Cô đi đến nơi lần đầu gặp Nguyệt San, làn gió mùa hè đang thổi về nơi này, không khí cũng ấm áp dần đi khi về gần trưa. Cô thấy Nguyệt San đứng ngay giữa cái hàng rào bằng đá.
"Liah? Cô không ăn gì sao?"
"Chị?"
Liah bất ngờ giật mình, người cô run nhẹ khi hứng cơn gió xe xe lạnh mà không mặc một chiếc áo lông nào.
"À, lúc nãy Killian đã mang đồ ăn cho em rồi".
Cô chỉ gật gật đầu, lại đi lùi về sau ngồi trên chiếc xích đu hướng ra mảnh đồi dốc cao sừng sững. Cô đung đưa chiếc xích đu đang đung đung đưa theo gió, cô đang đắm chìm trong những dòng suy nghĩ thì Liah bất chợt ngồi lại cạnh cô. Chiếc xích đu chứa hai người lại nặng nề hơn nên cô mới giật mình nhìn qua.
"Cô ngồi đây làm gì?"
"Chị có tâm sự gì sao?"
Liah ngó qua nhìn thẳng vào đôi mắt của Kiều Oanh khiến cô giật mình đôi chút. Cô mới nhìn kĩ lại người con gái trước mặt. Dễ mến lại dịu dàng, giọng nói ngọt ngào trời ban cho khuôn mặt xinh xắn trong trẻo, thật đúng là khiến con người ta ghen tỵ.
"Cô có nhớ ngày cô bị tai nạn không?"
Liah khẽ lắc đầu, cười khổ.
"Không nhớ".
Lúc này cô muốn nói hết sự thật cho cô nhóc này biết. Nếu biết rồi thì sao chứ, trong lòng cô cứ canh cánh nỗi lo sợ. Cô sợ cô ta sẽ tranh giành tình cảm với cô hay sợ cô sẽ bị cướp đi tất cả.
"Chị, trước đây chị biết em sao? Em với chị nhìn giống nhau thế này... Nhưng mà em không hề có ấn tượng gì hết".
"Không quen ".
Cô lắc đầu nhẹ.
"Bây giờ chị cứ gọi em là Liah đi, đừng có tôi với cô được không...cứ xa cách kiểu gì ấy".
Vừa nói Liah vừa nắm chặt lấy tay Kiều Oanh đôi mắt trong veo đó như đang cầu khẩn cô. Cô thở dài một tiếng.
"Được, trời lạnh như này mà cô ăn mặc phong phanh quá".
"Chị..."
Dường như nhận ra mình vừa nói sai gì đó cô bất chợt cười nhẹ, lấy tay che miệng lại.
"Em mặc áo vào đi, Liah".
Có đôi chút gượng gạo, cô không thể thích nghi được với kiểu nói chuyện này, dù biết cô gái trước mặt sẽ là nguy cơ lớn khiến tương lai cô rẽ hướng, nhưng bây giờ cô gái đó vô tội, trong sạch như những bông tuyết từ trên trời rơi xuống, trong sạch đến đáng thương.
"Chị biết gì về quá khứ của em sao?"
Câu nói này khiến đầu óc trên mây lại quay về não ngay lập tức. Cô không biết phải nói như thế nào... Cô thầm nghĩ, dù gì cuộc đời có rẽ sang hướng nào đi chăng nữa thì cô vẫn là cô. Vậy thì càng tốt, cô càng không thấy có lỗi với Triệu Hy.
"Biết chút chút".
Đôi mắt Liah sáng rỡ lên.
"Vậy ba mẹ em thế nào? Em đang làm gì bên đó chị nhỉ? Em cũng muốn làm diễn viên hay người mẫu giống chị... À còn nữa, em có bạn trai chưa ta? Không biết anh ấy là người như thế nào hả chị?"
Cô chợt giật thót mình, bạn trai sao? Bây giờ không lẽ lại nói bạn trai em bây giờ là chồng chị? Ai đời lại làm như vậy... Nhưng không phải sớm muộn gì cô ta cũng sẽ biết hết sao. Không biết có nên nói ra hay không nữa.
Cô im lặng một lúc, cùng với sự chờ đợi của Liah, cô cũng đã lên tiếng.
"Chị không biết rõ về ba mẹ em, cũng chẳng biết em làm gì nữa... Chỉ là...chỉ là...chị..."
"Sao ạ?"
Cô không tài nào nói được. Cô cảm thấy có lỗi với Liah, cô cứ dằn vặt mãi....
