Trong tập đoàn của Ngữ gia. Giờ đang là thời gian nghỉ trưa nên Nguyễn Tuấn Nam vừa huýt sáo vừa hí hửng tới gần bàn làm việc của Vũ Minh Nguyệt. Hai tay anh là hai hộp cơm nhỏ.
Anh nghĩ kĩ rồi. Cha ruột của Cu Bon quay về rồi thì sao chứ? Chẳng phải cậu ta vẫn bị Minh Nguyệt từ chối đấy thôi. Anh không tin là mình lại thua cái tên công tử bột họ Ngô ấy.
Cậu ta cùng lắm thì có quyền, có tiền hơn anh chứ gì. Cùng... Cùng lắm thì hơn anh ở cái danh phận là cha ruột của Cu Bon chứ gì.
Nguyễn Tuấn Nam cười đến sáng lạng, đặt hộp cơm lên bàn Vũ Minh Nguyệt rồi nói:
"Minh Nguyệt. Ăn cơm thôi."
Vũ Minh Nguyệt có chút ngạc nhiên nhìn hộp cơm trước mắt. Cô hỏi:
"Không phải em kêu từ hôm nay anh không cần phải làm cơm cho em nữa hay sao?"
"Minh Nguyệt à? Làm cơm cho em anh thấy rất vui nên em không cần ngại đâu. Cứ nhận đi."
"Không phải ngại" - Vũ Minh Nguyệt bất lực đỡ trán - "Mà là hôm nay em có cơm rồi."
Sau đó cô lấy hôm cơm còn đang ấm nóng trong ngăn kéo ra, chậm rãi đặt lên bàn.
Trong chốc lát, sắc mặt Nguyễn Tuấn Nam trở lên khó coi vô cùng. Giọng anh cũng trầm xuống mất mấy phần:
"Là cậu ta làm cho em à?"
"... Ừm. Là cậu ấy làm."
"Vậy.... Em ngon miệng."
Nguyễn Tuấn Nam gượng cười quay về vị trí của mình. Có vẻ sự thật không đơn giản như anh nghĩ. Cậu ta không chỉ hơn anh ở cái danh phận mà còn hơn anh ở phần tình cảm chiếm được trong trái tim Minh Nguyệt.
Một vài nhân viên gần đó đi ngang qua thì bàn tán không ngớt. Trong cái công ty này đa số ai cũng biết Trưởng phòng Nguyễn Tuấn Nam đã trúng tiếng sét ái tình với bà mẹ đơn thân Vũ Minh Nguyệt.
Trước giờ anh luôn cố gắng làm tất cả để theo đuổi cô ấy. Dù khó khăn bao nhiêu, dù bị cô ấy thẳng thừng từ chối bao lần anh cũng chưa từng cho ra bộ mặt tổn thương sâu sắc như hôm nay. Rốt cuộc hai người họ đã xảy ra chuyện gì?
Vũ Minh Nguyệt âm thầm liếc về phía Nguyễn Tuấn Nam. Cô một chút cũng không muốn làm anh buồn vì anh đã khiến cho cuộc sống của cô trở lên thú vị hơn rất nhiều. Nhưng cô lại không thể cứ để anh mãi trông vào một tương lai không bao giờ có như vậy được.
Cô muốn Cu Bon có được một gia đình hoàn chỉnh vì vậy Ngô Duy mới là lựa chọn tốt nhất của cô lúc này. Nhưng cô cũng sẽ không dễ dàng để cậu đạt được như ý. Thứ càng dễ dàng có được thì lại càng nhanh chán ghét. Ít nhất cậu cũng phải chờ tới ngày Cu Bon có thể tự bày tỏ ý muốn của bản thân. Nếu lúc đó con trai muốn nhận cậu thì cô cũng sẽ vui vẻ mà tiếp nhận. Nhưng nếu con trai không muốn... cả đời này cô làm bà mẹ đơn thân cũng không tệ.
---
"Thẳng cái chân lên."
"90° tay đâu?"
"Là chân phải, không phải là chân trái."
