Chúng Ta! - Không Thể Yêu?

Chương 30: Cứ nghĩ về cậu nên không ngủ được!




“Tạ Ninh…Tạ Ninh!” tiếng gõ cửa phòng của Bà nội có chút dồn dập. Giọng bà có chút lo lắng

Tạ Ninh dụi mắt, ngồi phắc dậy “Có chuyện gì sao bà nội?” cậu tưởng bà nội lại cảm thấy khó chịu vì đau nhức xương khớp.

“Cháu còn hỏi bà à?” Bà nội nói vọng vào “Biết mấy giờ rồi không? Chả phải hôm nay cháu phải đi cắm trại sao?”

Tạ Ninh vò vò mái tóc rối bời, cầm lấy điện thoại nơi đầu giường “Đệt!” đã hơn 5h sáng. Điện thoại có hơn 20 cuộc gọi nhỡ của Quang Vinh Tự và La Mẫn Trúc. Còn có thêm 4 cuộc gọi nhỡ của Bùi phu nhân.

Theo như lịch trình, tất cả học sinh phải có mặt lúc 5h sáng để điểm danh và sắp xếp đồ đạc lên xe của trường. Tạ Ninh thoắt chốc đứng dậy mở cửa phòng vào nhà vệ sinh, vô cùng gấp gáp và vội vã. Bà nội lắc đầu, không hiểu tại sao hôm nay Tạ Ninh lại dậy trễ như vậy.

Suốt đêm qua, Tạ Ninh không tài nào chợp mắt được vì mỗi khi nhắm nghiền đôi mắt là hình ảnh Trần Huấn Du lại hiện lên với gương mặt vô cùng thiếu đòn. Tạ Ninh lăn qua lăn lại đến hơn mười hai giờ mới ngủ được.

“Cháu đi nhé bà! Bà ở nhà một mình cẩn thận nhé!” Tạ Ninh vác ba lô lên vai chạy ùa ra khỏi nhà.

Chạy thục mạng đến trường lúc tờ mờ sáng Tạ Ninh vô cùng uể oải. Cũng may, khi vừa đến cổng trường đã thấy vẫn còn mấy chuyến xe chưa khởi hành. Quang Vinh Tự và Lăng Thuyên đợi ngay trước cổng, vừa thấy Tạ Ninh cả hai thở một hơi mạnh, chạy lại một người xách ba lô cho Tạ Ninh, một người dắt Tạ Ninh đi đến chỗ Bùi phu nhân điểm danh.

“Trễ 1 phút nữa là tôi cho cậu ở nhà!” Bùi Phong Nhu lấy viết đánh dấu điểm danh vào danh sách cô cầm trên tay “Hôm nay mà cũng đến trễ được, biết cả lớp đã đợi cậu hơn nửa tiếng rồi không!”

Tạ Ninh cúi gằm mặt không nói gì, gương mặt ngáy ngủ có cả quần thâm nơi đáy mắt. Quang Vinh Tự đứng kế bên gật gật đầu biết lỗi thay cho Tạ Ninh “Dạ xin lỗi cô Bùi, cậu ấy nhớ nhầm thời gian!”

Bùi Phong Nhu chỉnh lại gọng kính, chán chường quơ tay “Được rồi, được rồi, mau lên xe, các lớp khác đã đi trước hết rồi!”

“Dạ dạ” Quang Vinh Tự kéo tay Tạ Ninh hì hục lên chiếc xe to nhất màu xanh dương ở giữa sân trường. Tạ Ninh bước lên xe thấy tiếng nói cười đã rôm rả từ lúc nào. Cậu đưa mắt nhìn một vòng, cậu định xuống phía dãy cuối cùng ngồi nhưng nơi đó đã chất đầy va li và hành lí.

Đang đứng loay hoay thì Tạ Ninh bị lực tay của một người kéo ngồi xuống cái ghế bên cạnh cửa sổ ở giữa xe. Tạ Ninh bị động ngồi xuống ghế, liếc sang cánh tay vừa mới kéo mình

“Trần Huấn Du?” Tạ Ninh tròn mắt kinh ngạc, lại nấc cục những tiếng nhẹ. Rồi Tạ Ninh lồm chòm đứng dậy, thì nghe tiếng Bùi phu nhân

“Tất cả ổn định chỗ ngồi!” Bùi Phong Nhu lên kiểm tra lần cuối trước khi xe khởi hành “Bạn nào có vấn đề về sức khỏe nhớ thông báo với tôi để kịp xử lí nhé. Hành trình chuyến đi này của chúng ta gần hai tiếng đồng hồ, bớt làm ồn tránh để ảnh hưởng đến bác tài. Sau khi đến bãi cắm trại thì lớp trưởng tập hợp lớp thành bốn hàng dọc ở cổng vào đợi tôi thông báo lịch trình tiếp theo. Còn nữa… tuyệt đối không được gây chuyện. Nghe rõ chưa?”

“RÕ RỒI Ạ!” cả xe cùng trả lời. Bùi Phu nhân xuống xe. Cô cùng các thầy cô quản lý sẽ đi xe khác.

“Cậu định đi đâu?” Trần Huấn Du níu tay Tạ Ninh lại.

Tạ Ninh không đáp cứ loay hoay kiếm chỗ khác để ngồi.

