Chúng Ta Điên Mất Rồi

Chương 29: Sự Hân Hoan Khi Ra Tù




Hôm nay là ngày Hòa An ra trại nên cô đích thân đến đón vừa mới ra khỏi cửa thấy cô Hòa An đã chạy lại ôm chầm lấy cô “Về nhà thôi nào”. Nhà của Hòa An nằm ở khu ngoại ô và nằm trong một con hẻm nhỏ cô phải gửi xe ở ngoài đường lớn và đi bộ một đoạn dài mới vào đến nhà. Mẹ cô bé vừa thấy con đã chạy lại vừa khóc lớn vừa vỗ về con, hai mẹ con cùng khóc cảnh đó làm cô thấy hơi chạnh lòng. “Mẹ đây là chị Lệ Đan là người đã thuê luật sư để bào chữa tránh án cho con” Hòa An giới thiệu cô sau đó mẹ cô bé cũng ôm chầm lấy cô cảm ơn.

Sau một hồi giải bày cảm xúc thì ba người cô ngồi xuống bàn ăn nhỏ trong một căn hộ sập sệ thiếu tiện nghi. Đây là lần đầu cô đến nơi tồi tàn đến vậy nhưng nó không khiến cô khó chịu, ngôi nhà nhỏ nhưng lại tràn đầy hơi ấm tình thân. Nó thực sự làm cô nhớ đến mẹ mình, đáng lẽ cô cũng có thể ở trong mái nhà êm ấm như vậy. “Chị Đan sao vậy?” thấy cô im lặng trầm mặc cô bé đi đến bên hỏi, “Em trai em sao?” cô chỉ vô một tấm hình hai mẹ con. “Là em” cô bé nhè nhàng đáp lại, “Ba con bé thích con trai cho nên từ nhỏ đã cho con bé mặc đồ con trai và cắt tóc ngắn” mẹ Hòa An trả lời giọng vẫn không giấu được sự nghẹn ngào.

Cô thực sự rất thắc mắc trong khi cô đang có cuộc sống sung sướng êm ấm thì những đứa trẻ khác có hoàn cảnh như thế nào. Và bây giờ khi cuộc sống cô trở nên bất hạnh thì họ đã có được sự tốt đẹp hơn chưa.

Cả một bữa cơm là tiếng nói cười đùa của Hòa An và mẹ, nó làm cô nhớ đến bữa cơm sau khi ra tù của mình. Nó đầy đủ và đắt đỏ hơn những thứ này nhiều nhưng cô lại không cảm nhận được sự hân hoan của một người ra tù, càng không nhận thấy điều đó từ người khác. Cuộc sống đầy đủ luôn luôn mang lại hạnh phúc, những định nghĩa đủ đầy của mỗi người là khác nhau. Ăn cơm xong cô đưa Hòa An đến lớp đăng ký học về ngành kế toán quản trị, cô bé rất ham học lại còn thông minh cô tin chắc sẽ giúp ích được trong công việc của cô.

Sau đó cô lái xe về lại biệt thự, đây là lần đầu tiên sau khi ra trại cô tự lái xe và ngắm nhìn quang cảnh. Thì ra đường dẫn đến biệt thự lại nhiều cảnh thanh bình thoáng mát đến vậy, nó giống như một cung đường trên đèo. Dòng xe lưu thông ít ỏi, quang cảnh cây xanh cùng bãi biển thơ mộng, ngắm nhìn thiên nhiên đúng là khiến chúng ta vừa thoải mái vừa lo sợ. Mải ngắm nhìn trời mây thì cuối cùng cũng về tới biệt thự, một ngôi biệt thự xa hoa kiên cố nằm trên một ngọn đồi cao. Cũng thật giống như trong mấy câu chuyện, các vị lão đại của hắc đạo luôn ở những ngôi biệt thự trên núi cách biệt với mọi người. Tại sao lại như vậy? Để sống yên tĩnh? Hay đã quá chán ghét sự nhộn nhịp của thành thị? Có vẻ không giống hình tượng một tên xã hội đen mà giống nghệ sĩ hơn.

Cũng chẳng biết ảo tưởng hay thói quen cô lại nghe thấy tiếng đàn dương cầm phát ra từ lầu ba phía trên. Với bản tính một người nghệ sỹ cô không thể bỏ qua mọi loại âm thanh vậy nên cô đã lần tìm theo tiếng đàn và dẫn đến một căn phòng. Càng đến gần tiếng nhạc càng rõ ràng hơn, và khi đứng trước cửa phòng đang mở cô nhìn vào thấy một cây đàn dương cầm lớn bằng thủy tinh đặt ở giữa. Cô nhận ra đây là bài Love Story một trong những tác phẩm mang dấu ấn riêng và gắn liền với tên tuổi của nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng người Pháp Richard Clayderman. Đây là một bản nhạc căn bản mà cô đã học từ rất lâu rồi có lẽ vào năm cô 6 tuổi, mẹ cô đã thuê một cô giáo đến và dạy cho cô bản nhạc này.

Cũng không ngần ngại cô bước vào trong thì thấy hắn đứng bên cửa kính nhìn ra ngoài, còn người đang đàn là một cô gái trẻ tuổi. Hắn không hề phát hiện sự có mặt của vô vẫn chuyên tâm thưởng thức còn cô gái kia đã hơi bối rối cho đến khi một âm thanh lớn vang lên và tiếng đàn dừng lại. Cô gái kia đã bị hụt tay và ấn xuống bàn phím đàn tạo nên một âm thanh chói tai. Đột nhiên cô gái đó khóc lóc và quỳ xuống “Tôi xin lỗi... xin lỗi...xin hãy tha cho tôi...”. Hướng tay cô gái đưa về cầu xin là phía Trầm Mặc Ngôn, hắn từ từ quay lại ánh mắt dừng ở cô ba giây rồi dời xuống cô gái kia.

“Lui xuống” giọng hắn lạnh lẽo và ẩn chứa sự tức giận, “Không...xin hãy tha cho tôi...tôi sẽ không làm sai nữa...” cô gái đó nhìn khuân mặt hắn lại càng hoảng sợ hơn không ngừng cầu xin. Cô thực sự bị một cảnh trước mắt làm cho khó hiểu, cũng chỉ là lỡ tay cho dù hắn bị tụt mood thì cũng không cần lo lắng đến vậy cùng lắm là phạt lương hoặc đuổi việc. Nhưng cảnh tượng trước mắt làm cô thực sự ngỡ ngàng, hắn bước tới phía cô gái một tay duỗi thẳng rồi nắm lấy cổ cô gái quăng mạnh sang một bên “Cút”.