Chương 7: Vô Vi Pháp
Trong suốt đoạn đường mang t·hi t·hể lão Huỳnh trở về, tâm tình Trần Dương nặng trĩu.
Tiếng vó ngựa đạp trên đất bằng như tiếng trống vang vọng trong thâm tâm hắn.
Phải làm sao đối mặt với người nhà lão Huỳnh?
Con lão Huỳnh c·hết đ·uối, hiện tại đến lão Huỳnh cũng bị người khác một đao chém c·hết.
Ta phải bàn giao với người nhà lão Huỳnh như thế nào a?
Lão thiên, ngươi rốt cuộc tại sao muốn đối xử với chúng ta khó khăn như thế!
…..
Đám người Trần Dương cuối cùng trở về nhà lão Huỳnh.
“Dương thúc, Bình thúc, cha của ta đâu ?” Con lão Huỳnh đầu tiên tiến ra, không thấy bóng dáng lão Huỳnh, thắc mắc hỏi.
Trần Dương cúi đầu, hai bên thợ săn cẩn thận từng li từng tí mang t·hi t·hể lão Huỳnh tiến tới.
Cách!
“Cha” Con lão Huỳnh sững sờ, cả người hóa đá, bó nhang trong tay bất giác rơi xuống mặt đất, sau đó gào lớn.
Hắn nhào tới bên cạnh lão Huỳnh, hai tay ôm thân thể lão Huỳnh thật chặt, mặc kệ máu đỏ l·ây n·hiễm quần áo, áo tang màu trắng lúc này bị máu tươi nhiễm đỏ, trông cực kỳ thê lương.
Hắn ngửa đầu khóc lớn.
“Có chuyện gì? Có chuyện gì?” Từ dưới nhà vang vọng tiếng lão phu nhân, lão phu nhân giọng nói run rẩy, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an.
“Cha……mất rồi” Con lão Huỳnh nói đến từ mất, dường như mất hết sức lực thốt lên.
“Không, lão Huỳnh” Lão phụ nhân quýnh lên, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, cả người b·ất t·ỉnh ngã về sau.
“Mau chóng đỡ lão phu nhân” Trần Dương chấn kinh quát.
“Không ổn, lão phu nhân hơi thở mỏng manh” Lúc này, một thợ săn sợ hãi kêu lên.
Thợ săn này thời khắc chú ý tới tình trạng lão phu nhân, chỉ thấy hắn đặt ngón tay lên mũi lão phu nhân, cảm giác các đợt hít thở ngày càng yếu đi.
“Đi gọi thầy thuốc, mau chóng gọi thầy thuốc” Trần Dương gào thét, hai cánh tay đập mạnh xuống đất.
“Ta đi với ngươi”
Hai thợ săn nhảy lên ngựa phóng như bay ra bên ngoài.
“Lão phu nhân, không còn thở” Thợ săn chịu trách nhiệm tình trạng lão phụ nhân muốn khóc nói.
Lão phu nhân mất.
Trần Dương con mắt hiện lên từng tia máu, lão phu nhân đã lớn tuổi, một ngày chịu tang con cùng chồng, không chịu đựng nổi đau thương mà t·ừ t·rần.
Con lão Huỳnh như bị sấm sét đánh giữa trời quang, thất thần.
“Chúng ta có lỗi với gia đình các ngươi” Trần Dương cắn lưỡi nói.
Con lão Huỳnh giờ khắc này làm gì còn tâm tư để ý tới lời Trần Dương nói, hai chân ngã quỵ trên mặt đất, đôi mắt vô thần nhìn lên trần nhà.
Trong một ngày, em trai rời đi, cha bị người ta chém c·hết, mẹ cũng mất.
Một nhà bốn người chỉ còn một mình hắn sống sót.
Con lão Huỳnh cười thảm.
Tại sao các ngươi lại rời bỏ ta đi sớm như thế?
“Trần Dương, mọi người, nhà lão Huỳnh không còn ai sống sót, chỉ còn lại một mình hắn, hãy để ta chăm sóc cho hắn” Thợ săn Cao Viễn hít một hơi, ngửa đầu nói.
Ngày trước lão Huỳnh thường xuyên chỉ bảo hắn, xem hắn như đệ tử mà chỉ bảo.
Cao Viễn tình cảm đối với lão Huỳnh là thâm hậu nhất.
Cao Viễn cũng chính là người mắng đám người Trần Dương, các ngươi có phải là người hay không?
“Tốt, tất cả nhờ vào ngươi, Cao Viễn” Các thợ săn trầm trọng gật đầu, bọn họ đối với Cao Viễn tràn đầy tín nhiệm.
