Chúng Ta! - Không Thể Yêu?

Chương 32: Tôi thấy lúc cậu đe dọa người khác cũng rất đẹp trai




“Đó không phải là Chị gái của Thẩm Đoá Vi sao?” La Mẫn Trúc như muốn phun ngụm nước trong miệng ra ngoài.

Tạ Ninh đang lướt điện thoại nghe đến ba chữ “Thẩm Đoá Vi” nên hơi ngẩn đầu nhìn về phía Trần Huấn Du đang ngồi, quả thật có một cô gái đang đứng đó nói chuyện.

“Đệt, chị em nhà này xinh phết nhờ” Quang Vinh Tự tròn xoe mắt đắm đuối nhìn.

La Mẫn Trúc đánh vào lưng hắn một cái đau điếng “Điên sao? Nhỏ đó là Thẩm Tú Vi đó, mày chưa nghe danh nó sao?”

“Ui da” Quang Vinh Tự hơi gập người vì cú đánh giáng trời của La Mẫn Trúc “Danh gì? Bộ nhỏ đó là chị đại trùm trường hay gì? Tạ Ninh của chúng ta mới là trùm trường nhé”

Hắn nháy mắt với Tạ Ninh, Tạ Ninh hơi nheo mắt nhìn chằm chằm. La Mẫn Trúc nói tiếp

“Hôm qua tao với Mễ Di Di điều tra nhỏ đó rồi. Nó từng dây dưa tình cảm với Mã Nặc Ngô* đấy, cũng không phải dạng tốt đẹp gì”

(*Mã Nặc Ngô (20 tuổi) là con của chủ vựa gạo Mã Lý, đã nghỉ học, hay giao du với bọn xã hội đen)

“Đệt!” Quang Vinh Tự bất ngờ “Vậy coi ra Thẩm Tú Vi này cũng có bản lĩnh đấy, đến Mã Nặc Ngô mà cũng dám qua lại. Ể” hắn vỗ nhẹ vai Tạ Ninh “Người anh em, mày nghĩ thử xem liệu người như Thẩm Tú Vi sẽ nói gì với học sinh mới”

“Theo tao thấy cũng chẳng có chuyện tốt lành gì” La Mẫn Trúc chợt sững người “Khoan đã, có khi nào nhỏ đó nhờ bạn học Trần gán ghép em gái nó với Tạ Ninh không?”

“Ờ phải rồi!” Quang Vinh Tự chòm người ngồi phắc dậy “Lần trước vào lớp mình nhét quà cho Tạ Ninh chắc là Thẩm Đoá Vi đã thấy Học sinh mới là bạn cùng bàn của mày, nên khả năng này rất có thể xảy ra”

Tạ Ninh cau mày, tắt hẳn màn hình điện thoại đang coi. Hắn biết chắc chắn rằng dù cho Thẩm Tú Vi có đưa ra yêu cầu đó thì Trần Huấn Du cũng sẽ không bao giờ đồng ý. Vì bây giờ Trần Huấn Du đang thích… Nghĩ đến đây, Tạ Ninh bực dọc vò mái tóc sau gáy. Cái tên Trần Huấn Du này quả đúng là tai tinh mà.

Đang miên man trong dòng suy nghĩ thì Tạ Ninh bị La Mẫn Trúc kéo tay “Đi ra đó chặn lời của Thẩm Tú Vi nhanh, mày đừng để Bạn học Trần của tao dính líu đến người như nó. Dù gì cũng liên quan đến mày. Giải quyết liền cho bổn cô nương.”

“Liên quan gì đến tao? Mặc xác cậu ta!” Tạ Ninh vùng vằng không chịu đứng dậy.

Quang Vinh Tự kế bên cũng đứng dậy hùng hổ kéo tay Tạ Ninh “Đó là chị gái của người thích mày, lần này tao theo phe chị Trúc. Đi giải vây cho học sinh mới đi!”

Tạ Ninh suy nghĩ ba giây rồi cũng đứng dậy tay cầm bình nước đi về phía Trần Huấn Du nên mới xảy ra đoạn đối thoại lúc nãy.

Sau khi Thẩm Tú Vi cúi đầu rời đi, mặt của Trần Huấn Du không chút biến sắc nào. Mắt châm châm nhìn về phía Tạ Ninh, hắn không ngờ Tạ Ninh lại đến giúp hắn đuổi cô gái kia đi.

“Cậu đừng sợ, học sinh mới” Quang Vinh Tự vỗ mạnh lên vai Trần Huấn Du “Nếu lần sau cô gái xinh đẹp kia có làm phiền cậu thì cứ gọi tôi”

“Gọi cho mày làm gì?” La Mẫn Trúc kéo lỗ tai Quang Vinh Tự ra

“Ây da… Chị Trúc nhẹ tay thôi. Để tao gọi người anh em Tạ Ninh của tao chứ làm gì. Tao thì làm gì đủ sức hù dọa cô ta”

“Phiền phức” Tạ Ninh nói lầm bầm, cứ thấy Trần Huấn Du bất động nhìn mình, Tạ Ninh hơi khó chịu “Mặt tôi dính gì à?”