“Người anh em!” Quang Vinh Tự ngồi ghế phía trước cùng với Lăng Thuyên quay xuống nói “Hết chỗ rồi. Lớp tỉ số 40 chỗ, xe 45 ghế. 5 cái ghế cuối để hành lí rồi. Mày chịu khó ngồi với học sinh mới nhé. Tao với Lăng Thuyên phải vào trận (game) chung rồi ngồi xa khó chơi lắm. Chị Trúc ngồi chung với Mễ Di Di rồi. Nên là…”

Quang Vinh Tự cười hề hề nhìn thấy gương mặt như diêm Vương của Tạ Ninh mà thu nụ cười vào ngay. Tạ Ninh không còn cách nào nên đành ngồi xuống với thái độ vô cùng không thoải mái, Tạ Ninh kéo mũ trùm áo hoodie lên che cả đầu, cậu cố ý xoay mặt ra bên ngoài không để ý gì đến người kế bên.

Trần Huấn Du hôm nay cũng mặt một chiếc áo hoodie màu xanh rêu, tai đeo tai nghe Bluetooth màu đen, ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ gì đó. Từ lúc Tạ Ninh ngồi xuống kế bên tới giờ, ánh mắt hắn chưa rời khỏi người Tạ Ninh dù chỉ một giây

“Cậu là biến thái à?” Tạ Ninh vô tình ngước mắt lên thấy người bên cạnh nhìn mình chằm chằm

Trần Huấn Du vẫn không thay đổi ánh mắt đáp nhẹ “Đêm qua không ngủ được à?”

Tạ Ninh đẩy khuỷu tay phải về phía Trần Huấn Du, bộ hắn ta nghĩ mình sẽ vì chuyện của hôm qua mà thức cả đêm sao. Tạ Ninh lạnh lùng đáp “Liên quan gì đến cậu. Đêm qua ông đây ngủ rất ngon!”

“Hừm” Trần Huấn Du thở nhẹ một cái “Còn tôi thì không chợp mắt được!”

Tạ Ninh khó hiểu lúc này mới nghiên mặt sang nhìn thấy gương mặt hơi mệt mỏi của Trần Huấn Du, quần thâm mắt còn rõ hơn cả cậu.

Trần Huấn Du nói tiếp, tông giọng vừa phải đủ hai người nghe “Tôi cứ nghĩ về cậu. Nên khó ngủ!”

Đệt! Cậu ta nói vậy chẳng khác nào đỗ lỗi cho mình làm cậu ta mất ngủ. Tạ Ninh hằm hằm, đã hết cơn buồn ngủ đáp “Nói với tôi làm gì?”

Trần Huấn Du nhìn ra cửa sổ, xe đã chạy được một quãng sắp ra khỏi con đường quen thuộc, Trần Huấn Du hơi bĩu môi “Là do tôi hấp tấp. Đáng lẽ không nên tỏ tình cậu như vậy”

Tạ Ninh vừa nghe hai chữ “tỏ tình” liền xoay người lấy hai tay che miệng Trần Huấn Du lại. Tạ Ninh có chút hốt hoảng ngó tới ngó lui “Im miệng, sao cậu dám nói chuyện này ở đây?”

Trần Huấn Du cảm nhận được sự lành lạnh từ tay Tạ Ninh áp lên miệng mình. Tạ Ninh trợn mắt ý muốn Trần Huấn Du không được nói nữa. Trần Huấn Du lấy hai tay gỡ tay Tạ Ninh ra nhẹ nhàng đặt xuống tay vịnh ghế

“Tôi xin lỗi, nếu cậu không muốn để người khác biết thì tôi không nói nữa. Nhưng mà tôi thích cậu là thật mà!”

Tạ Ninh hoàn toàn mất kiểm soát la lớn “Trần Huấn Du!!!” làm mấy dãy ghế khác giật mình ai cũng xoay qua nhìn hai người. Gương mặt Tạ Ninh lại đỏ lên, bàn tay nắm chặt. Nhìn Trần Huấn Du với ánh mắt như sắp nhào tới xé xác đối phương. Tạ Ninh dùng ánh mắt đó nhìn lại mọi người. Ai nấy cũng đều rụt lại không dám nhìn nữa.

Tạ Ninh nói khẽ vào vành tai của Trần Huấn Du “Còn nói lảm nhảm chuyện này nữa là tôi đá cậu xuống khỏi xe!”

Trần Huấn Du cứ im lặng không nói gì nét mặt vẫn gợi đòn như trước. Tạ Ninh tháo tai nghe bên tai trái của Trần Huấn Du nói “Có nghe tôi nói gì không?”

Trần Huấn Du nghiên mặt, hai ánh mắt chạm nhau, Tạ Ninh đột nhiên giật mình ném tai nghe vào tai Trần Huấn Du.

Trần Huấn Du nở một nét cười đáp “Ừm, nghe cậu hết!”

Chuyến xe kéo dài hai tiếng đồng hồ, mới được nửa tiếng mà Tạ Ninh đã mắt mở không lên nên chợp mắt một tí. Khi tỉnh dậy đã mơ màng cảm giác được đầu mình đã gối lên vai của…

“Đệt, Trần Huấn Du, cậu lợi dụng lúc tôi ngủ để giở trò biến thái à?” Tạ Ninh giật mình ngồi thẳng dậy, vai của Trần Huấn Du có chút tê cứng. Hắn nhẹ nhàng vương vai đáp “Không có. Là cậu ngã đầu xuống vai tôi. Tôi không muốn đánh thức cậu nên tôi đã không gọi cậu dậy”

Tạ Ninh bức bối một chút rồi móc điện thoại ra chơi game mặc kệ người bên cạnh, cậu cầu mong cho chuyến xe này mau đến nơi để cậu thoát khỏi cái tên đáng ghét này.