Chúng Ta Đều Là Thế Thân

Chương 7: Anh sẽ dùng cả đời để ở bên em




Cô thuê một khách sạn ven biển để ngủ qua đêm, cô đã nhờ nhân viên mua giúp mình vài bộ quần áo.

Sáng sớm hôm sau cô đến trụ sở cảnh sát như đã hẹn.

“Anh Viễn“.

“Bé Kiều Oanh“.

Trạch Viễn vẫy tay gọi cô vào trong.

Anh ấy là bạn thời cấp 3 của Triệu Hy. Cả hai là bạn thân, mọi chuyện họ đều chia sẻ cho nhau biết. Kể cả cô, Triệu Hy cũng nói cho anh biết. Có thể nói Trạch Viễn là người cô có thể tin tưởng vào.

“Đây là đồ của Triệu Hy“.

Trạch Viễn chỉ vào một cái balo có thêu tên Triệu Hy.

“Anh, sao không kêu người nhà của anh ấy đến nhận ạ?”

“Hồi cấp 3, ba mẹ của anh ấy ly hôn, sau đó bọn họ đều tìm cho mình hạnh phúc riêng. Triệu Hy ở lại chăm sóc bà nội“.

“Vậy là... Suốt năm tháng đại học anh ấy đều tự kiếm tiền sao?”

“Phải, số cậu ấy cũng khổ“.

“Anh biết bà nội của anh ấy ở đâu không?”

“Tý anh nhắn địa chỉ cho, lâu lâu anh cũng hay xuống thăm bà ấy. Từ khi bà biết anh ấy mất tích bà đã rất buồn“.

“Chiều em với anh đến đó nhé“.

“Được“.

Tiếng báo cáo từ chỉ huy xuống, có một băng cướp ở làng khác.

“Anh đi nhé, khi nào xong việc ta gặp lại“.

“Vâng“.

Cô về phòng khách sạn của mình, định mở chiếc túi ra nhưng tiếng chuông điện thoại lại khiến cô để tâm.

“Alo, Minh Vũ“.

“Em đi đâu vậy?”

“Sao anh biết em đi đâu?”

“Thì anh để dấu vân tay cửa mà, anh thấy em không ra khỏi nhà check cam cũng không thấy em“.

Cô mỉm cười, cô biết hắn lo cho cô nhưng bây giờ không phải lúc đâu.

“Em ra cảng biển cho đỡ chán“.

“Khi nào về?”

“Hưmm, chắc là mai em về“.

“Được đi chơi vui vẻ nhưng mà em phải nhớ ăn uống đầy đủ nghe chưa?”

“Biết rồi em cúp máy nhé, em buồn ngủ quá“.

Cô phải nói vậy để cho hắn cúp điện thoại. Bây giờ cô có việc quan trọng phải làm.

Cô mở chiếc túi ra, bên trong không hề bị ướt. Đây là balo chống thấm, nó dùng để bảo vệ hồ sơ và những thứ cần thiết.



Trong túi có một cuốn sổ, một chiếc điện thoại và một hộp quà.

Cô mở cuốn sổ bên trong ra, bên trong là tệp tài liệu về vụ án, một cuốn sổ tay và nhật ký.

Cô đọc cuốn sổ tay bên trong, nó ghi lại nhiệm vụ anh cần phải làm. Không có gì bất thường cho đến khi ba mẹ cô mất.

Từ lúc đó tên cô luôn có trong cuốn sổ này.

Ngày 20/8/4 năm trước:

Đón Kiều Oanh về lúc 20h30p

Mua đồ ăn để nấu ăn

9h25p có một cuộc họp

Ngày 21/8/4 năm trước:

Đón Kiều Oanh về lúc 11h30p

Đưa Kiều Oanh đi công viên nước

Những ngày sau đó đều lặp lại như vậy. Cho đến khi anh ấy mất tích. Cô vừa ôm cuốn sổ vào lòng vừa khóc.

Từ khi có cô Triệu Hy luôn để tên cô vào trong cuốn sổ đó. Anh ấy đã cố gắng gánh vác trọng trách trên vai mình.

Cô bình tĩnh mở cuốn nhật ký. Xem xét bên ngoài, bên ngoài có ghi ngày tháng Triệu Hy bắt đầu viết.

Nó từ 18/5/15 năm trước:

“Là ngày ba mẹ anh ấy li hôn sao?”

Cô mở ra đọc từng ngày một.

Ngày 18/5/15 năm trước: Ba mẹ tôi đã ra toà li hôn rồi, do tôi đã lớn nên được quyền chọn sống với ai. Ba mẹ tôi có vẻ không ai tranh giành nên tôi chọn sống với bà nội. Họ sẽ cung cấp cho tôi một số tiền để đi học và cả chăm bà.

