Lưu Thanh An như một con rắn nhỏ nhưng đầy nguy hiểm, giọng nói của cậu ta nhẹ nhàng như một thiếu niên ngây thơ không biết sự đời, nhưng trong lời nói đó...lại toàn những điều hung ác không thể tưởng.
Cánh cửa tầng sân thượng đóng sầm lại, Lưu Thanh An một lần nữa hỏi.
" Tôi hỏi cậu lại lần cuối, cậu có chịu buông tha cho Nghiêm Khiết không ? Nếu biết điều thì cậu sẽ sống yên, còn nếu không biết điều thì tự hiểu hậu quả mình phải nhận."
Đứng trước một Lưu Thanh An ranh mà, Tĩnh Hi không khác gì một con cún nhỏ bị dồn ép vào đường cùng. Cậu sợ hãi lui về sau, vẫn cứng đầu đáp.
" Không... Lưu Thanh An, nếu cậu dám làm gì...tớ sẽ nói với ban giám hiệu đấy. Nghiêm Khiết...Nghiêm Khiết chắc chắn sẽ ghét cậu hơn nhiều"
Lưu Thanh An nghe vậy thì cười khẩy giọng điệu ranh ma như một con cáo già. Cậu ta nhìn điệu bộ sợ sệt của Tĩnh Hi, tỏ vẻ khinh thường đáp.
" Chà...cậu nghĩ xem, ai sẽ đến cứu cậu bây giờ ? Bên tớ có rất nhiều người còn cậu thì chỉ có một. Nghiêm Khiết lại không hề biết cậu ở đây. Tĩnh Hi...nếu cậu không nghe lời tớ thì chính là một thiệt hại lớn đấy"
Tĩnh Hi cố gắng lui người về phía sau, nhưng cánh cửa của sân thượng đã bị một đàn anh khóa trên chặn lại. Có vẻ như Lưu Thanh An đã có chuẩn bị trước.
Tĩnh Hi càng lúc càng sợ hãi hơn, cậu tuy là con trai...nhưng đầu óc lại giống ba Tình Mặc,có chút gì đó gọi là ngốc nghếch. Sức khỏe cũng không được tốt, được cha và ba cưng chiều. Nghiêm Khiết cũng dốc sức bảo vệ cậu.
Đứng trước Lưu Thanh An này, Tĩnh Hi nhận ra mình không khác gì chú chim nhỏ bị dồn vào đường cùng cả.
Lưu Thanh An lại một lần nữa hỏi.
" Thế nào...cậu tính sao đây? Có chịu nghe lời tớ không ?"
Tĩnh Hi là một người nhát gan, nhưng có những chuyện lại khiến cậu nhóc này mạnh mẽ đến lạ. Lưu Thanh An muốn cậu rời bỏ Nghiêm Khiết, nhất định cậu sẽ không làm theo.
" Tớ việc gì phải nghe theo cậu. Nghiêm Khiết sẽ không thích một con người xấu tính như cậu đâu"
Khóe môi của Lưu Thanh An giật liên hồi, xem ra cậu ta đã bị chọc giận thật rồi. Cậu ta nhìn Tĩnh Hi, cười nhạt đáp.
" Tốt lắm, cái này là họa do cậu tự chuốc lấy. Tớ không ép cậu nữa, để vài đàn anh dạy dỗ cậu thì hay hơn"
Vừa dứt lời, một đám học sinh cá biệt ở trong trường có tiếng tăm tiến lên. Ai nấy cũng mặc mũi lưu manh đến không thể ngờ mà ép sát một Tĩnh Hi tội nghiệp, cậu hoảng hốt càng lui về sau thì đám người đó càng tiến lên.
" Các người...các người đừng có đến đây... Đừng mà "
Trong đám lưu manh của trường, có một kẻ nhìn hung dữ nhất bước lên đầu tiên. Hắn thấy cậu đã bị ép đến một góc tường thì vội đưa sát mặt mình vào mặt cậu. Lưu manh nói.
" Chà ! Thằng nhóc con này cũng đáng yêu ghê đấy chứ ? Nếu tao nhớ không lầm thì nhóc chính là bạn của thằng Chính Quân đúng không ?"
Tĩnh Hi bị dọa đến xanh mặt, cái gì cũng không thể nói được nữa. Chỉ lặp đi lặp lại một câu.
" Khiết, mau cứu tớ...Chính Quân, cứu tớ với"
" Có gọi cũng vô ích thôi, ở đây không ai có thể cứu nhóc kịp đâu"
Sau đó, bốn năm người vây quanh cậu. Lúc này, Tĩnh Hi mới cảm thấy hối hận rồi... Lẽ ra cậu nên nghe lời Nghiêm Khiết, lẽ ra cậu không nên dây dưa với Lưu Thanh An này thật.
" Khiết...mau cứu tớ..."
-----***----Nghiêm Khiết sau khi được nghỉ giải lao giờ bồi dưỡng thì tranh thủ ghé ngang qua lớp nhìn xem Tĩnh Hi học hành có nghiêm túc hay không, chỉ là...lúc hắn đến... Tĩnh Hi đâu cũng không thấy.
Hắn bắt lấy tổ trưởng tổ mình, khó chịu hỏi .
" Này Lưu Minh, cậu có thấy Tĩnh Hi đâu không ?"
Lưu Minh thả cuốn sách đang cầm trên tay xuống, ngơ ngác đáp.
" Tớ không biết! Vừa nãy thấy cậu ấy đi ra ngoài rồi"
" Có biết cậu ấy đi đâu không ?"
Lưu Minh lắc đầu không rõ, Nghiêm Khiết ngán ngẩm không muốn nói chuyện với tổ trưởng nữa. Hắn định đi tìm cậu, nào ngờ một bạn học nữ chạy nhanh vào lớp, vẻ mặt vội vã nói với Nghiêm Khiết.
" Này Nghiêm Khiết, cậu đang tìm Tĩnh Hi có phải không ? Vừa nãy tớ thấy cậu ấy đi lên hướng sân thượng với Lưu Thanh An rồi, còn có mấy anh ở khóa trên nữa"
Vừa nghe đến đây sắc mặt Nghiêm Khiết vội thay đổi, hắn vụt chạy ra ngoài. Vừa ngay đụng phải Khúc Chính Quân đang đi với Khang Mạnh Nhi.
Khúc Chính Quân nhìn dáng vẻ như bị chó đuổi của Nghiêm Khiết thì cau mày hỏi.
" Cậu làm sao thế ? Làm gì mà chạy chối chết vậy?"
Nghiêm Khiết vừa thấy Khúc Chính Quân liền đặt tay lên vai hắn, gấp rút nói.
" Mau đi lên sân thượng với tôi đi, Tĩnh Hi hình như sắp gặp chuyện không hay rồi"
Chỉ một câu nói, cái con bạo long kia vội chạy theo Nghiêm Khiết, Khang Mạnh Nhi không hiểu chuyện gì thì cũng vội uống sữa, vừa hút vừa chạy....