Trong khi mọi người điều tra manh mối vụ việc, thì Ngọc Sương với điệu bộ nhàn nhã của mình đi đi lại lại vì cô ta nghĩ hành động của mình không bị ai phát hiện ra. Nhưng cô ta đã sai, Diễm Tiên là người chứng kiến tất cả, vì đâu tự nhiên. Một con nhỏ ghét mình lại đi nâng niu, giúp đỡ mình. Chắc chắn phải có lí do nào đó nên Diễm Tiên bám theo sau.
Thật may mắn Tú Như đã đề phòng trước mà trốn đi vào nhà vệ sinh, nếu Ngọc Sương không nói thì cũng không ai biết cô ta là đồng phạm, mà sẽ nghĩ cô là bên đồng minh bị hại. Nên Tú Như nghĩ dưỡng sức xong nhắn tin riêng cho Diễm Tiên kêu cô ấy tới phòng mình.
“Cốc cốc”, tiếng gõ cửa vang lên với giọng nói thắc mắc, “Cậu có chuyện gì tìm tôi sao?”
“À, chuyện của lúc nãy, trong cơm có vấn đề gì hả?”, Tú Như bày ra vẻ mặt vô tội, không biết gì hỏi.
“Đúng là có vấn đề, mép rìa của hộp cơm có dính chút thuốc. Và dựa vào biểu hiện của cậu nên tụi tớ đã biết nó là gì rồi. Với lại cậu nên xem lại vòng chị em của mình đi”, Diễm Tiên nhắc nhở Tú Như.
Cô ấy không đề cập tới chuyện mình đã chứng kiến và đổi hộp cơm lại, chỉ dặn dò Tú Như cẩn thận thôi.
“Tôi biết rồi, cảm ơn cậu. Mà nếu có gì xảy ra thì nhớ nói giúp cho Ngọc Sương nha”
Trong suy nghĩ của Diễm Tiên thấy cô ta thật tốt bụng, dễ mến hơn nhiều so với cô em đáng ghét kia. Nhưng cũng đồng thời thấy có gì đó sai sai, là do trực giác của phụ nữ trỗi dậy hay sao.
Phía sau cánh cửa có một bóng dáng đang núp, chính là Ngọc Sương. Cô ta đã đứng ngoài cửa nghe lén được đoạn hội thoại này thì vô cùng cảm kích Tú Như vì luôn bao che và nghĩ đến mình đầu tiên.
Nhưng không, trái lại với việc giữ bí mật thì đã làm hai chị em kia thất vọng rồi. Diễm Tiên xuống lại lầu nơi phòng khách mọi người đang nói chuyện rồi kể hết sự việc ra. Điều này khiến Vũ Quân rất đau đầu, nhịp thở của Ngọc Sương cũng đã căng thẳng gấp mấy phần.
Bạn bè ở đó cũng biết ý tản ra làm việc khác, để lại không gian cho anh giáo dục lại cô em gái họ của mình.
Dưới sự bức ép của Vũ Quân, Ngọc Sương khóc lên nói hết ra sự thật.
“Em ghét anh ta, một tên học giỏi và ẻo lả ư? Lại được sự quý mến của người khác, khiến em bị mất mặt trước đàn em”
Vũ Quân rất bất lực vì suy nghĩ của cô em họ mình, “Cái gì, lâu vậy rồi vẫn còn ghim trong lòng?”
“Đúng vậy đó, em chỉ tính phạt anh ấy một lần này thôi là mọi thù oán từ xưa đến giờ sẽ được xí xóa hết”, lời giải thích cực kì bất ổn của Ngọc Sương được thốt ra. Vũ Quân chỉ gằn giọng hỏi thêm một lần nữa:
“Phạt? Em chưa hại được cậu ta lần này, vậy sẽ có lần sau sao?”
“Em…em không biết”, Ngọc Sương khó khăn rặn câu trả lời ra.
Đột nhiên Phi Vũ bước tới, vô tình nghe được đoạn hội thoại của bọn họ khi lướt ngang qua sau bếp, cô vốn không muốn làm lớn chuyện gì hết, nếu Ngọc Sương đã nhớ kĩ vụ lần trước như vậy thì cô đành nhượng bộ. Dù sao thì, đấu đá với một đứa nhỏ hơn mình cũng không có tác dụng.
“Bây giờ em muốn thế nào?”, Phi Vũ tiến đến gần Ngọc Sương ngồi sát bên cô ta rồi giữ chặt lấy hai tay của cô gái nhỏ lại.
Sau khi hỏi xong chỉ thấy cô ta vẫn nhìn mình mếu máo thì cô không chần chừ gì đưa ra giải pháp luôn.
“Nếu vậy thì mình làm hòa nhé, từ nay chúng ta sẽ không đụng chạm gì đến nhau nữa có được không? Cả hai bên sẽ đối xử tốt với nhau”
Ngọc Sương chẳng nói chẳng rằng, chỉ ngồi đơ ra đó cúi mặt xuống, im lặng không nói một câu. Một lúc sau cả Vũ Quân và Phi Vũ tưởng cô ta thẹn quá hóa thành tượng rồi chứ.
Nhưng hình như không phải, Ngọc Sương lại đột ngột ngẩng mặt lên, giọng bộ hờn dỗi nói:
“U hu hu, em ghét anh”, lại còn tác động vật lí lên Phi Vũ nữa chứ, tuy không mạnh lắm nhưng Phi Vũ rất là dị ứng. Cô ta chỉ dùng lực nhẹ ở hai bàn tay được nắm lại. Đánh nhẹ vào 2 phần bên dưới bả vai cô.
- Cái gì nữa vậy, mình đã tạo nghiệt gì ư?
Phi Vũ chán chường quay đầu nhìn qua phía Vũ Quân, hàm ý như muốn nói:
- Em gái cậu bị điên rồi phải không?
Nhận được ánh nhìn, anh đánh mắt lại
- Hình như nó điên thật rồi
Ngọc Sương lên cơn cứ như một cô bạn gái đang dỗi bạn trai của mình vậy.
Phi Vũ trông giống một con búp bê nam xấu số bị chủ nhân lay lắc vì một chuyện không vui nào đó.