Ngày 19/5/15 năm trước: Tôi sắp được nghỉ hè rồi, tôi sẽ giành thời gian đi làm thêm. Mẹ tôi nói mẹ sẽ kết hôn với một người đàn ông nước ngoài. Còn ba tôi thì đã đi đâu không ai biết. Tôi áp lực lắm, nhưng may thay tôi vẫn còn những người bạn, họ sẵn sàng giúp đỡ tôi. Ba mẹ các bạn ấy cũng rất tốt hay qua mời chúng tôi ăn cơm.

...

Cô đọc không sót những trang nhật ký của anh trong suốt những năm qua, cô đã khóc vì những gì anh phải trải qua. Không có gì đau đớn hơn việc phải trải qua sự tăm tối trong cuộc đời mình.

Ngày 1/12/8 năm trước: Tôi được chuyển công tác điều tra vào một ngôi trường để điều tra một số vụ án. Tôi được đưa vào dạy năng khiếu và tôi có để ý một cô bé. Cô bé ấy tuy hoạt bát năng động nhưng lại có đôi mắt khá đượm buồn. Tôi bị thu hút vì sự hoạt bát của cô bé đó.

Thì ra, thì ra đó là ngày đầu cô học ở lớp học của anh. Anh đã để ý đến cô sao?

Ngày 3/12: Nay tôi có lấy lời khai của băng cướp chuyên ăn trộm đồ ở siêu thị, bọn họ nói họ đã cho những người vô gia cư, đúng là trên đời này người xấu cũng có thể làm việc tốt. Chiều nay tôi có lịch đi dạy, cô bé ấy đã cúp học.

Ngày 6/12: Con bé ấy đi học được nữa buổi nhưng lại trốn đi, tôi biết nhưng lại không thể trách phạt con bé được.

Ngày 9/12: Cô bé ấy lại cúp học rồi, tôi biết bạn thân cô bé đó vẫn học ở đây. Buổi tối khi tôi về tôi thấy cô bé đó ở cổng trường đợi ba cô bé đến đón. Đúng là con bé đó cúp học đi chơi rồi.

...

Ngày 21/1/7 năm trước: Con bé nói con bé rất thích tôi do tôi đẹp trai, à ngoài ra bạn con bé còn dụ tôi bắt tay với con bé. Tôi đã bóp tay con bé, tôi nghĩ nó rất đau.

...

Ngày 19/2: Tôi có thể biết tên mọi người hay gọi cô bé đó rồi. Là “Kiều Oanh Oanh“. Theo tôi nhớ thì tên trong danh sách là Doãn Kiều Oanh nhưng bạn bè hay gọi là Oanh Oanh. Ngoài ra bạn thân con bé tên là Khả Uyên. Kiều Oanh hát rất hay nhưng lại khá lười học võ, con bé này mỗi lần tôi giảng bài đều chỉ nhìn tôi mà không nhìn động tác tôi làm.

21/2: Con bé hát rất hay, dường như là chỉ muốn tôi chú ý đến và khen con bé thôi.

...



Cô không biết là từ lúc nào mà mọi việc thường ngày, áp lực công việc của anh, sau này lại còn chỉ nói về Kiều Oanh Oanh. Cô sẽ không bao giờ quên những dòng đánh giá anh dành cho cô.

Ngày 4/3: Con bé có quen một cậu con trai, cậu ta khá đẹp. Vậy mà nói thích có mình tôi cơ đấy.

Ngày 16/4: Có một kỳ thi khá quan trọng với cô bé và tôi đã đi cùng bé ấy. Tôi còn chụp chung với cô bé ấy một tấm hình.

Ngày 19/4: Bé Kiều Oanh hình như đã chia tay cậu trai đó, tôi không thấy con bé nhắc đến nữa. Hình như đã cắt đứt mối quan hệ.

Ngày 16/5: Tôi đã nói đây là lần cuối tôi gặp cả lớp vì tôi có vài trận thi đấu khá quan trọng... Cô bé Kiều Oanh rất buồn, dường như là không thèm nói chuyện với tôi, chẳng thèm nhìn tôi thì đúng hơn. Con bé cứ cuối mặt xuống, tôi dạy còn chả thèm nhìn lén. Tôi chỉ có thể chạm vào và để con bé chú ý bằng cách tiến tới sửa động tác cho con bé nhưng có vẻ nó khá ghét tôi rồi.

