Chúng Ta Thích Nhau Nhưng Không Nói

Chương 43: Mĩ nam tắm rửa




Hấp nhiệt trong bộ đồ dày cộm nãy giờ, người ai nấy đều như cái lò lửa dù đang trong thời tiết se lạnh.

Hơi ấm tỏa ra đủ để nướng một mảnh da gà.

Chính vì thế, những kiến nghị táo bạo và có phần điên dại chưa từng được hé lộ suốt chuyến đi từ ngoài vào rừng xuất hiện.

Đức Huy nhìn dòng nước chảy mà người đờ đẫn ra, “Tớ thèm quá, muốn nhảy xuống đó tắm”

Lập Tân khó hiểu nhìn Đức Huy, anh nói, “Nóng thì cởi bớt áo ra là được rồi, cần gì phải nhảy xuống sông?”

Câu nói của Lập Tân như chiếc chuông gõ vào đầu của Đức Huy làm cậu bừng tỉnh khỏi cơn lú lẫn, “Phải ha, lúc mà cơ thể tớ nóng sẽ bị hay bị chạm mạch não. Mong các cậu thông cảm”

Cô mặt không cảm xúc, nhưng trong đầu lại đang thắc mắc mấy tên này có bị gì hay không, mới đi vào được đây có gần 1 tiếng thôi mà.

Nhưng phải công nhận rằng, nếu có thể thì tất cả mọi người cần được đi tắm, vì ai cũng đang trong tình trạng ủ chua.

May mắn là Vũ Quân xịt khử mùi các thứ ở nhà trước rồi nên không sao. Phi Vũ tình nguyện đu trên cục bông sạch sẽ thơm tho này.

Cái tội lỗi lớn nhất của Đức Huy là thốt ra điều đáng lẽ ra nên cất giấu vào trong lòng.

Để giờ đây, cả bọn thi nhau cởi đồ xuống tắm.

Tiếng nước “tủm tủm” lần lượt vang lên, mỗi lần nổ là một lần đánh vào thị giác của Vũ Quân.

Anh không có sở thích nhìn nam nhân kì cọ.

Vậy mà chỗ ngồi của anh đối diện với hình ảnh các mĩ nam vui đùa bên bờ sông băng.

Còn kế bên anh, Phi Vũ thì lại không mấy để tâm.

Dù sao cũng chỉ là một cỗ cơ thể, lớn lên rồi cũng già nua, nhăn nheo dần theo thời gian.

Những bộ phận kín đáo kia đều đã được thấy qua trong sách sinh học. Cảm giác dần chai sạn đi không có gì thu hút.

Dẫu vậy cô cũng tránh ánh nhìn trực tiếp, cúi đầu xuống. Cả quá trình là Vũ Quân ngồi canh và kèm cặp cô làm bài tập trước màn ảnh tắm rửa lạnh bỏng mắt.

Anh thấy hơi nóng nên chỉ cởi lớp áo khoác bên ngoài, chỉ bài cho cô xong. Sau đó đi lại xung quanh, chán chường không có gì làm.

Các thành viên đứng dưới bảo anh rảnh rỗi như thế thì hãy soạn đồ ra giúp họ đi.

Vũ Quân tất nhiên là không đồng ý, “Các cậu tự đi mà sắp xếp”. Thử hỏi xem có người con trai nào lại đi móc từng cái quần, cái áo trong ba lô ra rồi tỉ mị soạn cho bạn mình mặc như nô tỳ không. Nếu có thì người đó chắc chắn không phải anh.

Phi Vũ may mắn là có sách vở phù trợ, bọn họ thấy cô chăm chỉ vậy thì cũng không đả động gì đến

Một hồi sau, hình như anh cũng không chịu nổi nữa rồi. Đứng trần truồng trước mặt Phi Vũ, người chỉ còn mỗi cái quần đùi.

Mặt cô biến dạng, định dơ tay lên đấm vào chỗ hiểm của anh vì dám đứng tục tĩu như vậy làm cô khó xử.

Nhưng cô cố hít một hơi vào kiềm chế lại, đứng dậy cho ngang hàng với anh, hỏi:

“Có chuyện gì sao?”

“Tôi tính nhờ cậu canh đồ giúp tụi tôi, tránh trường hợp có mấy con vật lạ công đồ đi, để tôi thoải mái xuống tắm luôn”

Cô trả lời anh, “Được thôi, tôi sẽ canh chừng, các cậu cứ thoải mái”

“Tủm”, người cuối cùng rơi xuống nước. Sau đó là tiếng nô đùa, trêu chọc nhau của họ, nghe như tiếng la của các cung nam đang nghịch nước cùng hoàng thượng. Hầu hạ bề trên tắm rửa.

Thời gian trôi qua đi không lâu lắm, vì lúc này hơi lạnh đã có chút thấm vào người.

Từng cỗ cơ thể rời khỏi mặt nước. Họ nhanh chóng mặc quần áo vào, để ngấm dần cảm giác sung sướng này. Ban đầu là từ nóng sang lạnh và giờ là lạnh chuyển sang ấm.

“Woa, tắm rửa chủ quan vậy có bị sao không các cậu”. Cao Dương coi trên mạng người ta bảo rằng tắm sáng dễ gây đột quỵ vì cơ thể chưa điều chỉnh được nhiệt độ, nên có thể dẫn đến việc co mạch hoặc giãn mạch gì đấy.

Các cậu bạn nghe cũng hơi nuốt nước miếng, cảm thấy hơi sợ sệt, nhưng vội vàng trấn an, “Có lẽ không sao đâu, chúng ta mới có tắm đúng một lần thôi. Cũng không xui tới mức vừa tắm xong thì ngã quỵ xuống đâu”

“Phịch”, Đức Huy ngã lăn ra đất.

“Riêng cậu ta là triệu chứng giả, không cần lo”, mọi người vội phủ định.

Như cái xác sống mang đầy sự khó hiểu sống dậy, “Bộ tớ diễn tệ lắm hay sao?”

Gia Ngôn nói, “Vũ Quân, đưa cái bao bố đây cho tớ”



Cả nhóm ăn uống nhẹ xong thì tiếp tục lên đường.

Riêng Phi Vũ thì không cần ăn, vì bây giờ cô vừa nạp xong đống kiến thức nên nhức đầu nuốt không trôi.

Phi Vũ thầm nghĩ các cậu ấy ăn uống khỏe thật. Mới có đi một chút xíu mà đã hao tổn lương thực như vậy rồi. Đoán chừng khi chiều tới, cả đám chỉ còn là những cái xác khô mất.

Không biết bên nhóm kia thế nào, chắc là được nhân viên hướng dẫn tham quan nên có lẽ sẽ tới nhanh và trước tụi cô.

Khổ nỗi là đám con trai cứ đòi thử thách sức mạnh, vừa muốn tự phiêu lưu và vượt mặt những người rành rọt địa hình ở đây.