Tả Mạc phải đợi tới khi người đàn ông đeo mặt nạ trong phòng mình rời đi được một lúc thì hắn mới thong dong bước vào. Tại sao hắn không trực tiếp xông vào bắt tại trận hai người họ? Có lẽ vì hắn sợ nếu bước chân vào ngay lúc ấy thì sẽ mất cô vĩnh viễn.
Vương Thiện sau khi gặp được anh trai thì tâm tình đang rất vui vẻ, lại bất ngờ thấy Tả Mạc trở về nên cô chạy ngay tới tính ôm lấy hắn nhưng...
"A... Mạc... Anh... làm sao vậy?"
Vương Thiện ôm tay ngã ngồi dưới đất. Tả Mạc hất cô. Sao hắn lại hất cô?
Tả Mạc chẳng nhìn Vương Thiện lấy một cái mà tiến thẳng về phía ghế mây, đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vương Thiện toàn thân đau nhức, bám vào thành giường đứng dậy, lạnh nhạt hỏi:
"Hôm nay đã xảy ra chuyện gì?"
"Có vài chuyện bực dọc. Nếu không muốn tôi vì tức giận mà bóp chết em thì em mau qua phòng mình đi."
Đôi mắt nâu sắc bén chợt trở lên u tối đến lạ. Cô cười nhạt:
"Bóp chết tôi? Ồ. Vậy chắc ở phòng bên cũng không an toàn. Chẳng bằng tôi đi luôn cho khuất mắt anh."
"Em dám?"
Tả Mạc đập bàn, gầm lên. Có phải cô lại muốn rời đi rồi? Có phải là lại muốn chạy đến chỗ cái tên mang mặt nạ ban nãy?
Chớp mắt, Vương Thiện đã bị dồn vào tường. Ánh mắt hổ phách ẩn nhẫn tức giận của Tả Mạc như muốn ghim hàng trăm hàng nghìn nhát kim vào cơ thể nhỏ bé của cô.
Hắn đưa bàn tay to lớn của mình nhẹ nhàng vuốt ve lên vết cắn trên cổ cô, hỏi nhỏ:
"Tôi đã luôn nói với em câu gì nhỉ?"
Tiếng nói tuy nhỏ nhưng lại mang đầy uy hiếp khiến Vương Thiện khẽ rùng mình. Nhưng năm năm cô rời xa hắn cũng đâu phải để đi chơi. Cô bất ngờ sử dụng võ thuật của mình đẩy hắn ra xa một chút, sau đó mới chau mày:
"Nói chuyện cho đàng hoàng. Đừng nghĩ anh còn có thể giở trò uy hiếp ra với tôi."
Ừ, đúng rồi. Vì cô có còn lý do gì để ở lại đây đâu mà hắn có thể đe doạ được.
Tả Mạc cười mỉa mai rồi trực tiếp đấu võ với Vương Thiện. Vốn dĩ với khả năng của Vương Thiện thì trận đấu bất đắc dĩ này phải là ngang tài ngang sức nhưng do hiện tại sức khỏe của cô không được tốt nên mới nhanh chóng bị Tả Mạc đánh ngã lên trên giường.
Ngay khi cô còn chưa kịp ngồi dậy Tả Mạc đã còng cả hai tay cô lên đầu giường.
"Tả Mạc. Anh bị điên à?" - Vương Thiện sợ hãi hét lên.
Chết tiệt, Tả Mạc hôm nay làm sao vậy chứ?
Vương Thiện cố gắng dùng hai chân đạp mạnh lên người Tả Mạc cốt muốn hắn tránh xa cô ra. Nhưng hắn lại có thể cứng rắn giữ trọn lấy hai chân cô, tách nó ra để nơi xấu hổ kia lộ ra trước mắt.
Hành động này khiến Vương Thiện hoàn toàn cảm nhận được một sự nguy hiểm chuẩn bị ập đến. Cô sợ hãi, run giọng:
"Anh... Anh tính làm gì?"
Hắn đưa mắt lên nhìn gương mặt ướt đẫm mồ hôi đang cố kiềm lại sự sợ hãi của cô mà cười khinh bỉ:
"Tôi đã nói em đi ra nhưng em không nghe. Vậy thì đừng trách tôi."
