“Tất cả giữ trật tự” Bùi Phong Nhu đã tới trước sự nhốn nháo của bốn hàng dọc lớp 11A5. Chuyến đi cũng không quá dài nhưng cũng đủ khiến Tạ Ninh mệt mỏi chán nản. Ngay lúc này, hắn muốn trở về nhà ngay khi nhìn thấy Trần Huấn Du đang đứng sau lưng hắn.
Bùi Phong Nhu tay cầm bảng danh sách hoạt động, tay ra hiệu “Các em ngồi xuống nghe cô thông báo!”
Cả lớp lùi lại một bước rồi ngồi xuống nơi bãi cỏ phía trước cái cổng lớn khu cắm trại Tuyết Thy. Tạ Ninh lúc ngồi xuống hơi loạn choạng nên Trần Huấn Du dùng một tay đỡ lưng lại bị Tạ Ninh hất tay cự tuyệt với gương mặt đỏ ké.
“Lát nữa, cô và thầy Trịnh Nhất* đây sẽ dẫn đường cho các em vào bên trong, tất cả phải đi theo hàng dọc. Sau khi vào trong sẽ có khu vực để các em vào đó ăn sáng. Cũng nhờ điểm phúc của bạn nào đó” Cô liếc nhìn xuống người ngồi hàng thứ ba gần cuối, Tạ Ninh không thèm ngước mắt lên đáp lại
(*Trịnh Nhất là thầy giáo thể dục tuổi tầm 30, dáng người khá cao lớn, có vẻ năng động và vui tính hơn Bùi Phu nhân)
“Mà lớp chúng ta đã trễ tiến độ so với các lớp khác, nhưng cũng là một may mắn khi vào nhà ăn sẽ không phải chen chúc. Sau khi ăn xong, mỗi nhóm sẽ cử đại diện hai bạn đi theo thầy Trịnh Nhất đây, nhận dụng cụ và liều trại. Hai bạn còn lại trong nhóm thì gom hành lí của nhóm mình đi theo cô ra khu vực gần bờ hồ. Đó là địa điểm trường chúng ta đã đăng kí. Đã rõ hết chưa?”
“DẠ RÕ!” Cả lớp đồng thanh đáp, ai nấy cũng đang háo hức với địa điểm mới lạ này.
Cả đoàn người bốn hàng dọc theo sự chỉ đạo của Bùi Phong Nhu và Trịnh Nhất đã vào được nhà ăn. Các món ăn sáng được bày sẵn trong khay, mọi người chỉ cần đến nhận là được ai cũng như ai.
Tạ Ninh nhanh chóng lấy một khay cơm trên quầy, lại tìm nhóm Quang Vinh Tự thì nghe sau lưng có tiếng nói trầm thấp "Đi theo tôi!’
Là Trần Huấn Du, hắn lướt qua mặt Tạ Ninh rồi tiến thẳng đến bàn của Quang Vinh Tự, Lăng Thuyên và La Mẫn Trúc đang ngồi. Tạ Ninh lót đót không nguyện ý nhưng cũng đi theo.
“Người anh em” Quang Vinh Tự thấy Tạ Ninh cứ mặt nhăn mài nhó nên bạo dạng hỏi “Sao trông mày cứ không vui thế? Hôm nay được ra ngoài thăm thú, cơ hội ngàn năm có một mà sao cứ chưng cái bản mặt diêm Vương đó ra vậy? Nào vui lên!”
Tạ Ninh hơi ngẩn đầu khỏi khay cơm nhìn thấy người đối diện. Biết Tạ Ninh không muốn ngồi gần mình nên Trần Huấn Du đã chọn ghế đối diện, ngồi cạnh La Mẫn Trúc khiến cô mắt chữ o mồm chữ a ngại ngùng.
“Lo ăn đi!” Tạ Ninh đáp qua loa.
Lăng Thuyên ngồi kế bên ăn sắp xong nên hội ý “Nhóm mình để tao và Quang Vinh Tự đi lấy liều trại cho. Còn ba lô đồ của tôi và Quang Vinh Tự thì xin nhờ học sinh mới và Tạ Ninh mang ra khu vực cắm trại giúp nhé?”
Tạ Ninh hơi cau mày “Để tôi với Quang Vinh Tự đi!”
Quang Vinh Tự thấy nét mặt kiên quyết của Tạ Ninh nên cười khờ “Ờm ờm vậy cũng được. Lăng Thuyên mày với học sinh mới đi theo Bùi phu nhân đi nhé!”
Trần Huấn Du không nói gì, biết Tạ Ninh muốn tránh mình nên cậu im lặng không nêu ý tán thành cũng không rõ ý từ chối. Lăng Thuyên bản tính ga lăng nên có mang giúp thêm vali của La Mẫn Trúc. La Mẫn Trúc và Mễ Di Di cùng theo Bùi phu nhân ra chỗ cắm trại như Trần Huấn Du và Lăng Thuyên.
