Hôm qua là một ngày khá cực nhọc đối với cô khi phải vác Vũ Quân đang ngái ngủ về phòng. Điều này vô tình khiến mọi người đều há hốc mắt.
Không phải vì thấy họ ở cùng nhau, mà là sức mạnh phi thường của Phi Vũ khi vác được Vũ Quân lên đây.
“Kinh ngạc gì vậy, mau giúp tôi bưng cậu ta vào”, chất giọng hổn hển dọa người ta kinh hãi.
Đức Huy mới nãy xuống lầu uống nước, vô tình gặp được một con ma nữ. Giờ lại có thêm một con ma nam nữa. Thầm nghĩ căn nhà này không ổn rồi.
…
Nhìn từ xe du lịch đi từ ngoài thành phố vào, nên mọi người mới chỉ được ngắm được một phần sự hùng vĩ của nó thôi. Vì vậy, lúc tới khu tham quan kì thú, họ mới bất ngờ vì dưới chân núi là diện tích rừng lớn, cùng với một con sông chảy vắt ngang qua.
Để đến được ngọn núi thì phải vượt qua đoạn đường này. Điều đó không khó khi có sự chỉ dẫn của hướng dẫn viên và đội bảo vệ khách.
Khi con người ta sung sướng quá, sẽ sinh ra cái tật. Cái tật đó làm họ dại khờ đi.
Đám con trai nghĩ đến đây ít nhiều gì cũng phải phiêu lưu một phen, nên bảo rằng chỗ này rộng lớn. Thay vì đi theo sự hướng dẫn, thì họ lén đi bằng đường khác xem, dù sao cũng đến được đích. Nhưng khác là bằng sức mình và dẹp luôn vụ chèo thuyền đi.
“Không được, bọn tớ không đồng ý”
“Như vậy rất nguy hiểm”
“Đúng thế”
Dĩ nhiên lời nói này được thốt ra từ các cô gái liễu yếu đào tơ. Không muốn làm khó mình như những cậu trai trẻ kia.
Phi Vũ đứng đó trong lòng rõ là có đáp án, nhưng cô nghĩ tốt nhất là nên im lặng nhìn hai bên. Bên nào thắng sẽ theo bên đó.
Cuộc chiến không khốc liệt lắm. Rất nhanh đã có ý tưởng được nảy ra. Vũ Quân mới bảo:
“Hay là như vầy đi, chúng ta chia nam nữ ra thành hai đội, đi theo sự hướng dẫn của ai là tùy đội đó. Điều tiên quyết là phải có mặt dưới ngọn núi trước chiều nay. Các cậu thấy thế nào?”
Lời mời gọi đầy tính cường điệu quyến rũ, thu hút được sự đồng tình từ đám con trai ham chơi. Và cũng đảm bảo an toàn cho các cô gái còn lại.
“Nếu vậy thì đi thôi”
Nghe xong câu nói đó, da Phi Vũ tiết ra mồ hôi hột, chảy ướt chán. Liếc mắt qua Diễm Tiên, thấy cô bạn đang cười nói quay video, hoàn toàn quên mất Phi Vũ này rồi.
Thú thật là cô không muốn đi cùng hội này đâu, lỡ như trong đó có rắn và các loài động vật nguy hiểm khác thì sao. Cách giải quyết là đứng lên chiến đấu anh dũng ư?
Dòng suy nghĩ bị cắt đôi bởi cảnh tượng thức tế trước mặt. Mọi người chuẩn bị lên đường khi đã chia đủ phần thức ăn cho một ngày trong ba lô.
Chuyện đã đâu đóng đấy rồi, Phi Vũ đành chấp nhận hiện thực vậy. Dù sao cô cũng muốn có cho mình kí ức về một chuyến phiêu lưu mạo hiểm như trong phim một lần.
Do tiết trời khi chuyển đông có chút se lạnh, khiến cho cây lá cũng phải rời cành, chim cũng phải bay đi đến nơi khác, một màu không khí buốt giá bao trùm lấy rừng cây nơi đây.
“Rột rạt”
“Các cậu nghe thấy không?”, Đức Huy bỗng đánh động làm cả nhóm hoang mang.
“Cái gì cơ, có quái vật xuất hiện hả?”
Cậu lắc đầu, chép miệng bảo, “Không phải, tiếng bước chân của chúng ta đạp lên cành cây khá giống tiếng ăn mì gói sống ấy”
“Cậu…”, hứng thú của cả bọn vừa lên đỉnh lại bị tụt xuống.
“Có thể nói gì đó kích thích hơn được không?”
Gia Ngôn thì đang loay hoay như tìm thứ gì đó. Vũ Quân hỏi anh, thì nhận được câu trả lời rằng đang tìm bao bố để trùm Đức Huy lại.
“Thôi mà, tớ chỉ đùa một chút”
…
Đi từ nãy đến giờ, sức lực của mọi người bị bào mòn đi. Nhưng tinh thần nhiệt huyết của tuổi trẻ vẫn chưa có dấu hiệu giảm đi. Mà thay vào đó là những ý tưởng táo bạo hơn.
Lập Tân đưa ra kiến nghị chạy đua dọc theo con sống gần đó, ai đến chỗ tảng đá bự bên kia sẽ chiến thắng, tới chót làm cún.
Cao Dương nghe xong thì đánh ánh mắt qua chỗ Phi Vũ, ý ngầm hỏi cô có ổn không.
Phi Vũ dĩ nhiên là rất ổn rồi, nhướng lông mày bảo cậu bạn cứ chơi hết mình đi. Không cần phải lo lắng cho mình làm gì. Nhận được hồi đáp, Cao Dương không ngần ngại gì nữa mà xổ ra hết ngọn lửa trong mình. Chạy theo những cậu con trai trong nhóm.
Phi Vũ cũng chạy theo với tốc độ vừa phải giữ sức, có thể xếp cuối cũng được, cô tình nguyện làm con cún dễ thương.
Cảm giác như thể mọi chuyện xảy ra không đúng lắm, tại sao Vũ Quân lại đi đằng sau cô. Sắc mặt anh hình như không được tốt cho lắm. Cậu ấy cũng muốn làm cún con hay sao.
Mãi loay hoay quay đầu nhìn, Phi Vũ vấp vào cành cây khô ở chỗ đó rồi trẹo chân ngã xuống. Nhanh như chớp, theo quán tính, anh chạy vọt lên.
Lần này khác lần trước, Vũ Quân không đỡ cái giỏ hay cái gì khác mà thật may là anh đỡ được cô.
Cả hai hạ cánh khá đẹp, một pha ôm nhau cuộn tròn trên nền đất của mẹ thiên nhiên như trong phim cổ trang kiếm hiệp.
Tiếp đất an toàn, Vũ Quân nói, “Cậu nói xem, nếu đếm ra thì đây là lần thứ ba cậu ngã rồi đó. May mà lần nào cũng có tôi”
Phi Vũ nheo mắt nhìn anh, thắc mắc rằng anh có thật sự là đang đỡ cô không. Vì tư thế của cả 2 bây giờ là anh đang đè lên người cô. Phải là cô đỡ anh mới đúng chứ.
“Vô bổ”, thốt ra một câu lạnh lùng. Phi Vũ đẩy Vũ Quân ra rồi đứng dậy. Nhưng lạ là cô lại không cảm thấy đau. Đây là sức mạnh của người gầy sao. Vì khi té có xương chạm đất nên da thịt không bị sao chăng?