Đoạn Tả Mạc rất nhanh kéo tuột chiếc quần nhỏ của Vương Thiện. Không một bước dạo đầu, không một chút dịu dàng, hắn đâm vào thật mạnh vật đang dần cứng rắn của mình khiến Vương Thiện thét lên đầy đau đớn:
"A... Tả Mạc... Cút ra cho tôi."
Tuy vậy, mặc kệ tiếng gào khóc thảm thương của Vương Thiện, Tả Mạc vẫn ở cuối giường mải mê luận động mạnh mẽ. Hắn không hề cởi đồ, chiếc sơ mi trắng vẫn nằm gọn gàng trong lớp quần âu thẳng tắp.
Với cái gương mặt lạnh lùng không biểu cảm ấy thì nếu chỉ nhìn từ thắt lưng trở lên trông hắn vẫn là một Tả Mạc đạo mạo, nghiêm nghị. Nhưng thực ra hắn lại đang giống như một con quỷ mà hành hạ cô.
"... Đau... Hức... Tả Mạc... Anh điên rồi."
Vương Thiện âm thầm khóc. Cô cắn răng chịu đựng sự đau đớn mà Tả Mạc đem tới. Cô đau. Nhưng đó không chỉ là nỗi đau của riêng thể xác mà là sự đau đớn ở tận sâu đáy lòng. Sao hắn lại có thể đối xử với cô như vậy?
Tả Mạc siết mạnh lấy eo Vương Thiện, đưa người mỗi lúc một nhanh khiến cô phải siết chặt lấy hai chiếc còng tay. Đôi mắt nâu đã không còn tiêu điểm mà đau đớn nhìn trần nhà. Bờ môi vốn chỉ còn chút sinh khí cũng bị cô cắn đến bật máu. Vang lên trong căn phòng mờ tối không chỉ là những tiếng va chạm ái muội mà còn là tiếng nức nở bị đè nén.
Tả Mạc cau mày, thở dốc. Nếu trái tim cô không thuộc về hắn thì cơ thể cô phải vĩnh viễn thuộc về hắn. Hắn hừ nhẹ một tiếng rồi bắn ra trên phần bụng trắng nõn của cô.
Vương Thiện kiệt sức, gấp gáp thở mạnh như thiếu ôxi. Trông cô lúc này thật tàn tạ. Gương mặt nhỏ đã trở lên trắng bệch, lấm lem nước mắt. Mái tóc vàng óng rối bù. Chiếc váy ngủ bị vén lên quá nửa, vấy bẩn bởi thứ nước màu trắng đục. Hạ thân kịch liệt đau nhức. Ga giường nhuộm một màu máu đỏ tươi mặc dù cô đã thất thân được hơn nửa năm.
Tả Mạc sau khi thỏa mãn thì rất nhanh lấy lại sức lực. Hắn chỉnh lại quần áo, đầu tóc. Sau đó mở khóa còng cho cô rồi nhanh chóng rời đi.
Vương Thiện đưa mắt nhìn bóng lưng Tả Mạc đang ngày một xa dần mà nước mắt không tự chủ rơi xuống.
Cô cố gắng chống tay ngồi dậy, lảo đảo đứng lên rồi lại ngã ngồi xuống đất. Cô đau đớn nhăn mày, bặm môi bám vào thành giường mà đứng lên. Choạng vạng chống tay vào thành giường, cô đi từng bước khó nhọc. Tới khi bước chân được vào nhà tắm thì cô đã vô lực mà khụy ngã. Cái cảm giác này còn đau đớn hơn gấp trăm lần lúc cô bị trúng đạn. Với đôi mắt nhòe lệ cùng cơ thể đau nhức, cô loạng choạng đứng dậy, bước tiếp tới bồn tắm.
Tuy đã ngâm mình trong làn nước ấm nhưng Vương Thiện vẫn không thể tự chủ mà chau mày, cảm nhận hạ thân đau rát.
Cô... đã làm gì sai sao? Tại sao hắn lại đối xử với cô như vậy?
Dù không muốn nhưng mọi hành động của hắn đều khiến cô có cảm giác bản thân nhơ bẩn, hèn kém không khác gì một con điếm.