Trong một phòng nhỏ ở ngoại thành Washington DC, Vương Thương Dạ ánh mắt điềm tĩnh đã ẩn ẩn tức giận. Bất ngờ, chồng sách trên bàn bị một lực mạnh hất bay, Vương Thương Dạ thật sự nổi giận đập bàn mà gắt lên:
"Ai cho phép anh chiều theo cái kế hoạch vớ vẩn ấy của Tiểu Thiện? Một mình con bé ở trong Tả gia thì làm được cái gì? Còn không phải tự dẫn mình vào miệng cọp?"
Cảnh Thiên - chàng trai với gương mặt nghiêm nghị không biểu cảm đang ngồi phía đối diện vẫn ung dung gõ nhịp trên bàn, thản nhiên trả lời:
"Cậu bình tĩnh đi. Tiểu Thiện làm được nhiều hơn những gì cậu nghĩ đấy. Thực ra kế hoạch của cậu cũng rất ổn nhưng cô em gái thân yêu của cậu lại muốn lợi dụng chuyện này để được ở cạnh tên kia thêm một thời gian nên mới làm như vậy mà thôi. Thông cảm chút đi. Dù sao Tiểu Thiện cũng chỉ là một cô gái."
Đoạn, Cảnh Thiên vỗ vỗ lên vai Vương Thương Dạ rồi rời đi.
Vương Thương Dạ tức đến nghẹn. Cảnh Thiên làm gì có tốt đẹp đến vậy. Nói anh ta suy nghĩ cho cảm xúc của Vương Thiện thì thà nói là anh ta đột nhiên nổi hứng muốn chọc cho sư đệ Cảnh Thác của mình tức chết còn hơn.
Trong khi ấy, ở Tả gia, cái người nhẽ ra đang phải hôn mê thì lại bất chợt mở mắt, Vương Thiện ôm miệng vết thương, nhẹ nhàng ngồi dậy. Đôi mắt nâu tuy có chút mơ hồ nhưng cũng không có dấu hiệu của ảo giác. Cô đưa tay lấy xuống chiếc vòng cổ nam ngọc, khẽ lắc. Rơi xuống lòng bàn tay là một viên thuốc đỏ rực.
Vương Thiện cười đầy nguy hiểm. Trước khi đưa người vào chỗ chết thì bản thân cô phải khỏe mạnh đã.
Một lát sau, đôi mắt nâu lại trở lên linh động, máu từ vết thương cũng dần ngừng chảy. Vương Thiện rút ống truyền máu, di chuyển ra phía ngoài ban công.
Haizzz... Tả Khiên Hổ, hôm nay tôi sẽ tiễn ông một đoạn đường.
Trời chạng vạng ngả màu. Trên nóc nhà Tả gia, một cô gái với chiếc váy trắng thuần khiết cùng đôi mắt nâu và mái tóc vàng óng như ánh mặt trời đang thả mình xuống một tầng lan can.
Như một con mèo với đệm chân dày cộp, cô đi mà như bay, không phát ra bất kì tạp âm nào. Khéo léo co người vào điểm khuất của lan can, cô đưa mắt nhìn vào phòng qua khe cửa.
Trong phòng, Tả Khiên Hổ đang trong trạng thái hôn mê an tĩnh nằm trên giường. Tả Mạc và Tả Mễ yên lặng ngồi cạnh nhau bên đầu giường.
Tả Mễ nghẹn ngào:
"Thật sự không còn cách nào khác sao?"
"Trừ phi tìm được Cảnh Thiên, nếu không những loại thuốc của Cảnh Thác cũng chỉ có thể kéo dài tính mạng của cha từ ba đến bốn ngày mà thôi." - Tả Mạc điềm tĩnh trả lời.
Nhìn người cha cả đời oai hùng giờ lại vì một sai lầm với chữ "tình" trong quá khứ mà rơi vào tình cảnh ngày hôm nay Tả Mạc không khỏi xót xa.
Có thể đối với người ngoài Tả Khiên Hổ là một con quái vật khát máu nhưng đối với hắn và Tả Mễ ông lại là một người cha tốt.