“Wao!” La Mẫn Trúc tròn mắt kinh ngạc, nhìn bên ngoài cứ tưởng khu vực này vừa phải nhưng khi vừa ra tới nơi. Ập vào mắt cô là một thảm cỏ xanh mướt được cắt tỉa gọn gàng, ở giữa là một hồ nước màu ngọc bích huyền ảo. Xung quanh hồ đã được dựng những tấm chắn cao đủ để bảo vệ an toàn cho mọi người xung quanh. Phía trên còn có mấy cây xanh cao vút um tùm mấy chục năm tuổi. truyện tiên hiệp hay
“Cái view đẹp quá! Mễ Di Di chụp cho tao mấy bức hình đi!” Mễ Di Di cũng vô cùng háo hức nên lấy điện thoại ra chụp lia lịa trong lúc chờ nhóm đi lấy dụng cụ về.
Khi Tạ Ninh và Quang Vinh Tự ôm đồ về tới nơi đã thấy mọi người ngồi trên bãi cỏ chờ.
Mỗi nhóm được phát một lều trại, ở dưới nền cỏ đã có cố định sẵn các vị trí cây ghim nên cũng không mất quá nhiều sức để bung liều ra cho đúng hình dạng. Cái lều khá lớn, có thể ngủ tới năm sáu người.
Nhóm của Tạ Ninh chọn được chỗ gần sát bờ hồ, gió thổi vào vô cùng mát mẻ. Mất tầm một tiếng mới hoàn thành xong. Mọi người đang ngồi nghỉ mệt trên nền cỏ xanh mướt.
“Tao mệt quá! Chị Trúc cho tao chúc nước” Quang Vinh Tự nằm lăng ra, gối đầu lên cái ba lô của hắn.
“Đây đây!” La Mẫn Trúc kéo cái bình nước lớn trong cặp ra đưa cho Quang Vinh Tự.
Hắn ta cầm lên nốc một hơi sảng khoái.
“Uống từ từ thôi, còn cho Tạ Ninh với bạn học Trần uống nữa kìa!” La Mẫn Trúc giựt giựt tay áo thun của Quang Vinh Tự.
“Lăng Thuyên đâu rồi?” Quang Vinh Tự sau khi đã căng bụng đưa bình bước lại cho Tạ Ninh.
“Còn đi đâu được nữa!” La Mẫn Trúc tặc lưỡi “Đi tìm bạn gái của nó rồi! Lớp 11A2 cắm trại đối diện lớp mình, bước qua mấy bước là tới rồi. Nhìn kìa” cô chỉ tay vào đôi nam nữ đang đứng nói chuyện giữa sân “Nó với người yêu nó đó!”
Quang Vinh Tự bĩu môi “Anh em kiểu gì, bỏ bạn mà chơi với người yêu. Ai đời lại âu yếm nhau giữa nơi thanh thiên bạch nhật như vậy. Phải không Tạ Ninh?”
Tạ Ninh không thèm đáp, chỉ nhìn qua phía kia. Trần Huấn Du đã cởi phăng chiếc áo hoodie ra trong lúc dựng liệu, bên trong là chiếc áo thun cổ lọ màu xanh đậm. Cánh tay đã thấm ướt mồ hôi.
Trần Huấn Du ngồi cách xa Tạ Ninh tầm ba mét vì sợ làm Tạ Ninh khó chịu. Đang mở điện thoại lên xem thử mấy giờ rồi thì Tạ Ninh nghe tiếng của La Mẫn Trúc và Quang Vinh Tự xù xì
“Ê ai kia?” Quang Vinh Tự giật giật tay La Mẫn Trúc kéo cô nhìn về phía Trần Huấn Du đang ngồi.
“Đó là…” La Mẫn Trúc há hốc mồm ngạc nhiên quay qua nhìn Quang Vinh Tự còn hốt hoảng hơn.
Trần Huấn Du đang ngồi đọc sách thì có một bóng người sau lưng. Trần Huấn Du quay lưng lại thì thấy một bạn nữ xinh xắn, mắt to, làn da vô cùng mịn màng, tóc cột gọn gàng lên cao.
Cô nàng mặt chiếc áo thun trắng có in hình ngôi nhà màu bạc, mặc quần gin ống to, chân mang đôi giày trắng trông vô cùng ngọt ngào.
Cô nàng cất giọng, giọng nói ngọt ngào “Cậu là Trần Huấn Du lớp 11A5?”
Trần Huấn Du hơi đơ người, mặt vẫn vô cùng lạnh lùng không mấy gì làm biến sắc đáp “Phải! Tôi là Trần Huấn Du!”
