“Tôi không cần” Tạ Ninh lạnh lùng cự tuyệt đi tấm lòng của Trần Huấn Du. Dù cho có nghe hết câu chuyện lúc nhỏ và khoảng thời gian khó khăn của Trần Huấn Du thì Tạ Ninh vẫn không thể chấp nhận được việc hắn được một người con trai khác thích.
Trần Huấn Du khép hờ môi, chân hơi run, có lẽ giờ cậu đã cảm nhận được cơn đau nhức khi lúc nãy dùng sức đạp quá nhiều. Trần Huấn Du không mấy gì làm bất ngờ trước thái độ của Tạ Ninh. Hắn thản nhiên đáp
“Tôi chỉ làm việc tôi nên làm, còn cậu có thấy cần hay không thì đó là việc của cậu!”
“Cậu ngứa đòn à?” Tạ Ninh lại siết nắm đấm đấm mạnh vào lên tay vịn ghế ngồi “Ông đây đã nói là không muốn liên quan gì đến cậu, đây gọi là quấy rối đấy”
Trần Huấn Du thở nhẹ “Vậy cậu đi tố cáo đi. Nói tôi bám theo cậu, làm phiền cậu. Khi người ta hỏi tôi nguyên nhân thì tôi sẽ nói rằng tôi thích cậu”
Tạ Ninh quát to “Đồ lưu manh, cậu mà dám hé nửa chữ này ra cho người thứ ba biết là tôi xé xác cậu!”
“Tôi cũng không định nói với ai đâu, nhưng có người thứ ba biết rồi!” Trần Huấn Du giải thích
Tạ Ninh trợn tròn mắt, tim đập loạn nhịp “Cậu… đồ dị hợm quái gở, cậu…cậu nói cho ai biết rồi hả?”
Trần Huấn Du lấy tay phải đặt lên xoa nhẹ mái đầu của Tạ Ninh, Tạ Ninh bất ngờ rụt đầu lại. Trần Huấn Du nở nụ cười rạng rỡ “Khi tôi một mực đòi về nước, tôi đã kể về cậu với chị gái của tôi để chị tôi thuyết phục bà ngoại và bố. Nhưng cậu yên tâm, chị tôi đã lập gia đình và định cư ở nước ngoài, không thể uy hiếp gì đến cậu được đâu”
Tạ Ninh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vai hơi run rẩy giờ đã bình tĩnh trở lại “Liệu hồn cậu với tôi!”
“THUYỀN VỊT SỐ 17, ĐÃ HẾT GIỜ THUÊ ĐẠP. XIN QUÝ KHÁCH MAU CHÓNG DI CHUYỂN VÀO BẾN ĐỂ LÀM THỦ TỤC TRẢ THUYỀN. XIN CẢM ƠN!”
Tạ Ninh hơi giật mình khi nghe dòng thông báo, thấy thuyền mình để số 17, Tạ Ninh nhanh chóng ra hiệu bằng cách đạp nhẹ vào chân Trần Huấn Du “Không nghe người ta thông báo gì à? Đạp đi!”
Cả hai người hì hục đạp vào bờ, thấy Đinh Hùng và Quang Vinh Tự đã chờ ở bến sẵn. Quang Vinh Tự còn hí hửng vẫy tay chào nhưng sau khi thấy gương mặt bặm trợn của Tạ Ninh thì hắn thu lại nét cười, hơi nuốt nước bọt.
“Tiêu rồi, liệu Tạ Ninh có đấm mình không?” Quang Vinh Tự rớt mồ hôi hột vì tự ý để Tạ Ninh chung thuyền với Trần Huấn Du.
Nhưng khi lên bờ, Tạ Ninh chán chường lướt qua người Quang Vinh Tự mà không nói gì làm Quang Vinh Tự muốn rớt tim ra ngoài. Trần Huấn Du thì vẫn một nét mặt lạnh lùng đó. Quang Vinh Tự lại gần Trần Huấn Du nói khẽ
“Học sinh mới, hai người nói chuyện gì với nhau mà lâu vậy, tôi thấy thuyền vịt của hai người cứ đứng im giữa hồ không hề di chuyển?”
Trần Huấn Du đáp hờ “Không có gì!”
Quang Vinh Tự nuốt nước bọt lần nữa “Tạ Ninh,… không đánh cậu chứ?”
Trần Huấn Du vừa bước đi vừa trả lời “Không có”
Mọi người nhanh chóng quay lại tập hợp ở cổng sau khi đã đến giờ ra về. La Mẫn Trúc và Mễ Di Di cười tít mắt vì chụp được cả kho hình đẹp đẽ về sống ảo. Tạ Ninh nét mặt viêm vương vẫn không hề thay đổi, hắn cứ cúi đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Cả lớp được cô Bùi Phong Nhu và thầy Trịnh Nhất dẫn về nhà ăn. Khác lúc sáng, bây giờ khu vực nhà ăn khá đông đúc, học sinh các lớp tự chọn chỗ ngồi nên ngồi trộn lẫn với nhau. Quang Vinh Tự, Đinh Hùng, La Mẫn Trúc, Mễ Di Di, Tạ Ninh đang ngồi ăn cùng bàn. Lăng Thuyên thì đã đi ăn với người yêu ở bàn khác.
