Chúng Ta Thật Sự Chỉ Là Bạn Giường

Chương 36: Ngô Duy nổi giận.




Vũ Minh Nguyệt vội vã hỏi một cô bạn tây đường tới nhà vệ sinh rồi ngay lập tức chạy vào. Chỉ là vừa mở cửa, cảnh tượng trước mắt lại khiến cố thêm một lần chịu đả kích.

Trong nhà vệ sinh, một chàng trai trẻ vạm vỡ đang lim dim ngồi trên bồn cầu, hai tay không ngừng ấn đầu cô gái đang quỳ giữa hai chân gã vào thật sâu. Từng âm thanh chùn chụt cứ phát ra liên tiếp khiến Vũ Minh Nguyệt rơi vào sợ hãi.

Cô vội vàng lùi ra sau, đóng cửa lại rồi thở hổn hển. Gương mặt từ đỏ chuyển sang trắng, hai bên thái dương cũng đã mướt mồ hôi lạnh.

Sau khi bình ổn lại nhịp thở, Vũ Minh Nguyệt toan trở lại tìm Ngô Duy thì bất chợt cô bị ba gã tây cao lớn chặn đầu. Cô run giọng hỏi:

"Who are you guys... who are...?" (Mấy... mấy người là... là ai?)

Chúng không trả lời cô mà ngay lập tức tiến lên bịt miệng và lôi cô đi.

Vũ Minh Nguyệt ra sức giãy dụa cầu cứu nhưng lại hoàn toàn vô ích. Cô bị bọn chúng lôi vào một phòng ngủ nhỏ rồi bị đẩy lên giường.

Vũ Minh Nguyệt không ngu ngốc đến nỗi không biết chúng đang muốn làm gì. Cô vội vã bỏ chạy xuống giường, dùng tất cả những thứ có thể ném được mà ném về phía chúng, miệng không ngừng la hét cầu cứu.

Chỉ là sức lực của một cô gái yếu đuối như cô đâu thể chống lại được ba gã trai trẻ vạm vỡ. Không quá 5 phút sau cô đã bị bọn chúng khống chế ép nằm lên giường. Chúng nhìn cô, ánh mắt đầy dâm dục.

Vũ Minh Nguyệt ấm ức, sợ hãi khóc lớn:

"Ngô Duy. Cứu mình..."

Ngô Duy sau khi chờ một lúc lâu vẫn không thấy Vũ Minh Nguyệt quay lại thì đâm ra lo lắng. Cậu chạy khắp nơi tìm cô. Khi chứng kiến một màn hoan ái nồng nhiệt bên trong nhà vệ sinh cậu liền biết cô chắc chắn là bị dọa sợ rồi. Chỉ là cô đã đi đâu? Sao không quay lại tìm cậu?

Ngay khi đi qua một dãy hành lang vắng người Ngô Duy liền nghe thấy tiếng một cô gái trẻ nức nở gọi tên mình cầu cứu. Không cả suy nghĩ, cậu đạp cửa xông vào căn phòng phát ra giọng nói đáng thương ấy.

Cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến Ngô Duy nổi giận thực sự. Vũ Minh Nguyệt hai mắt ướt nước bị ba gã tây cao lớn đè trên giường. Đầu tóc cô rối bù, chiếc váy trắng bị vén lên cao, quần váy cũng đã bị lột chỉ còn lại trơ trọi chiếc quần tam giác nửa kín nửa hở; vai áo cũng bị kéo xuống khá sâu, để lộ chiếc áo lót trắng.

Cả ba gã đàn ông trên người cô đều đã lột bỏ áo ngoài lộ ra cơ thể săn chắc. Gã cao lớn nhất còn hoàn toàn trần trụi, một tay qua lớp áo lót xoa nắn đôi gò bông trắng mịn, một tay lại đang cố gắng đưa cự vật to lớn kia vào miệng cô.

Vũ Minh Nguyệt mím môi thật chặt, khó nhọc né tránh.



Khi thấy Ngô Duy xông vào, cảm giác chuyện vui bị phá đám khiến ba gã đàn ông không vui, nhíu mày thật sâu rồi bực tức ra lệnh:

"Get lost." (Cút đi.)

Ngô Duy lúc này đã hoàn toàn nổi điên. Cậu chửi thề một tiếng rồi lao đến đấm thật mạnh vào mặt tên trần trụi nhất khiến gã ngã bổ ra sàn. Hai tên còn lại thấy đại ca của mình bị đánh thì liền xông lên tấn công cậu, tên cao lớn cũng loạng choạng đứng dậy xông vào.

Tuy Ngô Duy không cao lớn được như mấy gã tây lực lưỡng này nhưng về khoản võ thuật thì cậu hoàn toàn ăn đứt chúng. Chỉ trong vòng 10 phút, ba gã tây cao lớn đều đã bất tỉnh nhân sự nằm dưới sàn.

