Những kẻ gọi là " đàn anh" liên tục chạm vào người cậu. Có cúc áo đã bị mở ra, một kẻ cười đùa đê tiện nói.
" Chà! Cũng trắng quá nhỉ ? Đúng là đại công tử có khác"
Tĩnh Hi vùng vẫy nhưng vẫn không thoát được, cậu bị đám người kia nắm tóc. Lúc cắn lên tay một người khác lại bị kẻ bên cạnh tát cho đau thấu trời xanh.
Tĩnh Hi bắt đầu rơi vào hoảng loạn, một mình cậu sức yếu không thể trấn áp đáp người này được, tiếng nức nở bắt đầu vang lên.
" Lại còn khóc ? Tĩnh Hi, nhóc thật là con trai sao ?"
Tĩnh Hi từ nhỏ đến lớn sức khỏe không tốt, lại được gia đình cưng chiều...dĩ nhiên gặp những chuyện như vậy sẽ khóc.
" Mẹ nó, càng nói nó lại càng khóc ? Da dẻ lại trắng như thế này, thiết nghĩ nó không phải là con trai đâu. Hay là chúng ta cởi quần nó ra kiểm chứng đi"
Một tên trong đó nảy ra ý xấu, còn mở điện thoại lên trực chờ đám bạn của mình hành động.
Lưu Thanh An đứng gần đó cũng mỉm cười lên tiếng nói.
" Cứ làm đi, tôi trả gấp đôi"
Đám học sinh khóa trên nghe vậy cũng phấn khích lắm, chúng nó có thêm sự hỗ trợ của Lưu Thanh An cho nên động tác càng lúc càng thô bạo hơn.
Tĩnh Hi cố giữ lưng quần của mình lại không cho bọn họ kéo xuống. Nhưng ngay tại lúc cậu phản kháng, lại có một kẻ đánh vào mặt cậu một cái nữa.
Mùi máu trong miệng thật tanh tưởi, từ nãy đến giờ bị đánh cũng không ít khiến đầu óc của Tĩnh Hi bắt đầu cũng thấy choáng váng. Cả đầu óc dường như trở nên mơ hồ.
Tĩnh Hi vẫn nhất quyết không buông tay lưng quần, chỉ là sức cậu cũng đã trở nên yếu ớt rồi. Tĩnh Hi dần dần chìm trong mê man.
Trước khi ngất đi, cậu vẫn kịp thều thào vài tiếng.
" Nghiêm Khiết, cậu đang ở đâu ?"
Cậu ngất đi, một mảnh bóng tối bao trùm lấy Tĩnh Hi. Nhưng một âm thanh đã kịp lọt vào tai cậu ngay tại lúc ngất đi.
Rầm!
Nghiêm Khiết cuối cùng cũng đã xuất hiện, sắc mặt của hắn hiện tại không thể nào diễn tả được. Sắc mặt âm u như thể giết người đến nơi, đến cả gân máu đỏ trong mắt cũng hiện rõ từng chút.
Lưu Thanh An vừa thấy Nghiêm Khiết trong lòng cũng đoán chừng mình sắp gặp nạn bởi vì bên cạnh hắn còn có con bạo long mang tên Khúc Chính Quân.
Nghiêm Khiết đảo mắt xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Tĩnh Hi, sau khi xác định được vị trí của cậu. Trái tim hắn thịch một tiếng, đến cả tai hắn cũng " đinh" lên một lần thật chói tai.
Tĩnh Hi ngất xỉu trên sàn đất, đám học sinh này vây quanh lấy cậu. Quần áo của Tĩnh Hi tả tơi không chịu được.
Hắn giận dữ đến độ trên tay nổi đầy gân xanh, cảm xúc không thể diễn tả nên lời. Nghiêm Khiết bỏ mặc Thanh An đang run rẩy muốn trốn, chạy nhanh đến chỗ của Tĩnh Hi.
Một tên lưu manh chủ quan khi thấy Nghiêm Khiết đi đến, vẻ mặt dương dương lên khiêu khích.
" Nghiêm Khiết ? Mày sót thằng mặt trắng này sao ? Tao nhìn nó có vẻ cũng ngon lắm, hay để tao thưởng thức qua một lần rồi trả mày được không ? Loại sạch sẽ như thế này tao rất thích"
Vừa dứt lời, tiếng cười đùa của đồng bọn tên lưu manh vang lên. Chọc cơn giận của Nghiêm Khiết đến đỉnh điểm.
Bốp!
Bàn tay của Nghiêm Khiết nhanh chóng nắm lấy đầu của tên lưu manh kia, một phát kéo đầy đó đến một góc tường. Đập mạnh đầu y vào nơi cứng nhất, y đau đớn kêu rên từng tiếng. Nghiêm Khiết thì thầm vào tai y.
" Sạch sẽ hay không cũng không đến quyền mày chạm vào. Hôm nay mày dám làm thế với em ấy, tao hy vọng ngày này là ngày cuối cùng mày sống yên... Cả đời mày sẽ không bao giờ chạm vào thứ sạch sẽ được đâu"
Nghiêm Khiết nói xong liền buông hắn ra, vẫn dáng vẻ lạnh lùng đi đến đám người kia. Mà đám người kia vừa nãy cũng thấy được Nghiêm Khiết đánh tên cầm đầu thế nào, bọn chúng lui từng bước...toang để Thanh An cùng cái tên cầm đầu lại chịu trận.
Nào ngờ...lúc bọn nó lui xuống lại va phải một người.
" Bọn mày định đi đâu ? "
Một, hai, rồi đến ba bốn tên lần lượt quay đầu. Khuôn mặt Khúc Chính Quân đã hiện ra, cái tên Chính Quân này ai không biết cả dòng nhà hắn làm xã hội đen ? Hiện tại đám lưu manh này biết mình chạm vào ổ kiến lửa rồi.
Một tên sợ hãi kêu lên.
" Chính....Chính Quân..."