Chúng Ta Thật Sự Chỉ Là Bạn Giường

Chương 42: Cảnh Thiên chính thức bị truy nã.




Vương Thiện rất nhanh nhíu mày nhìn người trước mặt. Tả Mạc xuất hiện quá đột ngột khiến cô không kịp dừng lại, chỉ có thể vì hắn mà xoay mũi dao, tự cắm vào người mình.

Khoảng khắc ấy Tả Mạc chỉ biết tròn mắt kinh hãi nhìn chuôi dao đâm vào bụng mình khiến lưỡi dao càng ghim sâu vào người Vương Thiện. Hắn theo bản năng toan đỡ lấy cô nhưng cô lại lập tức nương theo người hắn quay xuống phía sau, dồn toàn bộ sức lực vào con dao còn lại trên tay mà đâm về phía Tả Khiên Hổ.

Tả Khiên Hổ đã sống trong nơi gió tanh mưa máu này bao nhiêu năm đương nhiên gã đã sớm nhìn ra ý đồ của Vương Thiện. Lưỡi dao của cô chỉ có thể rạch một đường nhỏ trên tay của gã mà thôi. Nhưng... cô cười. Nụ cười nham hiểm khiến bất cứ ai nhìn thấy đều phải sợ hãi mà rùng mình.

Vương Thiện khụy xuống, ngay lập tức ngất đi, máu từ miệng vết thương cứ không ngừng chảy xuống. Trên cánh tay Tả Khiên Hổ, vết rạch nhỏ cũng không ngừng chảy máu, đỏ lòm cả một mảng tay áo.

Tả Mạc ôm lấy Vương Thiện, đau lòng nhìn vết thương gần vị trí nguy hiểm trên người cô rồi lại nhìn qua cha mình. Chết tiệt, trên lưỡi dao có độc.

Chín người đeo mặt nạ cùng một lúc phi thẳng tới chỗ Tả Mạc hòng cướp lấy Vương Thiện. Nhưng không biết từ đâu hàng loạt người áo đen vây lấy họ.

Tả Mạc băng lãnh gia lệnh:

"Giết."

Ngay sau đó số người áo đen kia lấy chín người đeo mặt nạ làm mục tiêu mà rút súng chiến đấu. Hàng loạt đạn bay ra với những âm thanh chói tai. Nguy hiểm bao trùm, tử thần lởn vởn.

Nhân lúc này, Tả Mạc nhanh chóng bế Vương Thiện rồi theo Tả Khiên Hổ rời đi bằng một chiếc máy bay quân dụng, bỏ lại phía dưới là một màn chết chóc ghê sợ.

---

Về tới Tả gia, cả Vương Thiện và Tả Khiên Hổ đều đã ngất lịm. Tả Mạc một chút cũng không chậm trễ mà yêu cầu Cảnh Thác mang đồ tới kiểm tra.



Rốt cuộc là cô đang muốn làm cái gì vậy? Cô rõ ràng biết lưỡi dao có độc mà sao vẫn còn vì hắn mà hi sinh bản thân mình? Sao cô lại ngốc như vậy?

Cảnh Thác xem qua vết thương cho Tả Khiên Hổ rồi xem tới vết thương của Vương Thiện, mày nhíu càng sâu.

Cảnh Thác hướng phòng làm việc của Tả Mạc mà gõ cửa. Vừa đặt chân vào đến nơi anh đã mệt mỏi thở dài:

"Tuy trên đường tôi đã cố cầm máu cho họ nhưng loại độc này vẫn không ngừng thẩm thấu gây ra hiện tượng máu khó đông. Không những vậy, vì vết thương của Vương Thiện khá sâu nên lượng độc vào cơ thể nhiều gấp 6 lần so với lượng độc trong người lão đại. Lại cộng thêm việc vết thương ở vị trí nguy hiểm càng làm cho độc có cơ hội phát tán nhanh đến những nơi yếu điểm. Cô ấy giờ đã xuất hiện dấu hiệu của chứng ảo giác."

Tả Mạc tức giận đập bàn:

"Cậu mau đi chế thuốc giải cho tôi."