Dù sao với tình cảm của Cao Viễn sẽ không đối xử tệ bạc với con lão Huỳnh.
Cao Viễn đi tới bên cạnh con lão Huỳnh, ngồi bên cạnh hắn, không nói một lời.
Trần Dương đối Cao Viễn gật đầu, tự giác nhường chỗ cho hắn.
Cao Viễn là như vậy, hắn kiệm lời, nhưng hắn sẽ dùng hành động để an ủi ngươi.
Giống như lão Huỳnh, lão Huỳnh là người không thích nói chuyện, có lẽ Cao Viễn sẽ phù hợp để thay lão Huỳnh tiếp tục sứ mệnh chăm sóc gia đình.
“Muốn học làm thợ săn hay không?” Cao Viễn đối với thiếu niên nói.
“Học” Con lão Huỳnh dùng tay quẹt nước mắt trên khuôn mặt, cắn chặt răng không để tiếp tục khóc, đến nỗi khuôn mặt hắn mếu méo khó coi.
Trước đây, lão Huỳnh không muốn con hắn tiếp tục nối nghiệp bản thân làm thợ săn, vì cảm thấy trong gia đình một người làm thợ săn đã là đủ.
Cao Viễn mỉm cười, nhìn thiếu niên trước mặt, đưa tay xoa đầu hắn.
Khóc lên thiếu niên a!
Rồi ngươi sẽ mạnh mẽ!
…..
Cả làng trên dưới, sang hôm sau ai cũng đều biết nhà lão Huỳnh một ngày có ba n·gười c·hết.
Trên dưới cả làng không khỏi chìm đắm trong cảm xúc bi thương, đau buồn.
Làng Huỳnh Hỏa trước tới nay đồng lòng như một.
Tại từ đường nhiều hơn mấy nén nhang, là do những người trong làng tiến tới cầu tổ tiên phù hộ.
Đàm Hướng Nhân đôi mắt kèm theo mê mang.
Chứng kiến gia đình lão Huỳnh một ngày c·hết đi ba mạng người, đối với hắn trùng kích không nhỏ.
Hổ so với Đàm Hướng Nhân không khác mấy, thông thường hắn sẽ liền nhiều mấy câu “họ Đàm, họ Đàm” có điều hiện tại cũng không muốn nói.
Dã tiên sinh trên bục giảng nói.
“Từ trước tới nay chỉ dạy bảo các ngươi học thức, chưa từng dạy qua các ngươi việc đối nhân xử thế”
“Đời người nói ngắn cũng là ngắn, nói dài cũng là dài, cho dù là như thế nào, cũng không thiếu trải qua những việc vượt khỏi tầm tay”
Dã tiên sinh đưa lên cánh tay trống không tiếp tục nói.
“Thuở sơ khai, thiên địa chưa hình thành, vạn vật trong trời đất sanh từ có (hữu) (hữu) có sanh từ không (vô). Hữu vô đều từ thiên đạo”
“Không tức thị Có
Có tức thị Không
Có có, Không không
Không không, Có có
Có rồi lại Không
Không rồi lại Có
Có cũng như không
Không tốt hơn có
Không có mà Có
Có vẫn hơn Không
Có Không, Không Có”
Đàm Hướng Nhân tinh thần tập trung lắng nghe Dã tiên sinh nói, cảm giác đầu óc một hồi đau đớn.
Trong lòng kinh hãi, đoạn kinh văn này không tầm thường, bên trong ẩn giấu huyền diệu.
Dã tiên sinh nói tiếp.
“Cái bắt đầu trong thiên hạ, là mẹ của vạn vật trong nhân gian, Thiên đạo là nguồn gốc của sự bắt đầu, là mẹ của sự sanh thành, là cái vô siêu việt, lại là cái hữu nội tại, Thiên đạo độc lập, không thay đổi và tồn tại khắp nơi, Thiên đạo không thể tách rời vạn vật có thể nói thiên đạo là hữu”
“Ngược lại vô là tách hữu hạn không phải là vạn vật, hữu là hữu cùng tồn tại với vạn vật, con người vô vi, tự nhiên vô bất vi, thánh nhơn vô vi, bách tánh vô bất vi, thiên địa vô vi, trừ đi sai lầm của “ hành động tạo tác của con người” thì sẽ trở về với sự tốt đẹp của tự nhiên”
“Vô vi pháp từ Đạo Đức thánh nhân quan sát thiên địa thuở sơ khai trắng tinh khôi mà viết ra”
Dã tiên sinh lời nói kết thúc.
Pháp là từ hắn dạy, còn việc lĩnh ngộ là do học sinh thiên tư.
Mỗi người có một con đường riêng, hắn tiếp tục lý giải sẽ chỉ khiến học sinh đi vào con đường của mình.
