Vì không ai thèm chở cặp chị em quái gở này, nên Phi Vũ phải đành chở tạm Ngọc Sương vậy, dù gì cô ta cũng đang bị thương.
Quay qua là Tú Như, nói gì thì nói, cô ta một mình một xe, nhẹ tênh. Tú Như từ chối chở Ngọc Sương vì sợ xấu hình ảnh, mồ hôi chảy ra sẽ làm bết tóc nên ngay từ đầu đã từ chối với đầy đủ lí do như “bà dì chị tới”, “cơ thể chị yếu”,… Làm cho Ngọc Sương chạy xe đạp kém hơn một đứa trẻ, không muốn cũng phải làm.
Theo sau là Ngọc Sương đang ngồi cắn môi, ôm gói bột gì đó, Tú Như chạy lên bằng với tốc độ chiếc xe của Phi Vũ nói:
“Chị tin em, đừng làm chị thất vọng nhé. Mà em giấu cái gói thuốc vào đi”, tại sao cô ta lại móc túi thuốc ra và để lộ thiên như vậy chứ. Tú Như thầm chê trách cô em ngu ngốc
Ngọc Sương gật nhẹ đầu, hàm ý coi như đã hiểu.
Một hồi nghĩ ngợi gì đó, Cao Dương hỏi, “Các cậu muốn ăn gì, ăn tại quán hay mang đi”
Diễm Tiên nhanh chóng đáp lại, “Hay là mang đi đi, tớ nghe nói gần đây có bờ hồ rất đẹp, vừa ra đó ăn vừa ngắm cảnh nói chuyện cùng nhau luôn”
Mọi người nghe xong cũng thấy lựa chọn đó khá tuyệt, nên không ai có ý kiến hay phản đối gì.
“Với lại tớ muốn ăn cơm cho chắc bụng, kiếm một quán cơm nào đó đi”
“Ok”, Cao Dương ra hiệu đồng ý nói, tăng tốc độ đạp nhanh hơn, rồi rẽ sang một hướng khác thì thấy ở đằng xa là 2 quán ăn, bên phải là bán các loại phở và bên trái là các loại cơm và 1 tiệm nước, cậu nghĩ như vậy thì quá hoàn hảo đi.
Cao Dương đánh tin qua đã tìm được địa điểm ăn ngon miệng, gọi các cậu ấy tới.
Quán cơm này không quá sang trọng hay cao cấp, nhưng có ưu điểm là mang nét giản dị, thân thuộc, bố trí màu sắc, nội thất hài hòa và nền đất sạch sẽ. Tiếng chủ tiệm xào nấu, mùi hương của đồ ăn bay ra lan tỏa khắp không gian chỗ đó, khơi gợi cảm giác thèm ăn cho họ.
Ngọc Sương xung phong đi giao đồ ăn, nên cô ta kêu mọi người ra ngoài đợi mình trước, xong xuôi sẽ mang ra sau. Phi Vũ nằm không cũng bị dính đạn vì là người kèm cặp cô em này, nhưng sau đó Tú Như bảo rằng để cô ta đi cùng mới Ngọc Sương cho. Nói Phi Vũ cứ yên tâm ra trước.
Cả nhóm nhìn Tú Như một cách trìu mến:
“Cảm ơn cậu nha, cậu tốt bụng quá đi mất”
“Đúng đó, đã đẹp người còn đẹp nết”
“Nhờ cậu gánh hộ cục nợ này”
Dành nhiều lời khen cho Tú Như nhưng lại quên mất cô em đằng sau đang xị mặt xuống.
Một lúc sau khi chỉ còn 2 chị em đang ngồi đợi, cơm nấu đã xong xuôi. Tú Như viện cớ đi vào nhà vệ sinh. Vì không muốn ai bắt gặp cảnh làm việc xấu với Ngọc Sương. Giờ chỉ còn cô ta một mình ở chỗ đó cùng bác chủ quán đang đi lấy tiền thối.
Đảo mắt qua lại, xác định không có ai gần chỗ này. Một vài người đang ăn cũng không quá để ý. Ngọc Sương lén lút bỏ bột thuốc xổ vào hợp cơm của Phi Vũ.
“Xin lỗi nhé, là anh chọc vào em trước. Đây chỉ là trừng phạt nhỏ dành cho anh thôi,…Ôi không, lỡ tay đổ nhiều rồi, mà thôi kệ đi. Cùng lắm là đi vệ sinh nhiều thôi chứ có gì đâu”
Rắc thuốc xong xuôi, sắp xếp những hộp cơm theo thứ tự để dễ phân phát, cô ta chạy ra thùng rác đằng xa vứt để tránh lộ đầu mối.
Nhưng Ngọc Sương đâu biết được, lấp ló bóng dáng của ai đó phía sau bức tường khuất dạng bên trong đã nhìn thấy hết hành vi hư hỏng của cô ta.
…
Phía bên bờ hồ, tiếng ăn nhồm nhoàm như hổ đói cùng tiếng húp sùm sụp của Ngọc Sương khiến mọi người bất ngờ. Nhìn cô ta trông có vẻ hòa nhã và nhu mì nhưng có nết ăn uống đặc biệt lạ, ai nghe thấy những âm thanh dung tục đó cũng cười trừ. Tú Như cảm thấy ngại dùm cho cô em họ này. Thắc mắc ở nhà cha mẹ yêu thương cô ta đến mức nào cơ chứ. Để nó thích làm gì thì làm hay sao, còn không dạy nó ăn uống đàng hoàng nữa.
Trải thảm ở bãi cỏ kế bên hồ nước trong veo, ánh sáng mặt trời gợn lên mặt nước xanh ngọc. Làm cho nó trông giống những viên đá quý lấp lánh ẩn dưới mặt hồ tĩnh lặng. Là nơi có phong cảnh trữ tình, thích hợp cho các cặp đôi yêu nhau tới hẹn thề.
Diễm Tiên lấy máy ảnh ra chụp lại đăng lên vòng bạn bè, muốn chia sẻ khoảnh khắc này với mọi người.
Còn Cao Dương thì bị ám ảnh nhóm du lịch chung nên cũng chụp hình lại rồi gửi lên nhóm đó.
Ở đầu máy bên kia, nhóm Vũ Quân nhận được thông báo có tin nhắn mới, thì cũng hớn hở khoe ra bộ ảnh cảnh họ đang đi ăn ở trong rừng cây gần căn biệt thự.
“Độc lạ quá, họ vào rừng gỗ ăn luôn này”, Diễm Tiên bàn luận về khung cảnh trong ảnh, quái dị. Có những cái nhà của mấy chú sóc nhỏ trên hõm cây. Chim thì đã di cư hết chỉ để lại những cái tổ trống không, định bụng một ngày nào đó trời ấm sẽ quay lại.
Sau phía bên trong ảnh là rừng gỗ sâu hoắm mang đến sự rùng mình vì sự thoát ẩn thoắt hiện của nó.
Phi Vũ thì không có thói quen vừa ăn vừa xem điện thoại nên không thấy ảnh cập nhật kia. Tuy vậy, bản thân vẫn nhận thấy có một cỗ cảm giác kì lạ dâng lên như có ai đó đang nhìn mình, khiến cho Phi Vũ khó trôi cơm
“Phịch”
Tiếng hộp cơm rơi xuống nền cỏ, cùng tiếng ọc ọc từ bụng vang lên