Chúng Ta Không Có Sau Này

Chương 11




Cô chạy ra khỏi bệnh viện, trái tim nhói đau không ngừng. Đúng là nực cười mà đường đường chính chính là vợ hợp pháp của Anh vậy mà cũng không bằng một tiểu tam như Mễ Y..... Cô lê từng bước nặng nhọc về nhà.

Đang đi thì gặp Chí Mẫn.

- Thạc Trân à!

nghe có người gọi cô quay lại thì thấy Chí Mẫn đang chạy lại phía cô. Anh mỉm cười nhìn cô.

- Em đang đi đâu vậy?

- Em đang đi về nhà, mà anh làm gì ở đây vậy?

- Không có gì, anh đang tìm nhà của một người bạn thôi..... Trán của em bị gì vậy?

- Không...không có gì, em chỉ bị té thôi...mà Anh đã tìm được chưa?

- Vẫn chưa, Bây giờ em có rảnh không đi ăn với anh

- Nhưng....nhưng còn nhà bạn của anh thì sao?

- Không sao,từ từ rồi tìm cũng được.Đã lâu rồi anh chưa gặp em.

- Vậy cũng được!

Chí Mẫn kéo tay cô đi,anh chở cô đi ăn rồi đi chơi rất nhiều nơi làm cho tâm trạng của cô cũng đỡ hơn nhiều. Đến chiều anh chở cô về.

Thạc Trân vừa bước xuống xe thì gặp anh đang đi ra. Nhìn thấy cô Thiên Khải cười khinh bỉ.

- Hôm nay còn có nhân tình đưa về nữa à.?

Thạc Trân sợ Thiên Khải sẽ hiểu lầm nên cố gắng giải thích

- Chí Mẫn, chỉ là bạn em, anh đừng nói vậy. Anh ấy chỉ tiện đường đưa em về thôi...

- Mong anh ăn nói cho cẩn thận, giữa tôi và Thạc Trân không có gì cả.

- Hai người thân thiết quá rồi,ánh mắt anh ta nhìn cô tôi không nhìn ra hay sao? Rõ ràng là hai người có gian tình...

- Thiên Khải à, mọi chuyện không phải như anh nghĩ mà.

- Tôi mong anh tôn trọng Thạc Trân.

- Bị tôi nói trúng tim đen rồi sao? Thương nhau quá còn bênh vực cho nhau nữa.

- Tôi đã nói là anh thôi đi mà ( Chí Mẫn định đánh anh nhưng bị Thạc Trân ngăn lại)

- Chí Mẫn, anh về trước đi. Em sẽ nói chuyện với anh sau!.

Thiên Khải kéo tay cô vào nhà. Chí Mẫn đứng nhìn cô bị kéo đi mà lòng lo lắng không yên.

||||| Truyện đề cử: Mèo Cưng Của Anh |||||

Trong nhà

- Thiên Khải, buông tay em ra đi đau quá!

Anh kéo cô lên lầu.

- Cô đúng là con đàn bà hư hỏng, không quyến rũ được tôi nên đi tìm người khác chứ gì....

- Không phải như anh nghĩ đâu. Giữa em và anh ấy không có gì cả.....

"Chát" Anh lại đánh cô,

- Tôi cấm cô sau này không được ra ngoài nữa,nếu cô không nghe lời của tôi tôi nhất định sẽ đánh gãy chân cô đó!

- Nhưng tại sao, tại sao chứ....( Cô gào thét).

- tất cả là tại cô,tại vì cô dám cắm sừng Hàn Thiên Khải này.! cô nghe rõ chưa?

- Em không... làm gì có lỗi với anh hết!

Thiên Khải quay lưng bỏ đi, cô không ngờ anh lại nghĩ về cô như vậy trong lòng dâng lên một nỗi đắng cay. nếu như anh không tin cô thì cô có giải thích thế nào cũng như vậy thôi. cô thật sự không hiểu, anh bên ngoài thì có người phụ nữ khác còn đưa cô ta về nhà, còn cô cô chỉ có một người bạn anh cũng không cho phép đúng là quá bất công với cô mà.

Thạc Trân lặng lẽ quay về phòng lấy tấm ảnh cưới ra xem, môi nở nụ cười chua xót.

Những ngày sau đó Chí Mẫn luôn nhắn tin cho cô, nhắc nhở cô chăm sóc cho bản thân, lâu lâu còn nhắn những tin nhắn hài hước làm cho cô vui.

Mễ Y cũng đã xuất viện, ngày ngày vui vẻ với anh và luôn luôn gây sự với cô.

Cô đang lau dọn nhà bếp thì Mễ Y từ trên phòng đi xuống.

- Tôi nghe nói cô vì muốn gả cho Thiên Khải mà tìm đủ mọi cách để giết chị ruột của mình đúng không?

Cô im lặng. cô ta tức giận.

- Ba mẹ cô không biết dạy cô à, dạy ra cái thứ như cô...

" Chát" - Từ Mễ Y! Tôi cấm cô không được quyền nhắc đến ba mẹ tôi cô có nghe rõ chưa!

- Cô.... Cô dám đánh tôi..... ( Mễ Y lấy tay sờ vào mặt mình)