Đạo Đức thánh nhân.
Đàm Hướng Nhân hô hấp gấp rút, nói vậy, bản kinh thư này có thể sánh ngang với Bát Quái, Hà Đồ, Lạc Thư.
Bởi vì ba bản kinh thư trên đều là do thánh nhân lĩnh ngộ mà tới.
Đàm Hướng Nhân nhíu chặt mày, trong đầu cố gắng lý giải lời Dã tiên sinh nói.
“Vô vi pháp, thiên địa thuở sơ khai vốn trắng tinh, còn chưa có cái gì thiện ác phân chia, có thiện thì ngược lại có ác, có ác ngược lại có thiện, thiên địa có hai mặt, như có và không, không cũng là có, có cũng là không”
“Con người vô vi, thánh nhân vô vi, đạo hướng tự nhiên”
Đột nhiên Đàm Hướng Nhân tâm tư thông suốt, trên đỉnh đầu xuất hiện từng đợt rung động, Dã tiên sinh đôi mắt kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Đây là đạo tâm thông suốt.
Từ nay lĩnh ngộ đạo pháp, vô sự tự thông.
Chợt đôi mắt lại quay về hướng Hổ, chỉ thấy Hổ đôi mắt nhắm nghiền, trên đầu đồng dạng nổi lên từng đợt gợn sóng.
Lại là đạo pháp tự nhiên.
Từ nay tu luyện không có trở ngại, một đường tiến tới.
Hai kẻ này, một người đạo tâm thông suốt, một người đạo pháp tự nhiên.
Dã tiên sinh rung động, quả nhiên nơi này không tầm thường, một lần lại cùng xuất thế hai vị đạo tâm thông suốt cùng đạo pháp tự nhiên.
Các thiếu niên khác trong lớp học tuy không có ngưng thành đạo tâm thông suốt cùng đạo pháp tự nhiên nhưng cũng thu hoạch được không nhỏ.
Cả người đều bất giác thân cận được với đạo trong tự nhiên hơn.
Thiên phú bất giác được tăng cao.
Dã tiên sinh mỉm cười, ngôi làng này không bao lâu nữa, nhất định oanh động toàn bộ Nhật Quốc, thậm chí là các đại quốc còn lại.
Hiệu quả Vô Vi Pháp mang tới, không hổ là xuất từ tay thánh nhân.
Tẩy tinh phạt tủy, khiến cho người khác nâng cao tư chất.
Ngày sau tu luyện, làm ít công to.
“Đa tạ, lão sư” Đàm Hướng Nhân hai tay chắp tới hô.
Dã tiên sinh giảng Vô Vi Pháp giúp hắn thoát khỏi mê mang, đây là ân, Dã tiên sinh truyền thụ kinh thư của Đạo Đức thánh nhân, đây cũng là ân.
“Đa tạ lão sư” Hổ là người thứ hai tỉnh ngộ lớn tiếng hô.
“Đa tạ lão sư” Sau đó cả lớp học đồng loạt kêu lên.
Dã tiên sinh chắp tay sau lưng hài lòng mỉm cười, hai tháng nữa, bọn nhỏ sẽ khiến cho các lão già trong Thái Nhật Thành tay chân không yên.
Đàm Hướng Nhân đôi mắt so lúc trước càng thêm có thần, suy nghĩ thêm linh hoạt, những việc lúc trước còn làm khó được hắn, hiện tại trở nên dễ dàng.
“Đây là?” Đàm Hướng Nhân thốt lên ngạc nhiên, bỗng nhiên cảm giác như có con mắt phía sau lưng.
Hắn có thể nhìn được phía sau lưng.
Đạo tâm thông suốt, thức tỉnh siêu cường tinh thần lực, tinh thần lực đủ mạnh sẽ có thể ngưng tụ thành con mắt thứ hai quan sát.
“Ta thức tỉnh năng lực sao?” Đàm Hướng Nhân mừng rỡ, thử nghiệm dùng tinh thần nhãn nhìn lén xung quanh.
Ngay lập tức, trên đầu Đàm Hướng Nhân hiện lên dấu chấm hỏi.
Mã Nhất Minh tại sao lại dùng ánh mắt kỳ dị đó nhìn Hổ? Không lẽ hắn yêu thầm Hổ đi?
Ghê tởm!
Đàm Hướng Nhân phi phi vài tiếng.
Hổ toàn thân bao phủ một luồng năng lượng, nguồn năng lượng này dễ dàng khiến cho người khác thân cận, cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Mã Nhất Minh cũng vì nguồn năng lượng này mà say mê nhìn Hổ.
Đàm Hướng Nhân không biết liền hiểu lầm.