Hắn cõng cô đi đến sảnh lớn đế đặt xe về khách sạn. Hắn nói muốn xưng hô sao cho giống một cặp vợ chồng đúng nghĩa.
Khi trở về khách sạn, cô mệt mõi đặt mình xuống chiếc giường êm ái.
“Minh Vũ, tôi muốn đi về”
“Chơi chán rồi sao?”
“Không chán, nhưng mà công việc nhiều quá rồi“.
“Chiều mai mình sẽ về“.
Minh Vũ đặt đồ ăn lên cho cô, còn chu đáo chuẩn bị socola nóng cho cô.
“Nhăm nhăm, ăn thôi!”
...----------------...
Cô và Minh Vũ đang nằm trên giường lướt điện thoại. Tin đồn hẹn hò của cô và hắn vẫn còn chưa hạ nhiệt, các tay săn ảnh thậm chí còn chụp cảnh cô và hắn hôn nhau ngoài công viên.
“Coi nè“.
Cô đưa điện thoại ngay mặt hắn, ánh mắt hắn một chút cũng không quan tâm.
“Cặp vợ chồng mới cưới thì đi tuần trăng mật có gì sai sao?”
Cô mặc kệ không nói với cái tên không có khiếu hài hước này nữa.
Tắt nguồn điện thoại, cô trùm chăn kín mít đi ngủ mặc kệ mọi thứ xung quanh.
“Kiều Oanh, em bỏ anh sao?”
“Ngủ ngủ ngủ“.
Đến gần chiều, cô và hắn xách vali ra sân bay. Điện thoại của cô rung trong túi áo.
“Kiều Oanh, em lên máy bay chưa?”
“Khoảng 1 tiếng nữa ạ“.
“Hai đứa nhớ cẩn thận nhé“.
“Vâng“.
Chị Hạ có vẻ rất lo lắng cho cô và Minh Vũ, chị ấy lúc nào cũng gọi điện hỏi han tình hình nên cô coi chị ấy như người chị ruột của mình.
Bị lệch múi giờ nên về đó cô không có thời gian nghỉ ngơi nhiều. Nên chắc chắn ở trên máy bay cô sẽ ngủ như chưa bao giờ được ngủ.
Khi cô ngủ dậy là đã thấy máy bay thông báo sắp hạ cánh rồi.
“Bên mình chạy trước Nga 5 tiếng, giờ là khoảng 8h sáng đó“.
“Hụ, vậy em không được ngủ sao?”
“Nghĩ hôm nay đi“.
Khi ra khỏi sân bay trở về nhà, chị Hạ đã nấu sẵn đồ ăn chờ họ về ăn cơm.
“Úi thơm quá!”
Cô vừa mở cửa nhà đã nghe mùi đồ ăn thơm ngất ngây. Theo sau là Minh Vũ đang kéo hai chiếc vali.
“Minh Vũ, đây chị cầm cho“.
Chị Hạ chạy ra phụ hắn chuyển đồ vào nhà. Kiều Oanh thì đi tắm rửa thay đồ.
“Ngồi lâu vậy có mệt không?”
“Không mệt chị ạ, tụi em ngủ ngon lắm”
“Có em ngủ ngon thì có“.
Minh Vũ lấy tay búng trán cô, rồi lại quay sang ăn như chưa có chuyện gì.
“Haha, theo chị thì hai đứa thân thiết hơn rồi đó“.
“Hồi nào chứ?!”
Cả hai người đồng thanh hét vào mặt chị Hạ. Chị Hạ chỉ cười nữa miệng, ngay từ đầu là đã biết tụi này rất hợp nhau rồi mà.
“Chị ơi em đi ngủ nhé?”
“Ờ, đi đi”
Kiều Oanh thật sự rất buồn ngủ, cô phải dưỡng sức để mai còn đi làm. Chị Hạ xua xua tay để cho cô đi.
“Minh Vũ, chị nghe em nói có tin tức mới của Nguyệt San sao?”
Nghe tiếng đóng cửa phòng chị Hạ mới an tâm hỏi hắn.
“Tạm thời thì chưa biết phải cô ấy hay không thôi“.
“Ví dụ... Đó là Nguyệt San, em sẽ làm gì?”
Minh Vũ đang thu dọn bát đũa trên bàn thì khựng lại.
“Nếu là Nguyệt San thì...”
Hắn không biết phải làm gì nữa, phải làm sao mới đúng, làm sao để không ai đau khổ.
“Hah, Minh Vũ chị khuyên em không nên tìm kiếm cô ấy. Nó chỉ làm em suy nghĩ nhiều hơn thôi“.
Hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng thu dọn bát đũa rồi rửa.
“Chị đi công việc một chút. Chị có gọt ít trái cây, em nhớ mang về phòng cho con bé nó ăn. Haiz thật là, số con bé đó khổ hơn em nhiều đó đừng để cho nó tổn thương thêm nữa“.
Hắn chỉ đứng đó rửa chén, không hề nói năng gì. Sau khi nghe tiếng đóng cửa hắn mới thở dài.
“Lạ thật, rõ ràng mình rất yêu Nguyệt San mà?”
Hắn đang tự dối lòng mình, trong thâm tâm hắn từ trước đến nay luôn coi Nguyệt San như em gái mình. Sao hắn lại đồng ý hẹn hò với cô ấy chứ?
Minh Vũ bước vào phòng ngủ, trên tay đang cầm đĩa trái cây. Hắn đặt nhẹ xuống bàn cạnh giường.
“Tôi đi làm nhé“.
Hắn xoa nhẹ đầu cô, đặt lên trán cô một nụ hôn. Hắn thay đồ rồi bước ra khỏi nhà.
Đến trường quay, hắn gặp chị Hạ đang nói chuyện với đạo diễn.
“A tới rồi, Minh Vũ vào đây“.
Chị Hạ vẫy vẫy tay ra hiệu hắn đi vào.
“Đạo diễn Tràng, đây là Dương Minh Vũ“.
Lưu Viên Tràng là một đạo diễn tài năng trong giới đạo diễn, ai được đóng phim do ông làm thì cũng đều có những bước ngoặc lớn trong sự nghiệp.
“Tôi nghe tên cậu đã lâu rồi, vợ cậu không đến sao?”
Vợ sao, hình như ai cũng biết hắn và Kiều Oanh là vợ chồng.
“Con bé chỉ từ Mascow về đây thôi, còn mêth nên không thể tới“.
Chị Hạ đáp lời dùm hắn. Chị biết hắn đang khó xử, một câu vợ chồng dường như không quen lắm.
“Tôi gửi cậu kịch bản, tuần tới chúng ta sẽ bắt đầu quay“.
Minh Vũ cầm kịch bản qua một bên ngồi xem xét kĩ lưỡng các tình tiết.
“Chị Khiết Hạ, tôi đang muốn mời cô Kiều Oanh đến làm nữ chính của bộ phim, nếu có thể...”
“Lưu Viên Tràng, cậu nói đây là lần thứ mấy rồi. Tôi về nói con bé là được chứ gì“.
“Chị Hạ là tuyệt nhất“.
Đạo diễn Tràng vỗ vai chị Hạ mấy cái.
Minh Vũ đang chăm chú đọc kịch bản, bộ phim mang tên “Cứu rỗi“. Nói về cuộc sống đầy khắc nghiệt của cô gái xinh đẹp. Từ khi sinh ra, ông trời cho cô một dung mạo tuyệt trần. Khi học cấp 2 bạn bè ghen ghét nên cô bị bạo lực học đường, lên cấp 3 cô đậu vào trường chuyên và gặp một học bá. Chính anh ấy đã cứu rỗi cuộc đời cô.
“Nguyệt San sao... Thật giống em“.
“Em thấy giống cô bé đó sao?”
Chị Hạ đến xoa xoa đầu hắn. Hắn nắm tay chị Hạ cười một cách bi thương.
“Chị, em không hiểu“.
“Minh Vũ, ngay từ đầu em sai rồi. Ngay từ đầu em không nên kéo Kiều Oanh vào vũng lầy mà em tạo ra“.
Hắn vẫn chăm chăm nhìn vào cuốn kịch bản, cuộc đời của Nguyệt San cũng như vậy. Cô từng bị bạo lực học đường, cô ấy đã kiên cường đứng dậy mà không cần ai cứu rỗi. Mãi đến sau này hắn mới nhận ra cô đã chịu nhiều uất ức thế nào.
“Chị hiểu chứ, Nguyệt San đã chịu nhiều uất ức rồi. Nếu như con bé ở Siberia thì em nên chôn vùi kí ức về con bé đó, mãi mãi không gặp lại“.
“Chị Hạ, em nhận ra em chưa bao giờ, chưa bao giờ coi Kiều Oanh là người thay thế cho cô ấy“.
“Kiều Oanh kể chị nghe em luôn nhắc về Nguyệt San mỗi khi ở bên con bé“.
Hắn ngước mắt lên nhìn chị Hạ. Ánh mắt như đứa trẻ cần mẹ ở bên.