Ngày 24/5: Tôi đã được huy chương vàng và tiến thẳng vào giải đấu quốc tế. Sẽ có tên tôi trên internet, chắc chắn con bé sẽ hiểu tại sao tôi không đến tham dự lễ tổng kết của con bé.

...

“Triệu Hy à, em thấy rồi. Em thấy anh được huy chương vàng rồi...”

Kiều Oanh, trong cuốn nhật ký đó chỉ toàn là Kiều Oanh. Cô ngốc quá, sao lại tin lời anh ấy nói chứ. Sao lại tin anh ấy không thích cô chứ.

“Đúng là con ngốc mà, sao em lại tin anh nói anh không thích em, rõ ràng anh để ý đến em mà...”

...

Ngày 1/6: Nay là mùa hè, cô bé chắc đang đi chơi hè rồi, thật mong gặp lại em quá. Hẹn cô bé của tôi vào ngày 1/12 năm sau nhé!

...

Ngày 1/12: Có chút thất vọng, thì ra lớp 12 sẽ không được học môn năng khiếu, phải ôn để cô bé thi đại học. Chúc cô bé ôn tập thật thật tốt nhé!

...

Ngày 12/2/1018: Ngày nào tôi đi dạy đều thấy con bé ngồi trên băng ghế đá, tuy chúng tôi không nói chuyện với nhau nhưng vẫn hiểu được ý nhau thế nào.

Ngày 18/3: Con bé đã bị người ta đánh, Kiều Oanh đã đánh trả lại, cô bé của tôi thật giỏi. Tôi đã bảo lãnh cho cô bé ấy và giữ bí mật với người nhà con bé.

Ngày 27/4: Cô bé ấy nói nếu nó đỗ đại học thì tôi sẽ phải đồng ý hẹn hò với con bé một ngày duy nhất.

Ngày 23/8: Cô bé thông báo cho tôi rằng em ấy đỗ đại học.

Ngày 25/8: Tôi đã đi vòng quanh thành phố, ăn những món trước giờ tôi chưa bao giờ được thử. Nếu có thể tôi muốn cùng Kiều Oanh sống đến đầu bạc răng long nhưng...

“Triệu Hy, anh nhưng... Là sao? Tại sao anh không cùng em đi đến đầu bạc răng long. Tại sao hả? Anh nói em nghe đi”

Cô bật khóc nức nở, Kiều Oanh yêu Triệu Hy, Triệu Hy cũng vậy. Nhưng anh lại không có đủ dũng khí để nói cô biết anh yêu cô. Anh chỉ có thể âm thầm bảo vệ cô, bảo vệ cô đến cuối cuộc đời.

Triệu Hy, nếu lúc đó... Lúc em nắm tay anh rồi nói em rất yêu anh. Nếu anh cũng nói anh cũng vậy, cũng rất yêu em thì anh và em của bây giờ sẽ không ở hoàn cảnh như vậy phải không?

...

Ngày 7/10/5 năm trước: Tôi vẫn thường xuyên gặp Kiều Oanh, nhưng hôm nay cô ấy đã mất đi tất cả, cô ấy mất đi cả gia đình của mình. Tôi đã dọn qua ở cùng cô ấy, ít ra tôi còn có bà, còn bây giờ cô ấy chẳng còn ai...

“Em đoán được anh sẽ viết gì vào những ngày tiếp theo luôn đó, từ khi nào em trở thành nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết của anh vậy?”

...

Ngày 16/8/2 năm trước: Tôi hôm nay có một chuyến công tác đến một hòn đảo, tôi sẽ để cô ấy ở một mình. Kiều Oanh ráng đợi tôi nhé? Sau này khi tôi về, tôi sẽ trao em chiếc nhẫn xứng đáng với em, tôi sẽ dùng cả cuộc đời của mình để chăm sóc cho em... “Kiều Oanh Oanh chính là người đã cứu rỗi cuộc đời nhàm chán này của anh“.

...

“Triệu Hy à Triệu Hy sao anh ngốc quá vậy hả, sao anh lại không nói cho em biết là anh thích em, mùa đông năm đó anh thật sự đã rung động sao, anh cũng thích thầm em sao? 5 năm em và anh đều thích nhau sao, mình bỏ lỡ nhau cả đời rồi anh thấy chưa“.

Cô vội vàng mở hộp quà bên trong ra. Là một cặp nhẫn, trên đó có khắc chữ O và H. Cô biết rồi, sau khi về anh sẽ đem nó tặng cho cô, anh sẽ chạy một mạch đến chỗ cô sau đó sẽ nói anh sẽ dùng cả đời để ở bên cô...

“5 năm yêu anh đúng là không hề vô ích mà...”