, một cái bóng dáng màu trắng hiện ra.
Bóng dáng màu trắng này toàn thân bao phủ một đám nhung mao trắng như tuyết, người nó béo ú, hai chân rón rén rón rén tiến tới Đàm Hướng Nhân.
Nhìn kỹ là một con bạch hồ ly, hồ ly hai mắt có thần, không giống con vật khác, đôi mắt đều mang vẻ ngu ngơ.
Bạch hồ ly này dáng vẻ thông minh, nhìn như đã khai thông linh trí, không phải thú vật thông thường.
Hằng Nguyên đại lục, không chỉ một mình nhân tộc, còn có yêu tộc, chủng tộc khác các loại.
Thú vật một khi khai thông linh trí, liền thoát ly phàm thai, biến thành yêu tộc, hiển nhiên con bạch hồ ly này đã là yêu tộc.
Bạch hồ ly thổi lên một ngụm yêu phong, yêu phong nâng lấy một cây đại chùy, nó muốn một chùy đánh ngất Đàm Hướng Nhân, sau đó thừa cơ trộm đi túi tiền.
“C·hết” Bạch hồ ly nãi thanh nãi khí quát lên, đại chùy từ phía sau vung tới, đánh vào đầu Đàm Hướng Nhân.
Đàm Hướng Nhân tinh thần lực so người thường linh mẫn không biết bao lần, từ lâu đã phát hiện bạch hồ ly, thành công né tránh một chùy đánh vào đầu.
“A” Bạch hồ ly phát hiện đánh không trúng, thét lên kinh hãi, ngay lập tức quay người chạy trốn.
“Hừ, đã đánh lén ta, chớ có chạy trốn” Đàm Hướng Nhân thân pháp nhanh nhẹn, cả người chồm tới, nắm được đuôi bạch hồ ly.
Bạch hồ ly bị nắm trúng đuôi, cả người run rẩy, khuôn mặt ửng đỏ, hai chân tê rần ngã nhào xuống.
Đàm Hướng Nhân không để nó cắm nhào xuống đất, một tay cầm lấy đuôi nó treo ngược, hiếu kỳ quan sát bạch hồ ly.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy yêu tộc.
Là một con hồ ly cái.
Đôi mắt bạch hồ ly xấu hổ muốn ăn tươi nuốt sống Đàm Hướng Nhân.
Đàm Hướng Nhân gãi đầu, làm sao ánh mắt này như ta liền khi dễ thanh bạch của nàng.
“Còn không mau thả đuôi của ta ra” Bạch hồ ly tức giận nói.
“Tốt” Đàm Hướng Nhân thả đuôi bạch hồ ly.