"Hình như em có bạn trai thì phải, hưmm... Chị không biết anh ta, nên không thể nói rõ cho em nghe được".
"Tiếc thật..." Cùng với sự nuối tiếc của Liah, đó là sự dằn của Kiều Oanh. Cô sợ đến mức dưới tiết trời lạnh hanh khô mà mồ hôi cô đã ướt đẫm lòng bàn tay.
"Không biết bây giờ anh ấy thế nào rồi? Chắc cũng đã có bạn gái rồi...báo chí đã nói em đã chết rồi mà..."
Liah nghiêng nhẹ đầu, ngón trỏ đặt trên cằm suy nghĩ một lúc.
"Chị hơi mệt, chị về phòng trước đây, em tranh thủ về đi nhé!"
Liah gật đầu, đôi mắt có chút suy tư đượm buồn.
Ẩn sau những cành cây có bóng người đứng đó, dường như đã đứng đó rất lâu rồi.
...----------------...
Cô không hướng về phòng ngủ mà lại đi về phía cái hầm rượu phía trước. Cô đã nghĩ kỹ lại rồi. Cô gõ cửa rồi bước vào, Clitus vẫn ngồi đó đợi cô.
"Cháu đã đi đâu vậy?"
"Gặp Liah".
Clitus có hơi ngạc nhiên nhưng rồi lại bình thản như không có gì xảy ra.
"Cháu quyết định rồi. Cháu sẽ đồng ý theo lời chú...để anh ấy đến gặp Nguyệt San".
Ông Clitus nheo mắt lại, ông cũng không dám tin con bé này lại quyết định nhanh như vậy.
"Cháu...chắc chưa?"
Cô hơi do dự.
"Nếu chưa thì không cần vội..."
Ông chưa nói hết câu. Cô đã khẳng định lại quyết định của mình.
"Chắc, cháu chắc chắn! "
"Được".
Ông ta khẽ cười, nhấc chiếc điện thoại bàn nhìn cổ lỗ sĩ, quay số rồi gọi cho ai đó.
"Đưa cậu ta đến đây đi".
Từ nơi của Minh Vũ đến nơi cô đang ở chắc cũng cách nhau 2 quả đồi, chưa kể tan tuyết thì đường đi nhầy nhụa trơn trượt hơn bình thường rất nhiều, không biết anh ta lên đây bằng kiểu gì.
Cô ngồi đối diện trước mặt Clitus.
"Chú, cháu muốn cô ấy thay cháu làm người mẫu..."
"Sự nghiệp đang phát triển thế này mà giải nghệ thì uổng lắm..."
Clitus khó tin nhìn cô, từ khi nào một cô bé ngang bướng đã cãi ba mẹ mình về quyết định này bây giờ lại muốn rời bỏ vị trí mà mình ao ước.
"Không, Kiều Oanh chỉ là vỏ bọc, Liah sẽ thay cháu điều khiển cái vỏ bọc đó. Cháu muốn điều tra một số việc nên cần thời gian..."
Ông kịch liệt phản đối khi nghe tới việc điều tra. Tay ông đập mạnh vào bàn với vẻ mặt giận dữ.
"Không được Perona, nếu cháu cứ muốn bước một chân vào đó cháu sẽ gặp nguy hiểm".
"Nhưng nếu bây giờ cháu không bước vào thì cháu không điều tra được cái chết của anh ấy".
"Không cần điều tra nữa, thằng nhóc đó chắc đã làm mồi cho cá mập ở Địa Trung Hải rồi".
Cô nghe mà sững cả người. Mồ hôi cũng bắt đầu tuôn ra, cô chẳng muốn nghe thêm điều gì nữa rồi.
"Chú...chú... nói thật....?"
Ông chỉ im lặng nhìn cô rồi quay mặt đi hướng khác.
Cô biết đó là câu trả lời, cô đã moi được thông tin từ Clitus, nhưng thông tin này tệ làm sao. Cô cứ nghĩ Clitus sẽ để anh ấy sống ở nơi nào đó chứ... giống Nguyệt San ở đây vậy, nhưng mọi thứ tàn nhẫn hơn cô nghĩ. Khiến cô hoàn toàn suy sụp.
"Cháu về phòng nghỉ ngơi đi, tối nay chắc cậu Minh Vũ sẽ đến thôi".
Cô không nói gì, cứ vậy mà quay người bước đi.
Ông day day hai bên thái dương, đôi mắt nhắm khẽ lại. Ông cũng rất nhức đầu với con bé ồn ào thích lo chuyện bao đồng. Ông nhìn cô bước đi khuất sau cánh cửa ông mới thở dài.