Chúng Ta Điên Mất Rồi

Chương 30: Love Story




Cô thực sự bị hành động và tiếng quát đó làm cho hết hồn, hắn ta vậy mà lại đối xử với phụ nữ thô bạo như vậy. “Anh làm cái gì vậy hả?” cô cũng quát lớn lên rồi đi tới chỗ cô gái đỡ cô ấy đứng dậy, nhưng cô gái lại không hề cảm kích lại còn thẳng thừng đẩy cô ra rồi tiếp tục bò lại cầu xin hắn. Nhìn cô gái trẻ tuổi quỳ gối cầu xin một người đàn ông cao lớn lại còn bạo lực khiến cô thực sự tức giận. “Cô đứng dậy đi có chuyện gì mà phải cầu xin như vậy?” thái độ cô gái như thể đứng trước cửa môn quan không ngừng cầu xin. “Cô thì biết cái gì chứ, mau tránh ra” cô gái vậy mà quay lại quát cô, cô cảm thấy mọi thứ đang bị quanh vòng đến khó hiểu. “Muốn tự đi hay được đưa đi” hắn cũng không còn kiên nhẫn gằn giọng nói, tới lúc này cô gái trở nên bất lực xụi lơ xuống đất rồi vài phút sau yếu đuối đứng dậy.

Cô thực sự cảm thấy có cái gì đó không ổn liền gằn giọng hỏi hắn, “Cô ấy phải đi đâu?” đối với thái độ bất mãn của cô hắn chỉ quay mặt nhìn ra ngoài. Cô vừa tức giận vừa bất lực rồi nhìn cô gái yếu đuối mỏng manh đang bước đi, vào chính lúc đó tiếng đàn lại một lần nữa vang lên. Bản nhạc Love Story lại nhẹ nhàng mà sâu lắng đi vào lòng người đã quá lâu rồi cô chưa đàn lại bài này, đối với nền âm nhạc dụng cụ thế giới bản nhạc này thực sự rất bình thường. Nhưng không biết do đâu, bản chất nghệ sĩ ùa về hay hoàn cảnh rối loạn xung quanh mà cảm xúc cô khi đàn bản nhạc này lại trắc ẩn đến vậy.

Đàn xong cô đứng lên thấy hắn đang chăm chú nhìn cô, cũng không biết đã nhìn từ bao giờ nhưng cảm xúc trong đôi mắt đó lại vô cùng hỗn loạn. “Chỉ là một bản nhạc thôi, anh đang khiến nó trở nên căng thẳng” nói xong cô bước ra khỏi phòng.

Bữa tối hôm đó cũng vô cùng ngộp ngạt khiến cho cô cảm thấy khó tiêu nên quyết định đi dạo quanh vườn. Đi sâu vào trong cô thấy có một nhà kính đang được xây dựng, bước vào trong cô thấy tuy bên ngoài bụi bặm và lộn xộn nhưng bên trong lại bày trí một cách tinh tươm và ngay ngắn. Hai bên tường đã được xây những bệ trồng cây cũng có những cái kệ đặt chậu hoa lên trên, mùi hương hoa nhàn nhạt thơm dịu tỏa ra trong không khí khiến người ta dễ chịu và làm tan đị sự khó tiêu trong bụng. Cuối căn nhà là một miếng vải lớn đang che lại thứ gì đó phía sau, tò mò tiến lại và bước qua lớp vải. Cô thấy hình vẽ chân dung của một người phụ nữ, qua nét vẽ có thể thấy người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần. Cô muốn lùi về sau để nhìn ngắm toàn bức chân dung đó nhưng khi lùi về sau cô đã vô tình dẫm lên miếng vải và vấp ngã.

Cảnh tượng sau đó thật kinh hoàng khi mọi thứ ngã nhào như trò domino, từ người cô đến miếng vải lớn ngã xuống tiếp đến là thanh sắt để máng miếng vải trên trần nhà cũng rơi xuống do sức nặng. Khi miếng vải lớn rớt xuống đâu mọi thức đều rơi xuống tiếng những chậu hoa vỡ tan tành nghe thật điếng người. Khung cảnh xung quanh bắt đầu hỗn loạn và lộn xộn, và cuối cùng thanh sắt rớt xuống mặt đất tạo lên một âm thanh kinh động rồi bật trên nền nhà vài lần rồi đập vào chân cô. Sự đau điếng bất ngờ làm cô chỉ dám hít một ngụm khí lạnh bấm chặt môi và cặp chân mày không ngừng cau lại.

Rất nhanh sau những người làm vườn gần đó đã phát hiện ra tiếng động và chạy đến, mọi người nhìn khung cảnh hỗn độn trước mắt rồi nhìn bức chân dung bị lộ ra khiến mặt ai cũng tím tái. Họ sợ tới mức còn không đủ tỉnh táo để phát hiện ra cô đang đau đớn nằm dưới đất, nhìn họ run rẩy đáng thương còn có người quỳ xuống đất cô còn không nỡ gọi. Cuối cùng cũng có người lấy được bình tĩnh đi lại và đỡ cô dậy, trên đường dìu cô về lại biệt thự cô thấy người họ ướt đẫm mồ hôi. Gần tới nơi thì cô thấy hắn cùng bà Lý đang đi ngược lại, gương mặt hắn đằng đằng sát khí, nhìn như sắp giết người tới nơi cô cũng cảm thấy lạnh người. Có lẽ cô đã gây lên lỗi rất lớn, cô cũng đang sợ muốn chết muốn né tránh vậy mà hai người khi thấy hắn lại không dám dìu cô tiếp nữa mà đứng yên tại chỗ.

Cô thực sự tức muốn chết chỉ dám lo lắng nhìn hắn tiến lại gần hơn rồi không nói một lời vòng tay ra sau cô bế bổng cô lên và di chuyển về phía biệt thự. Cô thực sự sợ hắn sẽ ném cô giữa đường nên không dám nhúc nhích nhưng ngoài dự đoán của cô cả đoạn đường về đến giường rất yên bình. Chỉ là tới lúc bác sĩ đến khám thì sóng gió mới bắt đầu.