Ngô Duy lần đầu tiên thấy Vũ Minh Nguyệt đưa ra yêu cầu như vậy nên càng thêm lo lắng, khuyên can:
"Cô có biết uống đâu mà đòi uống."
Vũ Minh Nguyệt lập tức phản bác:
"Ai nói với cậu là mình không biết uống rượu?"
"Vậy được. Tôi mời cô vài ly coi như xin lỗi cô chuyện tối nay."
Đoạn, Ngô Duy mở tủ kính lấy ra một chai vang đỏ Lambrusco đặt xuống bàn. Nhưng rượu còn chưa rót đã bị Vũ Minh Nguyệt chặn lại. Cô nói:
"Cậu coi thường mình đấy à? Loại rượu này nhẹ như vậy. Không đã."
Ngô Duy cười lớn:
"Tôi không ngờ là cô cũng có chút kiến thức về rượu đấy. Thế nào? Trong tủ rượu này cô muốn uống loại nào? Tối nay tôi bồi cô uống."
Vũ Minh Nguyệt không do dự chỉ tay về phía chai Whisky trên cùng nói:
"Uống nó."
Ngô Duy thật sự không ngờ một Vũ Minh Nguyệt đáng yêu, trẻ con thường ngày lại có lúc khiến người khác phải sợ hãi như vậy. Liệu cô có biết đây là một trong những loại rượu mạnh? Có lẽ... cô biết.
Ngô Duy cười khan, xoa xoa cánh mũi, nói:
"Loại này khá mạnh. Cô chắc không uống được đâu. Chọn loại khác đi."
"Mình uống được. Nếu cậu sợ thì không cần bồi mình uống."
Lời vừa dứt Vũ Minh Nguyệt đã đứng lên ghế mà với lấy chai Whisky xinh đẹp. Cô tự rót cho mình một ly nhỏ, nhấp một ngụm, híp mắt thưởng thức.
Ngô Duy thấy vậy thì cũng không có cản cô nữa mà kéo ghế ngồi xuống cạnh cô. Cậu cướp lấy chai Whisky, rót cho mình một ly rồi uống một ngụm lớn.
Khẽ nhắm mắt lại, cậu than nhẹ:
"Mệt thật."
Chớp mắt Vũ Minh Nguyệt đã uống hết ba ly rượu nhưng cô vẫn chưa hề say. Cô lắc lắc ly rượu trên tay, cười nói:
"Cậu không biết đâu, mình từng là một con sâu rượu đấy... Mình vốn là trẻ mồ côi được một ông già chuyên pha chế rượu lậu nuôi dưỡng. Từ bé mình đã thử qua rất nhiều loại rượu nên tửu lượng rất tốt. Chỉ là sau đấy mình được một gia đình khác tử tế hơn nhận nuôi nên mới phải cai rượu thôi. Lâu rồi mới có rượu ngon để uống. Sướng thật."
Ngô Duy nghe nhưng không đáp. Cậu rất ít khi uống rượu bởi tửu lượng cậu không được tốt lắm. Cậu cứ nghĩ cô là con gái lại còn bánh bèo như vậy thì dù có hiểu biết về rượu cũng sẽ không dám uống loại rượu nặng như Whisky nên mới sảng khoái nói bồi cô. Ai ngờ tửu lượng của cô lại tốt như vậy. Cậu mới chỉ uống hơn cô có một ly mà đã ngà ngà say rồi.
Vũ Minh Nguyệt tự rót thêm một ly rượu rồi lại quay sang rót cho Ngô Duy, đẩy vai cậu, cười cợt:
"Hahaha... Không ngờ tửu lượng của cậu lại kém như vậy. Say rồi sao?"
"Ai nói tôi say?" - Ngô Duy cứng rắn phản bác.
"Không say thì tốt. Nào, cụng ly."
Chỉ chốc lát sau chai Whisky đã vơi mất một nửa. Ngô Duy đã sớm say mèm. Vũ Minh Nguyệt vì có tửu lượng rất tốt nên mặc dù đã uống nhiều như vậy nhưng cô cũng chỉ có chút chóng mặt mà thôi.
Nhìn Ngô Duy bên cạnh đã nằm dài ra bàn cô liền muốn vô phòng lấy chăn đắp cho cậu. Nhưng Vũ Minh Nguyệt mới vừa loạng choạng đứng dậy thì cổ tay đã bị nắm chặt. Ngô Duy không biết lấy sức đâu ra mà kéo cô ngồi vào lòng cậu.
"Ê... Buông... Buông mình ra coi."
Vũ Minh Nguyệt yếu ớt chống tay lên vai Ngô Duy, đẩy cậu ra xa. Nhưng Ngô Duy lại cứng rắn ôm cô thật chặt. Cậu gục đầu lên vai cô, nức nở:
"Đừng đi... Hức... Đừng đi mà..."