Cảnh Thác một chút cũng không luống cuống, anh thở dài:

"Sau khi kiểm tra tôi nhận thấy có nhiều khả năng độc này là do Cảnh Thiên - sư huynh của tôi điều chế. Vì vậy... khả năng tôi có thể giải độc là cực thấp. Thiếu gia, cậu chuẩn bị tâm lý trước đi."

Đoạn, Cảnh Thác lập tức rời đi mà không cả chờ lệnh của Tả Mạc. Tâm trạng của anh hiện tại cũng vô cùng không tốt. Sư phụ Cảnh trước giờ chỉ nhận có hai đồ đệ là sư huynh của anh - Cảnh Thiên và anh - Cảnh Thác. Sinh thời, sư phụ Cảnh ghét nhất là việc sư huynh đệ tương tàn mà hiện tại có phải hay không anh và sư huynh đang đối đầu?

Tả Mạc sau khi để Cảnh Thác rời đi thì cũng mệt mỏi day trán. Cảnh Thiên là một cái tên không còn xa lạ gì trong giới Hắc đạo. Danh xưng thần y Hắc đạo nhưng anh ta thường giết người nhiều hơn là cứu người. Nhắc tới Cảnh Thiên thì đến cả Cảnh Thác - sư đệ bên cạnh anh ta suốt mười mấy năm cũng phải thốt lên bốn chữ: "Vô cùng đáng sợ."

Lúc này, tiếng gõ cửa lại quy củ vang lên. Hoàng Phỉ một thân dính máu, mang theo sát khí tanh nồng tiến vào. Anh quy củ báo cáo:

"Chúng ta mất tổng cộng hơn 900 người nhưng vẫn không thể bắt được đối phương. Thiếu gia, tôi đề nghị làm một cuộc chấn chỉnh lớn đối với thế lực Hắc đạo của chúng ta."



Tả Mạc đan hai tay thật chặt, ngật đầu chỉ đạo:

"Được. Cậu cứ theo kế hoạch lão đại mới đề ra trước đó mà chấn chỉnh. Kêu Du Hải tận lực điều ra nguồn gốc của thế lực này cho tôi. Đặc biệt phải nhanh chóng tìm được tung tích của Cảnh Thiên."

Hoàng Phỉ nhận lệnh rời đi. Lần này anh thực sự sợ rồi. Những "cỗ máy" sát nhân kia thật sự đáng sợ. Cứ nghĩ đến việc hơn 900 người của Tả gia bị diệt chỉ trong không quá một tiếng đồng hồ thì anh lại đứng ngồi không yên.

Rốt cuộc phía sau Vương Thiện là một thế lực lớn mạnh đến thế nào? Và tại sao thế lực ấy có thể tồn tại âm thầm trong Hắc đạo suốt bao lâu mà không bị phát hiện? Anh nhất định phải tìm ra câu trả lời cho những câu hỏi này.

Tả Mạc sau khi xử lý một số vấn đề thì cũng rời khỏi phòng làm việc và tiến vào phòng của Vương Thiện. Hắn lại gần cô, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, thủ thỉ trong bất lực:

"Làm ơn... đừng rời bỏ tôi."

Đoạn, hắn hôn lên mu bàn tay gầy của cô rồi đưa mắt ngắm nhìn gương mặt vừa quen vừa lạ trước mắt.

Ừ, cô trưởng thành hơn rồi. Đôi mắt nâu trước đây còn trao cho hắn những tình cảm thuần khiết giờ đây đã trở lên lạnh nhạt và vô tình.

Cái khoảng khắc mà cô nhìn thẳng vào hắn như nhìn một người xa lạ ấy khiến tim hắn nhói lên đầy đau đớn. Nhưng cái khoảng khắc cô vì hắn mà không tiếc hi sinh cả bản thân lại khiến hắn vừa lo lắng lại vừa hạnh phúc không thôi. Cô như vậy là vẫn còn tình cảm với hắn đúng không?

"Tiểu Thiện, em vẫn luôn yêu tôi đúng không? Em mau tỉnh dậy trả lời tôi đi. Mau tỉnh lại đi... Xin em đấy."

Đáp lại lời cầu khẩn của hắn chỉ là một khoảng không im lặng. Hắn cười khan:

"Cảnh Thiên, dù có phải lục tung mọi ngóc ngách trên thế giới này lên tôi cũng phải tìm ra anh."