Cứ mỗi nhát quật của Vương Thiện là một lần Vương Hạ rùng mình. Vương Thiện tuy bình thường rất ít khi quản lý thuộc hạ nhưng một khi cô ấy đã tự mình chỉ dạy võ thuật thì họ chẳng khác nào phải chịu đòn dưới địa ngục.
Chính Vương Hạ cô đây đã từng trải qua cái cảm giác đó trong một năm. Cô thật không ngờ một cô gái võ thuật chưa mấy thông thạo, chỉ có thể dựa vào tốc độ và sự khéo léo để hạ gục đối thủ lại có thể trong ba năm mà xoay chuyển cục diện, trở thành một trong những người giỏi nhất của tổ chức. Quả không hổ là em gái của lão đại.
Vương Thiện nghiêm nghị đứng giữa những thành viên mới trong bang Hắc đạo của Lam gia. Thì ra anh hai gọi cô về là để làm việc này.
"Vương Hạ. Tôi ở đây đã được mấy ngày rồi?"
"Bốn ngày, mười ba tiếng, sáu phút."
"Đã hơn bốn ngày rồi sao?" - Vương Thiện khẽ thở dài - "Cô nói xem anh hai tôi đang làm gì? Hơn bốn ngày nay tôi vẫn chưa gặp được anh ấy."
"Lão đại bận rất nhiều việc."
"Vậy sao?" - Vương Thiện nghe mà buồn đi rõ rệt.
Cô quay người, nghiêm túc nói:
"Những người này coi như cũng ổn rồi đấy. Giờ tôi phải đi. Cô giải quyết nốt đi."
Vương Hạ bước thêm một bước:
"Lão đại rất mong cô về."
"Không phải bây giờ." - Vương Thiện cười nhạt, vỗ vai Vương Hạ - "Đành nhờ cô chăm sóc anh ấy vậy."
Đoạn, nhanh như một cơn gió, Vương Thiện rời đi. Cô biết là anh hai rất mong cô quay về nhưng cô lại không đủ nhẫn tâm để rời bỏ Tả Mạc một lần nữa.
Khi về tới Tả gia cô mới biết là Tả Mạc vẫn chưa về nên tính lên phòng ngủ một giấc. Hơn bốn ngày qua cô luôn ở dưới lòng đất, ăn uống qua loa đại khái lại nghỉ ngơi không điều độ nên bây giờ cô thật sự là mệt lả.
Cơ mà Vương Thiện vừa đặt lưng xuống chiếc giường mềm mại thì theo cơn gió ngày hè mát rượi Vương Thương Dạ với đồ đen tối giản cùng chiếc mặt nạ nửa mặt tiến vào.
"Nghe nói em tìm anh."
Vương Thiện nghe được tiếng nói quen thuộc thì mừng rỡ bật ngay dậy, lao tới ôm chầm lấy Vương Thương Dạ, reo lên:
"Anh hai."
Khóe môi Vương Thương Dạ vẽ lên một nụ cười cưng chiều, khẽ vuốt tóc cô, anh hỏi:
"Nhớ anh không?"
"Nhớ. Rất nhớ anh."
"Ngốc chết thôi." - Vương Thương Dạ mắng yêu và cốc nhẹ lên trán Vương Thiện.
Vương Thiện lại hạnh phúc mỉm cười, hai tay siết lấy hông Vương Thương Dạ càng thêm chặt.
Khoảng khắc này đầm ấm như vậy, hạnh phúc như vậy nhưng từ đôi mắt màu hổ phách của Tả Mạc thì hình ảnh này lại trở thành những mũi gai nhọn đâm sâu vào trái tim cứng rắn của hắn.
Người con gái hắn yêu sâu đậm - người phụ nữ đêm ngày chung chăn gối với hắn lại đang ôm ấp một người đàn ông khác ngay trong nhà của hắn, trong phòng của hắn và nói nhớ anh ta rất nhiều.
Vậy ra mấy nay cô chỉ chơi đùa với hắn thôi sao? Vậy ra cô từ chối lời cầu hôn của hắn là vì người đàn ông này hay sao?
Chết tiệt! Sao cô lại có thể lừa dối hắn như vậy cơ chứ.