Đồng tử của Trần Huấn Du hơi dãn ra “Tôi thấy lúc cậu đe dọa người khác cũng rất đẹp trai!”

Tạ Ninh như bị sét đánh muốn nhào tới bụm chặt miệng của Trần Huấn Du. La Mẫn Trúc và Quang Vinh Tự kế bên nghe thấy cũng cảm thấy bình thường, họ chỉ thiết nghĩ Trần Huấn Du muốn khen để Tạ Ninh dễ dàng làm bạn với nhau hơn thôi.

Tạ Ninh thở dốc môi mấp máy “Im miệng!”

Trần Huấn Du như hiểu ý nên cắn chặt môi không nói gì nữa.

“Các em tập trung lại đây” Bùi Phong Nhu vỗ tay ra hiệu. Đứng kế bên cô là thầy Trịnh Nhất.

Đám người Tạ Ninh nghe thấy cũng chạy lại gần nghe thông báo. Dáng đi của Tạ Ninh vẫn chán chường như thế, miệng ngáp không ngừng như cả đêm không ngủ. Trần Huấn Du đi theo phía sau, nhìn lén Tạ Ninh một cách công khai.

“Theo như tôi đã phổ biến lúc đầu, các em đã dựng xong lều trại thì cứ cất hết đồ đạc vào đó. Lát nữa sẽ có đội ngũ bảo vệ canh chừng nên các em yên tâm. Bây giờ chúng ta sẽ có chuyến tham quan công viên kế bên, nói chung các em có khoảng hơn hai tiếng đồng hồ để đi chơi vòng quanh khu công viên này. Có cả khu công viên nước. Tất cả đều nằm trong cùng một khu. Bây giờ các em về lều chuẩn bị đồ đạc rồi quay lại đây tập trung thành bốn hàng dọc. Sau khi đi tham quan công viên thì các em sẽ về lại nhà ăn lúc 11h30 để ăn trưa. Đã rõ chưa?”

“Dạ rõ!” Cả lớp hào hứng đáp. Vì khu Cắm trại Tuyết Thy còn có một khu vực nổi tiếng là công viên nhân tạo.

“Người anh em” Quang Vinh Tự nhốn nháo hỏi Tạ Ninh sau khi đã lấy xong đồ đạc ra xếp hàng tập hợp “Mày định chơi trò gì vậy?”

Tạ Ninh kéo mũ trùm áo hoodie che đầu, xỏ hai tay vào túi áo hờ hững đáp “Chưa biết”

"Tao với Lăng Thuyên định đi chơi vòng quay siêu tốc, đi đạp vịt… " Quang Vinh Tự kể ra một lào trò chơi. Tạ Ninh không hứng thú với cái nào nên đáp

“Tao kiếm chỗ nào ngủ. Tụi mày cứ đi chơi đi!”

“Chán vậy!” Quang Vinh Tự bí xị gương mặt “Chị Trúc thì đi chơi với Mễ Di Di rồi, còn có tao với Lăng Thuyên. À quên còn Đinh Hùng”

Nói rồi hắn lấy điện thoại trong túi ra gọi cho Đinh Hùng hẹn chỗ gặp mặt. Trần Huấn Du nãy giờ đứng sau lưng nên đã nghe hết cuộc trò chuyện của Tạ Ninh và Quang Vinh Tự.

Quả thật như vậy, sau khi qua khu vực công viên rồi thì cả đám tách nhau ra. Bùi Phong Nhu cùng với các giáo viên khác vào quán cà phê gần đó tán gẫu. Học trò thì chia nhau ra. Khu vực vui chơi ở đây rất rộng, sức chứa lên đến vài nghìn người. Vì đây là buổi sáng nên cũng ít khách tham quan khác chủ yếu là học sinh của trường Bắc Thụy.

Tạ Ninh lủi thủi đi dọc theo hàng cây cao vút, đầu hơi cúi. Cuối cùng cậu dừng lại ở một mô cỏ rộng rãi thoáng mát, chỗ này khuất mấy toà nhà phía trước nên có bóng mát rất lớn. Xung quanh vắng người qua lại. Rất thích hợp để đánh một giấc tới trưa. Cậu ngồi xuống cởi balo ra gối đầu. Cậu chìm vào giấc ngủ nhanh chóng vì đã mệt mỏi cả một buổi sáng mà đêm qua lại không ngủ ngon được.

Thời gian thấm thoát trôi qua đã được một tiếng đồng hồ, Tạ Ninh lim dim mở mắt. Ánh sáng le lói làm cậu không thể mở to mắt được. Không khí vô cùng mát mẻ, bỗng cậu tờ mờ nhìn thấy một bóng người cao lớn đang ngồi đọc sách kế bên mình, tay trái cầm sách, tay phải đang dùng cái quạt giấy quạt cho cậu.

Tạ Ninh bật người ngồi dậy, giọng hơi run tại mới thức giấc chưa thanh giọng “Trần Huấn Du, sao cậu ở đây?”

Trần Huấn Du quay sang phải, tay úp quyển sách đặt lên balo để cạnh đó. Tay phải thu cây quạt giấy màu trắng về. Nhẹ giọng đáp “Chứ tôi còn có thể ở đâu được?”