"Tên điên... Mình đi... đi... lấy chăn cho cậu... thôi... mà..."
Ngô Duy ở trên vai Vũ Minh Nguyệt lắc đầu nguầy nguậy, phản bác:
"Nói dối... Đừng... Xin bà... đừng... hức... đừng rời xa tôi..."
Vũ Minh Nguyệt đột nhiên cảm thấy Ngô Duy thật đáng thương. Tuy không hiểu cậu đang cầu xin ai nhưng cô vẫn mềm lòng mà ôm lấy vai cậu, vỗ vỗ:
"Được rồi, không đi. Mình... sẽ không đi đâu cả..."
Nhưng lời này dường như không thể an ủi tâm trạng bất ổn của Ngô Duy mà còn khiến cậu càng thêm điên loạn.
"Không phải. Bà vẫn bỏ tôi mà đi. Trong lòng bà chỉ có vị trí cho anh Mạc mà thôi." - Ngô Duy hai mắt đỏ ngầu, nắm chặt cổ tay Vũ Minh Nguyệt, điên cuồng hét vào mặt cô.
Vũ Minh Nguyệt cười khan, coi như cô đã biết người cậu đang nhớ tới là ai rồi đi. Cô rũ mắt, nhỏ giọng nói:
"Ngô Duy... Mình... mình là Minh Nguyệt, không... không phải là... Vương Thiện."
Ngô Duy đương nhiên không nghe lọt tai lời nói yếu ớt của Vũ Minh Nguyệt. Cậu trực tiếp nắm chặt lấy cằm cô, rồi không do dự hôn lên đôi môi đỏ mọng trước mắt. Nếu thuộc về cậu rồi thì có phải cô sẽ không bỏ đi nữa hay không?
Vũ Minh Nguyệt bị hành động bất ngờ của Ngô Duy làm cho sơ hãi. Cô cảm nhận rõ ràng từng đợt xâm nhập mạnh bạo của cậu ở trong khoang miệng mình. Hương vị rượu còn sót lại của hai người như hòa vào làm một khiến đầu óc cô càng thêm choáng váng. Môi lưỡi quấn quýt.
Ngô Duy đưa lưỡi liếm lên cánh môi đỏ mọng rồi bất chợt cắn xuống.
"Ưm... Đau..."
Tiếng rên khe khẽ của Vũ Minh Nguyệt càng làm cậu thêm phấn khích mà tấn công mạnh bạo hơn. Bờ môi hồng nhuận liền sưng đỏ, rươm rướm máu.
Vũ Minh Nguyệt thở dốc, cố gắng đẩy Ngô Duy ra nhưng hoàn toàn vô dụng. Cô biết việc này là không nên. Ngô Duy... đang nghĩ người quấn quýt với cậu là Vương Thiện chứ không phải là cô.
Nhưng dù lý trí có cứng rắn thế nào thì Vũ Minh Nguyệt cũng không thể khống chế cái cảm xúc kỳ lạ đang dần lớn lên trong từng tấc da thịt của cô.
Ngô Duy rời khỏi đôi môi đầy khiêu gợi của cô với đôi mắt mờ trắng nước đầy dục vọng, giọng cậu trở lên khàn khàn mất khống chế:
"Tôi... sẽ không để bà rời đi."
Lời này vừa thốt ra Vũ Minh Nguyệt đã bị Ngô Duy bế thốc lên bàn ăn. Chai Whisky bị tay cô quệt chúng, rơi xuống sàn nhà, đổ vỡ.
Vũ Minh Nguyệt chịu đau, hé mắt:
"Ngô Duy... Cậu..."
Lời đã ra đến miệng nhưng lại bị chặn đứng. Ngô Duy tiếp tục điên cuồng xâm chiếm khoang miệng cô.
Vũ Minh Nguyệt yếu ớt chống trả. Làm ơn dừng lại đi. Nếu còn tiếp tục cô thực không thể khống chế cảm xúc của mình nữa. Chỉ dựa vào phần tình cảm mà cô đã dành cho Ngô Duy suốt mấy năm qua thôi cũng đủ khiến cô trầm mê vào sự thân mật xác thịt đầy khiêu khích này chứ chưa kể đến việc hiện tại trong người cô còn đang có hơi men. Cậu rốt cuộc muốn cô phải làm sao đây?
Ngô Duy rời khỏi đôi môi sớm đã bị cậu gặm tới sưng đỏ của Vũ Minh Nguyệt mà liếm một đường lên đến vành tai cô, cắn xuống.
"Ưm... A... Ngô Duy... dừng... dừng lại... Ưm..."
Ngô Duy trực tiếp bỏ qua lời cầu xin của cô mà tiếp tục nhập vai cẩu động dục. Cậu ái muội gặm nhấm vành tai cô khiến nó đỏ lựng lên trông rất đáng yêu.