Ngô Duy lúc này mới quệt đi vệt máu bên khóe môi, vững vàng tiến lại gần Vũ Minh Nguyệt đang ngồi co ro trên giường. Thấy cậu, cô vội vàng lao vào lòng cậu, run rẩy khóc lớn.

"Tại sao cậu lại... hức... lại tới muộn như vậy. Huhuhu... Cậu mà tới chậm... chút nữa... là... là... mình đã bị... hức..."

Ngô Duy không dám phản bác, chỉ có thể vòng tay qua ôm lấy cô gái đang khóc đến đáng thương trong lòng. Cậu biết, để cô gặp phải chuyện như vậy là lỗi của cậu. Nhẽ ra cậu không nên chọc ghẹo cô để cô xấu hổ mà rời đi. Nhẽ ra cậu không nên đưa cô tới những chỗ như thế này.

Đợi khi Vũ Minh Nguyệt bình tĩnh lại cũng là lúc ba gã tây kia tỉnh dậy. Cô lập tức sợ hãi, run rẩy rúc vào lòng Ngô Duy.

Ngô Duy chỉ liếc nhìn ba tên đó một cái rồi lạnh nhạt đe dọa:

"Get out before I kill you guys." (Cút đi trước khi tao giết chết bọn mày.)

Vì mới bị cậu tẩn cho tả tơi nên bọn chúng cũng không dám làm càn mà ngay lập tức cầm đồ bỏ chạy.

Ngô Duy lúc này mới buông Vũ Minh Nguyệt ra, cẩn thận mặc lại váy cho cô, chỉnh lại đầu tóc rối bù của cô rồi nhanh chóng cởi áo vest trên người của mình xuống khoác cho cô. Cậu vuốt vuốt tóc cô, hỏi:

"Chúng ta về nhà. Cô có tự đi được không?"

Vũ Minh Nguyệt hiện tại không muốn nói chuyện nên chỉ nhẹ gật đầu.

Ngô Duy thấy vậy liền thở dài, đỡ cô dậy, rời đi.

Khi Susan nhác thấy vẻ mặt thâm trầm của Ngô Duy cùng bộ dạng yếu đuối, sợ hãi của Vũ Minh Nguyệt thì không khỏi lo lắng chạy lại, ân cần hỏi:

"Duy. What happened to her? It doesn't look good at all." (Duy. Đã có chuyện gì xảy ra với cô ấy vậy? Trông cố ấy không ổn chút nào.)



Ngô Duy hơi dừng lại, trả lời:

"She is currently not well. We ask for permission to go back." (Hiện tại cô ấy không được khỏe. Chúng tôi xin phép về trước.)

Susan nghe vậy gật đầu cái rụp rồi còn dặn Ngô Duy phải chăm sóc Vũ Minh Nguyệt thật tốt.

Ngồi trên chiếc xe đắt tiền của Ngô Duy, Vũ Minh Nguyệt lại bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Nếu như cậu không đến kịp thì cơ thể này sẽ bị vấy bẩn. Nếu như cậu không đến kịp thì cả đời này cô cũng không còn xứng với cậu nữa.

Mải mê suy nghĩ mà bất chi bất giác đã về tới nhà Ngô Duy, Vũ Minh Nguyệt lại nằng nặc muốn tự lái xe về căn nhà nhỏ của mình nhưng bị Ngô Duy cứng rắn ngăn lại. Cậu hét lên:

"Trời đã tối như vậy rồi giờ cô đi ra ngoài một mình rồi lại gặp chuyện như ban nãy nữa thì sao?"

Nghe tới đây Vũ Minh Nguyệt sợ hãi rùng mình. Cô bước nhanh theo Ngô Duy vào nhà rồi vội vàng chạy đi tắm gội. Cô muốn gột sạch toàn bộ những thứ dơ bẩn mà đám người kia lưu lại trên cơ thể của mình.

Ngô Duy ở ngoài khẽ thở dài. Cậu nới lỏng cà vạt rồi tự mình vào bếp nấu một bát cháo.

Vũ Minh Nguyệt mặc một thân đồ ngủ của Ngô Duy từ nhà tắm bước ra. Cô rời khỏi phòng ngủ của khách, mò xuống tầng tìm cậu.

"Ngô Duy. Cậu ở đâu?"

"Tôi ở phòng ăn."

Nghe được giọng nói quen thuộc, Vũ Minh Nguyệt mới an tâm đôi chút. Cô chạy xuống phòng ăn đúng lúc nhìn thấy cậu đang mặc tạp dề nấu nướng. Cô kéo ghế ngồi xuống, suy tư nhìn cậu.

Ngô Duy nhanh chóng bưng tới trước mặt Vũ Minh Nguyệt một bát cháo nóng hổi rồi ân cần nhắc nhở:

"Ăn đi cho nóng."

Cô nhìn bát cháo còn bốc hơi nóng nghi ngút rồi lại nhìn sang tủ kính cất rượu phía bên cạnh, kiên định hỏi:

"Mình không ốm nên không muốn ăn cháo. Trái lại tâm trạng mình lại không tốt chút nào, cậu có thể mời mình uống rượu được không?"