“Trước đây em làm những món Nguyệt San thích ăn nhưng em quên mất Kiều Oanh cô ấy không thích. Em nghĩ cô ấy sẽ thay thế Nguyệt San nhưng không phải...”
Chị Hạ không nói gì, chỉ ngồi đó nghe hắn kể. Chị ấy là người thầy, người mẹ chăm sóc hắn từ khi ba mẹ hắn mất.
“Cô ấy không phải người thay thế“.
...----------------...
Kiều Oanh ngủ dậy thấy đĩa trái cây đặt trên bàn, cô lấy điện thoại ra xem giờ thì thấy đã hơn 6 giờ chiều.
Cô ngồi dậy vừa bưng đĩa trái cây ra bàn tiện tay cầm lấy ăn.
Cô lục tủ lạnh lấy nước uống rồi nằm ra ghế sofa xem phim.
Cuộc sống trước kia của cô đơn giản chỉ có vậy, trước khi Triệu Hy đến thắp sáng lấy cuộc đời tăm tối của cô.
Xem phim chán chê cô lại vào phòng lấy đồ để đi tắm.
Kiều Oanh thấy tấm hình hai người chụp chung ở Mascow. Đây là tấm hình đầu tiên của cô và hắn.
Cô mở điện thoại ra, trong kho bí mật toàn là ảnh cô và Triệu Hy, Triệu Hy từng nói “Nếu em thích chụp hình và thầy, thì thầy sẽ góp mặt trong tất cả tấm ảnh của em“. Cô bất giác cười, người cứu rỗi cuộc đời cô là Triệu Hy vậy mà cô lại cứ nghĩ đó là Minh Vũ.
“Triệu Hy, em nhớ anh không chịu nổi nữa rồi. Anh về với em có được không“.
“Thầy à, em không sợ ma đâu, thầy có làm ma thì về chơi với em cũng được. Em hứa sẽ không khóc đâu mà“.
Cô bất lực nhìn mấy tấm ảnh mà bật khóc. Cô không ngờ có ngày cô kết hôn với người giống người cô yêu nhất trên đời này.
Cô ôm những kí ức đó vào lòng mình, tiếng nước trong phòng tắm và tiếng cô ấm ức khóc. Đây là lần đầu tiên cô khóc thật lớn khi kết hôn.
Có người từng nói nếu cứ trốn tránh nó thì càng đau lòng, thay vì vậy hãy khóc thật to để mọi thứ được cuốn trôi đi tâm hồn sẽ trở nên nhẹ nhàng hơn.
Cô đi ra khỏi phòng tắm vừa sấy tóc thì nhận được cuộc điện thoại, là Minh Vũ gọi cho cô.
“Alo Kiều Oanh“.
“Nghe“.
“Nay anh và chị Hạ phải đi sang thành phố khác, chắc phải 2 ngày mới về. Em ở nhà cứ đi ăn uống thoả thích đi nhé“.
“Ừm“.
Hắn thấy làm lạ, sao hôm nay cô nói chuyện khác với mọi ngày vậy? Chắc do cô ấy chỉ buồn ngủ thôi.
“Alo, anh Viễn phải không?”
“À, cô bé Kiều Oanh sao?”
“Em đây, mai em đến trụ sở cảnh sát để nhận lại di vật của anh Triệu Hy ạ“.
“Được được, xong anh em mình đi nói chuyện một chút“.
“Vâng, hẹn anh lúc 9h sáng mai“.
Cô thắt bím tóc lại, mặc một chiếc váy xoè đến gần mắt cá. Ra khỏi nhà, đi mua một bó hoa hồng đỏ. Gọi một chiếc taxi đi đến ven biển.
“Triệu Hy, anh không đến thăm em thì em sẽ đến“.
Ngồi xe mất gần 1 tiếng đồng hồ. Cô đến ven biển, ngồi xuống bãi cát gần đó.
Sóng cứ tạt vỗ nhẹ nhàng vào bờ, con gió biển vừa thoáng mát dễ chịu. Cô hít lấy mùi hương của biển, trầm ngâm một lúc lâu. Cô đi xuống biển nước đến gần eo cô, cô mới ném bó hoa cô cầm ra xa tút ngoài kia. Cô hét thật lớn tên anh.
“Triệu Hy, anh phải thật bình an. Phải thật hạnh phúc nghe chưa“.
Cô ngồi ở bãi cát, sóng vẫn cứ ào ạt, bó hoa của cô vẫn cứ bấp bênh ngoài đại dương bao la.