“Tôi không …” Tạ Ninh cạn lời trước lời hồi đáp của người trước mặt “Tại sao lại đi theo tôi? Ai cần cậu quạt?”

Trần Huấn Du hơi xoay người về phía Tạ Ninh “Lúc vào tôi đã đi theo cậu rồi, thấy cậu ngủ ở đây, sợ cậu thấy phiền nên tôi đợi lúc cậu ngủ say rồi mới lại gần. Tôi thấy trời cũng nóng mà cậu mặc áo hoodie nên tôi lấy quạt quạt cho cậu”

Tạ Ninh đá chân vào hông của Trần Huấn Du hai cái nhẹ “Công viên này lớn như vậy, sao không cút đi chỗ khác mà đọc sách. Tôi không cảm thấy nóng, đừng lo chuyện bao đồng!”

"Ừm " Trần Huấn Du hơi gật đầu “Tại tôi không biết đi đâu. Trong đầu tôi chỉ có cậu nên đi theo cậu!”

“Cậu!!!”

Tạ Ninh lại hơi đỏ mặt, giọng đã thanh trở lại

" Đệt, ông đây đã nói là không thích con trai rồi, mà cậu cứ bám theo. Cậu không hiểu tiếng người à?"

“Tôi không thích con trai” Trần Huấn Du ngước mặt nhìn thẳng ánh mắt bối rối của Tạ Ninh “Tôi chỉ thích cậu”

Tạ Ninh vò đầu bức tóc trước cái độ cố chấp của người đối diện, hắn lì lợm hơn cậu tưởng nhiều, con gái thích Tạ Ninh sau khi bị từ chối thì người ta cũng biết điều rời đi. Còn tên Trần Huấn Du này thật cứng đầu khó bảo.

“Tôi mà thích cậu thì tôi là heo!” Tạ Ninh thốt lên mà không suy nghĩ. Trần Huấn Du nở nụ cười bất chợt. Nét cười pha chút lạnh lùng, dịu dàng đềm tĩnh.

“Được, vậy cậu sẽ là con heo mà tôi nuôi cả đời!” Trần Huấn Du không đắn đo đáp.

Máu của Tạ Ninh như sắp sộc thẳng lên não, bàn tay lại nắm chặt. Gương mặt đỏ lự khó chịu. Cậu đứng thẳng dậy đeo ba lô lên không thèm ngó lấy ánh mắt dịu dàng của Trần Huấn Du một lần. Đi được mấy bước dài, đột nhiên Tạ Ninh nhớ đến cái gì đó. Cậu quay lưng lại gần nơi Trần Huấn Du đang nhìn cậu

“Lúc nãy, Thẩm Tú Vi kia nói gì với cậu?” Tạ Ninh không muốn vì chuyện của cậu và Thẩm Đoá Vi mà người khác bị lôi vào.

Trần Huấn Du ngước mặt lên, một vài tia nắng chiếu xuyên qua, hắn hơi nheo mắt điệu bộ trông vừa đẹp trai vừa có chút đáng yêu. Tự nhiên Tạ Ninh lùi lại một nhịp khi nhìn thấy, vành tai lại ửng hồng không kiểm soát.

Trần Huấn Du đáp “Không có gì. Cậu quan tâm tôi à?”

“Còn khuya!” Tạ Ninh nhanh nhảo đáp “Ông đây chỉ sợ liên quan đến Thẩm Đoá Vi thì sẽ làm phiền đến tôi. Còn chuyện của cậu thì mặc xác cậu”

Nói rồi Tạ Ninh định rời đi thì bị lực tay của Trần Huấn Du kéo mạnh lại “Khoan đã, Tạ Ninh!”

Tạ Ninh theo quán tính ngã ngửa vào người Trần Huấn Du. Trần Huấn Du nhẹ nhàng dùng hai tay ôm trọn người của Tạ Ninh vào lòng. Tạ Ninh loạng choạng giật mình tim đập thình thịch vùng vẫy đứng dậy.

Tạ Ninh quát “Cậu định xâm hại tình dục à?”

Trần Huấn Du che miệng cười, Tạ Ninh nhìn thấy lại tức tối vô cùng “Cười cái gì? Tin tôi đấm gãy hết răng cậu không?”

“Không không…” Trần Huấn Du nuốt lại nụ cười “Chỉ là lúc nãy ngồi canh cậu ngủ lâu quá nên chân tôi bị tê không đứng dậy được. Tôi định nhờ cậu đỡ tôi đứng dậy giúp thôi chứ không hề có ý gì khác”

Tạ Ninh định bỏ mặc Trần Huấn Du nhưng tay cứ bị Trần Huấn Du nắm chặt. Tạ Ninh tức tối lấy chân tung một cước vào cổ của Trần Huấn Du, Trần Huấn Du nhẹ nhàng dùng chiêu thức ki đỡ lại. Bắp tay rắn rỏi của Trần Huấn Du nhanh chóng nắm lấy chân của Tạ Ninh, mất thăng bằng, một lần nữa Tạ Ninh loạng choạng ngã vào lòng Trần Huấn Du.