Thẩm Tú Vi hơi bất ngờ, tay nhẹ nhàng đặt đôi đũa tựa vào khay cơm. Ngón tay cô thanh thoát vuốt mái tóc trên trán ra sau tai. Môi khẽ nở nụ cười
“Lại gặp nhau rồi, bạn học Tạ. Xem ra chúng ta cũng thật có duyên”
Tạ Ninh mặt hừng hừng lửa giận, thiếu một chút nữa đã ném khay cơm vào đầu Trần Huấn Du, cậu liếc mắt lườm Thẩm Tú Vi một cái, buông ra lời nói hết sức sắc lạnh
“Tôi đang hỏi chuyện Trần Huấn Du, cô im lặng chờ chút đi!”
Thẩm Tú Vi bĩu môi, gật nhẹ đầu, dù sao cũng không nên gây sự với Tạ Ninh
“Được thôi”
Trần Huấn Du dường như đã dự đoán được hành động của Tạ Ninh, hắn nhẹ nhàng lấy tay nắm lấy cổ tay Tạ Ninh. Tạ Ninh hơi giật mình nhưng lực tay của Trần Huấn Du rất mạnh. Tạ Ninh không cách nào cự tuyệt để thoát ra
“Cậu bị điên à!” Tạ Ninh quát
Trần Huấn Du không biến sắc, cũng không buông tay đáp “Chờ tôi!”
Tạ Ninh mặt mài u ám không biết rốt cuộc Trần Huấn Du muốn làm gì, Trần Huấn Du điều chỉnh ánh mắt sang cô gái ngồi đối diện. Thẩm Tú Vi đang châm chú nhìn hắn.
Trần Huấn Du nghiêm nghị “Bạn học Thẩm, tôi có chuyện cần nói riêng với Tạ Ninh, cảm phiền bạn lánh mặt đi một chút”
Thẩm Tú Vi hơi đơ người, nhưng đã nghe rõ lời Trần Huấn Du nói, cô giữ thái độ bình tĩnh dù trong lòng đã tức tối tới phát điên vì hiếm khi có cơ hội nói chuyện rồi ngồi ăn chung với học bá, lại bị tên Tạ Ninh này phá đám. Cô nàng hạ thấp tông giọng nhưng không hề kiêu kỳ trả lời
“Được rồi, đã làm phiền hai người. Bạn học Trần, hi vọng bạn suy nghĩ về lời đề nghị lúc sáng của tôi! Tạm biệt!”
Nói rồi Thẩm Tú Vi hất nhẹ mái tóc cầm khay cơm của mình rời đi. Tạ Ninh thấy bóng lưng của Thẩm Tú Vi đã đi xa một quãng mới cất tiếng
“Cậu kể chuyện của tôi cho cô ta đấy à?”
Trần Huấn Du vẫn không thả tay Tạ Ninh ra, ngẩng đầu nhìn Tạ Ninh đang đứng, mặt người đang đứng hơi ửng hồng, mồ hôi đã chảy vài giọt trên trán, vành tai đỏ ké bất thường. Trần Huấn Du hơi mỉm môi
“Không có. Nhưng mà tôi vẫn ăn chưa xong, có chuyện gì thì chờ tôi ăn xong hết rồi nói được không?”
Tạ Ninh hơi nhíu mài bực bội “Vậy buông tay ông đây ra. Muốn để cho cả khối 11 thấy cậu nắm tay tôi à?”
Trần Huấn Du buông thõng cánh tay của Tạ Ninh rồi cầm đũa lên tiếp tục ăn với cử chỉ hết sức khoan thai. Tạ Ninh cũng muốn biết Trần Huấn Du nói gì về mình với Thẩm Tú Vi nên đành ngồi xuống kế bên chờ đợi.
“Cậu còn nhớ không?” Trần Huấn Du vừa gắp miếng dưa cải lên vừa nói “Lúc nhỏ, Cậu rất ghét ăn dưa cải, mỗi lần tới buổi ăn có món dưa cải là cậu lại bực bội không chịu ăn lại còn quậy phá. Tôi còn lấy phần trứng chiên của mình chia cho cậu.”
Tạ Ninh đang chăm chú lướt điện thoại sau khi nghe lời nói của Trần Huấn Du thì hơi ngẩng người. Quả thật cậu không thích ăn rau đặc biệt là món dưa cải. Nhìn lại trên khay cơm của mình vẫn còn nguyên phần dưa cải cậu hơi nheo mắt
“Ăn nhanh đi. Đừng có lôi chuyện lúc nhỏ ra mà kể với tôi. Tôi không cần phải nhớ”
"Ừm " Trần Huấn Du nuốt nước bọt “Vậy cậu cho tôi phần dưa cải trên khay của cậu đi”
Vừa dứt lời, Trần Huấn Du đã dùng đũa gắp mấy miếng dưa cải trên khay cơm của Tạ Ninh bỏ vào miệng ăn một cách sản khoái. Tạ Ninh ngây ngốc, chưa kịp ngăn cản
“Cậu bị bệnh à? Ăn đồ thừa trên khay cơm của người khác, không thấy bẩn sao?”