Vũ Minh Nguyệt khó chịu đến cực điểm. Với tư thế này cô có thể cảm nhận được vật nóng ấm của cậu đang ma sát nhẹ nhàng ở nơi tư mật của cô khiến nơi đó dị thường ngứa ngáy. Cô rấm rức khóc, nức nở gọi tên cậu:
"Ngô Duy... làm ơn... dừng lại..."
Đương nhiên, Ngô Duy vẫn không nghe. Cậu còn đang chuyên chú tạo lên cổ cô những dấu vết ái muội của mình. Chốc lát, phần cổ trắng ngần đã in đỏ chi chít những dấu hôn, có nơi còn bị cắn đến rướm máu.
Ngô Duy dùng đôi mắt mờ đục thỏa mãn nhìn lại dấu vết của mình trên cổ Vũ Minh Nguyệt rồi bất ngờ bế bổng cô lên, thủ thỉ:
"Chúng ta vào phòng tiếp tục."
"A... Ngô Duy... đừng..."
Chiếc giường mềm mại bị hai cơ thể trưởng thành đè lên mà lún xuống, bồng bềnh. Một tay Ngô Duy giữ chặt lấy hai tay Vũ Minh Nguyệt, tay còn lại cũng không một phút ngơi nghỉ mà qua một lớp áo ngủ nắn bóp phần ngực no tròn của Vũ Minh Nguyệt khiến cô khó chịu không thôi.
Vũ Minh Nguyệt cong người, thở dốc. Lý trí không ngừng bảo cô phải chống cự nhưng cơ thể cô thế nào lại vô cùng mong muốn tiếp nhận?
"... Ưmm... Ngô... Ngô Duy..."
Dường như cảm nhận được cô gái dưới thân đã không còn chống cự như trước nữa nên Ngô Duy liền thả hai tay cô ra.
Cậu mãnh liệt hôn dọc từ vầng trán cao của cô xuống đến đôi mắt to tròn, chóp mũi xinh xinh rồi cắn qua cánh môi sưng đỏ và dừng lại ở phần xương quai xanh quyến rũ. Cậu đưa lưỡi ái muội liếm một đường rồi cắn xuống, day day khiến Vũ Minh Nguyệt không ngừng phát ra những âm thanh khiêu gợi.
Ngay sau đó, chiếc áo ngủ mỏng manh liền bị hai bàn tay to lớn của cậu xé rách. Nửa thân cô cứ thế phơi bầy trước mắt cậu.
Ngô Duy ngậm lấy một bên đào tiên, cắn mút mãnh liệt khiến Vũ Minh Nguyệt không ngừng rên lên đầy kích thích.
"Ưm... A... Đừng... đừng cắn... nó... A..."
Ngô Duy không thể kiềm chế thêm một giây phút nào nữa. Cậu nhanh chóng cởi hết những thứ vướng víu trên người rồi vùi mặt vào cơ thể trắng trẻo phía dưới. Cậu nóng quá. Nơi đó... thật khó chịu.
Vũ Minh Nguyệt thở dốc từng hồi theo những nụ hôn ái muội của Ngô Duy trên khắp cơ thể của cô. Cái gì mà lý trí, cái gì mà không thể, cái gì mà trinh tiết... cô đều mặc kệ. Trước mắt cô, Ngô Duy mới là tất cả.
Ngô Duy dựt phăng chiếc quần ngủ mỏng manh trên người Vũ Minh Nguyệt. Thứ nước óng ánh trào ra khiến cậu miệng đắng lưỡi khô. Cậu muốn... hai người kết hợp... ngay bây giờ.
"A... Ngô Duy..."
Vì cơn đau đến quá đột ngột nên Vũ Minh Nguyệt mới giật mình thét lên. Cô vò chặt lấy ga giường, nức nở.
Ngô Duy ân cần ôm lấy Vũ Minh Nguyệt, hôn lên mắt cô, liếm đi những giọt nước mắt mặn chát. Hành động của cậu khiến cô vô thức cảm thấy bản thân được trân trọng, được yêu thương và an ủi.
Khi đã xác định Vũ Minh Nguyệt không còn quá mức đau đớn Ngô Duy mới nhẹ nhàng luận động.
Vũ Minh Nguyệt buông thả bản thân theo từng xúc cảm mãnh liệt của cơ thể. Cô yêu chết cái cảm giác bị cậu xâm phạm vào nơi thâm sâu nhất trong cơ thể. Đôi bàn tay vô thức ôm lấy cơ thể trần trụi của cậu, tham lam ngửi lấy hương thơm nam tính trên người cậu.
Cô chấp nhận hết thẩy đau đớn cũng như sung sướng mà cậu mang lại.
Cho cậu, tất cả đều cho cậu.