Chỉ là so với Tả Mạc thì Tả Mễ vẫn được yêu chiều và có cuộc sống thoải mái hơn. Trong trí nhớ của Tả Mễ, Tả Khiên Hổ là một người cha vô cùng tuyệt vời. Ông sẽ vì cô khóc mà dỗ dành, cưng nựng; sẽ vì cô bị thương mà chăm lo chu toàn; sẽ vì cô không vui mà tự mình làm trò hề chọc cô cười. Ông sẽ vì cô mà làm tất cả.
Tả Mễ dùng hai bàn tay nhỏ nắm lấy tay Tả Khiên Hổ, âm thầm khóc.
Tất cả hình ảnh này đều rơi vào mắt Vương Thiện đang đứng bên ngoài. Nó khiến cô nhớ tới cha của mình, nhớ tới mẹ, nhớ tới gia đình. Nhớ tới sự yêu chiều của cha, nhớ tới sự bao dung của mẹ, nhớ tới hạnh phúc của một gia đình nhỏ. Quá khứ ấy cứ từ từ len lỏi, ăn sâu vào từng ngóc ngách trong trái tim cô khiến quyết tâm trả thù của cô càng thêm mạnh mẽ.
Chờ khi Tả Mạc và Tả Mễ đều rời khỏi phòng, Vương Thiện mới nhẹ nhàng, khéo léo mở cửa ban công mà tiến vào. Đôi chân trần dừng lại ngay gần chiếc giường tối màu, cô thủ thỉ:
"Tả Khiên Hổ, tất cả đều là do ông tạo nghiệp. Nếu ngày ấy ông bỏ qua cho gia đình tôi, nếu ngày ấy ông không phá nát cái hạnh phúc nhỏ nhoi của tôi thì hôm nay ông cũng không phải nằm đây, các con của ông cũng sẽ không phải buồn khổ như vậy. Tất cả là tại ông."
Đúng lúc này Tả Khiên Hổ mơ màng tỉnh lại sau cơn hôn mê. Gã nhìn cô, ánh mắt ánh lên sự ngỡ ngàng cùng vui sướng. Gã khẽ gọi như sợ cô sẽ ngay lập tức tan biến:
"Wendy??? Là... Là em... đó sao?"
Lúc này, ánh mắt Vương Thiện lại trở lên nhu hòa như nước, môi mỏng nở một nụ cười dịu dàng, ấm áp như giọt nắng sớm đông. Cô đưa tay, nhẹ nhàng ấp lên gò má gã, ân cần hỏi thăm:
"Khiên Hổ... Anh sao rồi?"
Tả Khiên Hổ cố gắng ngồi dậy nhưng toàn thân lại vô lực mà ngã xuống.
Vương Thiện vốn còn muốn trêu đùa với gã thêm một lúc nhưng đúng lúc này cửa phòng bật mở, Tả Mạc cùng Tả Mễ đột ngột chạy vào. Vương Thiện thoáng nhìn qua rồi cười đầy mỉa mai, trên chiếc vòng tay của cô nhanh chóng xuất hiện một lưỡi dao nhỏ có khắc chữ "Vương", chính xác cắt một đường chí mạng trên cổ Tả Khiên Hổ. Máu từ cổ gã túa ra, bắn cả lên mặt, lên váy của cô.
Gã chết mà không nhắm mắt.
Cảnh tượng trong phòng hiện tại chỉ có ghê rợn hơn chứ không có ghê rợn nhất. Vương Thiện với toàn thân đẫm máu như quỷ, lưỡi dao bên cổ tay vẫn nhỏ giọt máu đang cười lớn đến rùng rợn như đã hóa điên. Bên cạnh là Tả Khiên Hổ với đôi mắt mở to đầy kinh hoàng cùng phần cổ vẫn không ngừng túa máu.
Khoảng khắc ấy thời gian như ngưng đọng, chỉ còn tiếng hét thất thanh của Tả Mễ và tiếng cười đầy man rợn của Vương Thiện.
Cuối cùng cũng làm được rồi. Cuối cùng cô cũng có thể giết chết tên cầm thú Tả Khiên Hổ này rồi.
"Hahaha... Cha, mẹ. Tiểu Thiện đã trả thù được cho hai người rồi."