Mễ Di Di là một cô gái tóc ngắn, đeo kính, học hành cũng tạm nhưng tính cách hiền hòa rất thân thiện với mọi người.
“Học sinh mới!” Quang Vinh Tự giơ tay lên ra hiệu cho Trần Huấn Du “Ở đây!”
Tạ Ninh hơi ngẩn đầu liếc Trần Huấn Du miệng mấp máy “Cút”
Trần Huấn Du đã thâu vào tầm mắt hết tất cả. Biết là Tạ Ninh sẽ khó chịu nếu cậu ngồi cùng. Thế nên Trần Huấn Du hơi gật đầu với Quang Vinh Tự rồi tìm một bàn trống nơi các học sinh khác vừa ăn xong, Cậu ngồi xuống mở khay đồ ăn ra, đang ăn thì bỗng có bóng dáng của một người từ phía đối diện.
Người đó ngồi tự nhiên xuống, cũng mở khay cơm ra miệng tươi cười “Bạn học Trần, trùng hợp thật. Tôi ngồi đây được chứ?”
Trần Huấn Du lúc này mới chịu nhìn về phía người ngồi đối mặt, thì ra là Thẩm Tú Vi. Cô nàng đã cầm khay cơm đứng đợi bên ngoài nảy giờ cố ý chờ xem Trần Huấn Du ngồi đâu cho dễ tiếp cận. Khi thấy Trần Huấn Du ngồi một mình, cô nàng liền chớp lấy thời cơ.
“Tôi nghe nói cậu từ Đài Thụy chuyển đến đây, tôi cũng có một vài người bạn học ở đó. Người ta nói người ta cũng từng nghe qua danh tiếng của cậu” Thẩm Tú Vi vừa chỉnh lại mái tóc, tay cầm đũa cố ý tỏ ra dịu dàng hết sức có thể.
Trần Huấn Du còn không thèm nhìn lấy một cái không đáp gì, cứ cắm mặt xuống tiếp tục ăn. Thẩm Tú Vi cũng đâu dễ dàng chịu thua
"Tôi còn nghe nói suốt năm đầu ở Đài Thụy cậu suốt ngày chỉ lo học không hề để tâm đến bất kì chuyện gì khác đến việc…"Thẩm Tú Vi hơi ngập ngừng nói tiếp “Đến việc nhiều người thích cậu, cậu cũng không biết. Cậu cũng chưa từng có bạn gái đúng chứ?”
Thẩm Tú Vi hơi nghiên mặt cói ý để lộ ra góc mặt đẹp nhất về phía Trần Huấn Du chờ đợi câu trả lời từ hắn.
Trần Huấn Du thấy người phía trước im lặng nên ngước đầu lên nhìn, Thẩm Tú Vi cứ nhìn chăm chăm vào cậu. Trần Huấn Du nãy giờ nghe hết lời của cô nàng nói nhưng không muốn bắt chuyện, không muốn trả lời.
Nhưng nhìn ánh mắt chờ đợi của người đối diện, vì phép lịch sự Trần Huấn Du mới đáp một câu “Chưa từng!”
Thẩm Tú Vi vui như mở cờ trong bụng. Còn gì vui vẻ và sung sướng hơn khi được trở thành mối tình đầu của học bá. Thẩm Tú Vi lại chìm trong suy nghĩ mơ tưởng.
“Vậy hình mẫu người yêu lí tưởng của cậu là như thế nào?”
Lúc này, cô ta không biết rằng “Mối tình đầu” thật sự của Trần Huấn Du tay đang cầm khay cơm tiến lại gần phía họ. Tạ Ninh mặt không biến sắc định đi lướt qua, chỉ là vô tình Trần Huấn Du chọn bàn ngay cửa ra vào.
Trần Huấn Du thấy vậy thừa thế xông lên “Hình mẫu người yêu lí tưởng của tôi phải là người thích giải quyết mọi chuyện bằng bạo lực, hay ngủ trong giờ học, thi ba môn cộng lại được hẳn 8 điểm, biết chơi game nữa thì càng tốt, miệng lưỡi thì lạnh lùng sắc đá, mặt mũi nhiều lúc chi chích vết thương…”
Thẩm Tú Vi hơi đơ người, miệng hơi nhếch nhẹ “Trên đời này còn có người như vậy sao?”
Tạ Ninh từ xa đã cảm thấy có gì đó sai sai. Không lẽ hắn ta và Thẩm Tú Vi đang nói về chuyện của cậu hay sao mà nghe giống hệt đang miêu tả về cậu. Tạ Ninh hơi tức giận, tiến lại gần đặt mạnh khay cơm xuống chỗ Trần Huấn Du, miệng mồm nhanh nhảo
“Đệt, Trần Huấn Du cậu chơi tôi đấy à? Hay muốn ông đây cho cậu ăn đòn cậu mới chịu im miệng?”