Bạn nữ kia không ngồi xuống, cô nàng vén tóc mái sang một bên lộ ra đường nét thanh tú, tay còn lại nhẹ nhàng đưa chai nước ngọt màu trắng cho Trần Huấn Du, cô nói “Mình là Thẩm Tú Vi lớp 11A2, rất hân hạnh được biết cậu!”
Trần Huấn Du hơi nhíu mày đáp lại “Tôi không biết cậu!”
“Từ từ cậu sẽ biết thôi” cô tiếp tục đẩy chai nước về phía tay của Trần Huấn Du “Đây là quà gặp mặt, chỉ là một chai nước giải khát thôi. Cậu nhận cho mình vui đi”
Trần Huấn Du không suy nghĩ nói ngay “Xin lỗi, tôi không khát!”
Thẩm Tú Vi hơi bất ngờ, không ngờ lời đồn Trần Huấn Du lạnh lùng là có thật. Nhưng càng khó chinh phục, cô lại thấy càng thú vị. Cô nàng gật nhẹ đầu, tay thu chai nước về.
Cô hỏi “Vậy mình có thể làm bạn của cậu được không?”
Trần Huấn Du vẫn không lấy gì làm để tâm, vẫn tiếp tục đọc sách đáp hờ “Tôi nghĩ không cần thiết!”
Thẩm Tú Vi định mở lời thêm đi nữa thì từ xa một bình nước màu đỏ nhạt được ném thẳng vào lòng Trần Huấn Du.
Tạ Ninh xỏ hai tay vào túi quần đi tới, sau lưng là Quang Vinh Tự và La Mẫn Trúc cũng đi theo. Tạ Ninh cất lời hướng mắt về Trần Huấn Du
“Uống nước đi!”
Trần Huấn Du gấp ngay quyển sách đang đọc lại mở bình nước uống ngay một ngụm trước mặt Thẩm Tú Vi. Vậy mà vừa rồi cậu ta nói không khát.
Thẩm Tú Vi hơi ngây người nhưng cũng không mất đi bình tĩnh cô hướng mắt về chỗ Tạ Ninh nói “Hai cậu là bạn thân à?”
“Không phải!” Tạ Ninh đáp
“Tôi không thấy vậy!” Thẩm Tú Vi hơi nghiên đầu, đuôi tóc phía sau hơi động đậy “Lần trước, tôi thấy bạn học Trần đây với cậu trong Siêu thị tiện ích, không giống bạn bình thường cho lắm”
Quang Vinh Tự đứng kế bên thắc mắc “Tạ Ninh, mày từng gặp bạn nữ này rồi à?”
Tạ Ninh hơi căng thẳng, vì hôm trước lúc Trần Huấn Du kéo cậu đi chỉ có Thẩm Đoá Vi ở đó. Cậu không biết Thẩm Tú Vi cũng đứng đó không xa và chứng kiến tất cả.
“Không có!” Tạ Ninh đáp cọc lóc.
Thẩm Tú Vi hơi nhún vai “Không sao, rồi từ từ sẽ thân thôi, cậu với em gái tôi cũng khá hợp đấy”
Tạ Ninh hơi tiến lại gần “Cậu có ý gì? Tôi đã nói ngay từ đầu là không thích Thẩm Đoá Vi rồi. Đừng gán ghép tôi, cậu cũng nên biết hậu quả khi động đến Tạ Ninh này là gì”
Thẩm Tú Vi cười nhẹ, lắc nhẹ đầu. Quả thật mỗi hành động cử chỉ đều dịu dàng đến lạ, cô lại xinh đẹp hơn em gái của mình khá nhiều.
“Chuyện đó thời gian sẽ trả lời” Thẩm Tú Vi thở dài “Haizzz, hôm nay tôi chỉ muốn làm quen với bạn học Trần đây, không ngờ lại gặp ba cái bóng đèn chói mắt quá. Thôi vậy, Bạn học Trần” Cô hướng mắt nhìn thẳng Trần Huấn Du đang đứng cạnh Tạ Ninh “Hẹn cậu dịp khác mình nói chuyện nhiều hơn. Tạm biệt”
Thẩm Tú Vi lễ phép cúi đầu rời đi.
Quang Vinh Tự vò đầu không hiểu “Ba cái bóng đèn là gì?”
La Mẫn Trúc bực mình giải thích “Ý cô ta ba cái bóng đèn là nói tao, mày với Tạ Ninh đó! Cô ta nói mình cản trở cô ta nói chuyện với bạn học Trần đây” rồi cô quay qua hỏi Trần Huấn Du “Cô ta nói gì với cậu vậy?”
Trần Huấn Du hơi lắc đầu “Không có gì!”
Ánh mắt của Trần Huấn Du vẫn không rời khỏi Tạ Ninh dù chỉ một khắc, Tạ Ninh đến vừa kịp lúc, cô gái kia coi bộ khó nhằn hơn cả Thẩm Đoá Vi.