Trần Huấn Du lắc đầu ngốn nghén “Không, tôi thấy ngon mà. Đặc biệt là món từ khay của cậu, tôi rất thích. Lúc nhỏ cũng…”
“Im miệng!” Tạ Ninh ngắt lời, tim hơi nhói kiểu khó chịu “Ăn nhanh đi, ông đây không có thời gian ở đây ôn lại kỉ niệm xưa với cậu”
Trần Huấn Du nghe vậy cũng không nói nữa, ăn một mạch hết thảy đồ ăn trong khay. Tạ Ninh cũng hơi bất ngờ nhìn chằm chằm sao khi Trần Huấn Du đã ăn xong
“Bộ cậu chết đói hả?” Tạ Ninh hằng học hỏi “Ăn kiểu gì muốn nuốt luôn đôi đũa vậy?”
Trần Huấn Du nở nụ cười tươi “Không, tôi cũng không đói lắm. Chỉ là, hôm nay có cậu bênh cạnh nên tôi đặc biệt ăn cơm ngon hơn mọi ngày”
Tạ Ninh mở to đôi mắt nhìn ngó xung quanh, sau giờ ăn là giờ nghỉ trưa nên đa số mọi người đã quay về chỗ lều trại nghỉ ngơi. Chỉ còn lác đác vài bóng người ở nhà ăn. Nhóm của Quang Vinh Tự và La Mẫn Trúc cũng đã trở về khu vực nghỉ ngơi trước.
“Bớt nói nhảm lại” Tạ Ninh dùng nét mặt diêm Vương nói với Trần Huấn Du “Rốt cuộc cậu đã kể chuyện gì của tôi cho Thẩm Tú Vi? Cô ta đề nghị cậu làm gì? Có phải liên quan đến chuyện của tôi và Thẩm Đoá Vi hay không?”
Trần Huấn Du rót hai ly nước đặt lên bàn sau khi đã đem hai khay cơm của cậu và Tạ Ninh đi cất cho nhà ăn. Trần Huấn Du uống một ngụm nước rồi trả lời
“Tôi không kể chuyện của cậu cho cô ta đâu. Chỉ là…”
“Chỉ là sao?” Tạ Ninh kéo mạnh cốt nước trên bàn uống vội một ngụm “Còn nói chuyện kiểu úp úp mở mở như vậy nữa là tôi cho cậu biết tay”
Trần Huấn Du lại mỉm môi dựa lưng vào bàn “Chỉ là cô ta muốn biết hình mẫu người yêu lí tưởng của tôi. Nên tôi đã miêu tả cậu.”
“Cậu!!!” Tạ Ninh tức xanh mặt, đặt mạnh cốc nước xuống bàn, một vài giọt nước văng tung tóe ra ngoài “Muốn ăn đòn à, đừng tưởng hôm nay ông đây không dám đánh cậu”
Trần Huấn Du thở hắt một cái nhẹ nhàng dùng tay xoa đầu Tạ Ninh nhưng bị Tạ Ninh giữ tay lại. Trần Huấn Du hơi ngẩng người dậy, mặt đượm chút vui vẻ hơn mọi khi
“Cậu yên tâm. Đến khi cậu cho phép, tôi mới nói tên người tôi thích cho người khác biết. Cậu đã bảo tôi giữ bí mật nên tôi chỉ nói bông quơ với Thẩm Tú Vi thôi. Tôi không hề nhắc đến cậu hay việc tôi thích cậu”
Tạ Ninh đứng phắc dậy, hai tay xỏ vào túi áo hoodie không thèm nghía sang Trần Huấn Du
“Liệu hồn cậu! Đừng để tôi biết cậu với cô ta có âm mưu gì. Nếu không tôi sẽ đánh cậu rụng hết răng!”
Nói rồi Tạ Ninh nhanh chóng bước đi về khu nghỉ ngơi, Trần Huấn Du nhìn theo bóng lưng cao gầy của Tạ Ninh với ánh mắt tràn đầy yêu thương.
“Đến khi nào cậu mới hiểu được tình cảm của tôi dành cho cậu to lớn đến mức nào. Tạ Ninh - Cậu là bầu trời của tôi” Trần Huấn Du thầm nghĩ rồi cất hai cốc nước về chỗ cũ.