Chúng Ta Đều Là Thế Thân

Chương 18: Ẩn khuất




Kiều Oanh vào bên trong nhà ăn, Clitus đã ngồi sẵn vào bàn, chỉ đợi cô đến.

''Perona, tới rồi sao?”

Cô ngồi xuống bàn. Trong đầu cô đang suy tính gì đó.

''Chú Clitus, có bao giờ chú nhìn nhầm cháu thành Liah không?''

''Liah?''

Cô chỉ khẽ cười.

''Chú có bao giờ nhìn nhầm cháu với cô con gái nuôi của chú chưa? Liah đấy''.

Cô vừa phết mứt lên bánh mì vừa nhìn Clitus đầy khiêu khích.

''Sao...cháu biết?''

“Hồi nãy cháu đã gặp cô ấy. Con nhóc tóc nâu không phải là người ở đây...đó là Nguyệt San đúng không, Clitus?''

“Cháu nói gì, ta không hiểu?”

Cô vẫn ung dung uống một ngụm sữa, cắn một miếng bánh mì.

“Nói dối, cô ấy bị mất trí nhớ sao?”

“...”

Cô bắt đầu không giữ được bình tĩnh. Cô ngồi im đó nhìn thẳng vào mắt Clitus.

“Chú có 1 phút để suy nghĩ xem có nên nói cho cháu biết hay không. Nếu không nói cháu sẽ xem như chưa có gì, nếu chú nói cháu cũng xem như chưa có gì nhưng...cháu rất muốn biết “.

“Vậy cháu muốn biết gì?”

Cô không một chút do dự.

“Liah là Nguyệt San đúng không?”

“Phải, nói đúng hoen đứa bé đó tên Châu Hoàng Nguyệt San. Là đứa con gái độc nhất của tập đoàn thương mại thuộc top 20 thế giới. Phong Châu“.

Cô nghe mà sững sờ cả người. Không ngờ cô nhóc đó lại có gia thế khủng đến như vậy.

“Tại sao chú không đưa cô ta về?”

“Vì...nếu giữ lấy đứa bé này sau này nhất định ta sẽ nắm được cổ phần của Phong Châu. Đợi sau này con bé khôi phục lại trí nhớ ta sẽ nhờ Killian đưa nó về nhà, trao đổi bằng 10% cổ phần của tập đoàn đó “.

Cô nghe tới đó mà đã dựng hết cả tóc gáy lên. Không ngờ cô lại có thể biết được những bí mật kinh khủng đến vậy. Người đàn ông trước mặt là người cô không thể lường trước được.



“Thật ra...cháu còn một lí do khác“.

“Ăn xong đi, rồi chúng ta sẽ nói chuyện ở chỗ khác “.

Cô chỉ gật đầu. Cô muốn ăn thật nhanh để kết thúc thật lẹ, cô muốn biết rất nhiều thứ. Có nhiều cái cô cần phải hỏi rõ với ông ấy.

...----------------...

Cô đưa đưa đến một tầng hầm, ngó nghiêng xung quanh, nơi đây chủ toàn rượu và súng. Có một bàn bida lớn trong sảnh, trên bục là một chiếc bàn.

Cô bước lại ghế ngồi cẩn trọng. Clitus chỉ khẽ cười, rồi châm một điếu thuốc.

“Cháu muốn nói gì?”

“Chú có biết Triệu Hy không?”

Cô cảnh giác dò xét đối thủ trước mặt.

“Không!”

Cô móc trong cặp ra, là một tệp tài liệu liên quan đến vụ án NSW (New South Wales).

“ Bị cáo buộc dính líu đến việc hợp pháp hóa lượng “tiền bẩn” lên tới hơn 1 tỷ AUD thông qua hoạt động vận chuyển súng, ma túy, thuốc lá và các hoạt động “rửa tiền” khác.”

Ông ta nheo mắt lại đọc rõ trên tệp tài liệu dày cộp.

“Cháu không biết vì sao anh ấy lại dính líu đến những vụ án ở NSW, cháu nghĩ chú sẽ biết nên cháu cần phải làm rõ “.

“New South Wales sao? Haha“.

Ông ta cười một tràng cười khoái chí. Như một con mảnh thú đang gầm lên vì con mồi đã bị hạ gục.

“Chú...”

“Ta không biết “.

“Vào hai năm trước, hàng loạt phụ nữ đã bị mất tích. Chú biết điều dó là gì không?”

“Nạn buôn người sao?”

“Phải, có rất nhiều hình thức như bán cho bọn nhà giàu để làm nô lệ, hoặc là gái m.ại d.âm tệ hơn nữa sẽ được đưa đi làm bò cái“.

“Cháu nghĩ nếu là chú, chú sẽ biết được một chút tin tức nhỉ? Dù sao chú cũng buôn vũ khí sang bên đó mà nhỉ?”

Ông khá bất ngờ khi nghe cô nói những lời đó.

“Cháu... biết từ khi nào?”



“Khoảng nửa năm trước. Đây là tài liệu của Triệu Hy, trong đó có cả chú nữa. Clitus Markavo“.

Clitus chỉ biết cười khẩy. Ông không muốn một cô bé mới hai mấy tuổi đầu lại dính líu đến mấy chuyện máu me này.

“Perona, nếu cháu còn lún quá sâu vào thì máu sẽ đổ đó“.

Ông ta cầm ly rượu vang đỏ lên, đổ thẳng xuống mặt đất. Một mảng đỏ thẳm hiện lên khiến cô phút chốc ớn lạnh.

“Một người vợ và một người mẫu thì nên làm cho tròn trách nhiệm. Đừng nhúng tay vào những câu chuyện kinh dị mà cháu đọc trong cuốn tài liệu đó nữa. Nếu không một ngày nào đó cháu sẽ hối hận, về những việc cháu đã làm“.

Cô có đôi phần hoảng sợ, nhưng cô không biết nên làm thế nào nữa. Không còn đường lui nữa rồi.

“Về Liah ta đã kể cho cháu nghe hết rồi. Những chuyện khác dù ta có biết hay không thì ta cũng không thể kể, vì bảo vệ tính mạng cho đứa con gái mà ba cháu hết lòng yêu thương“.

Đã như cái vậy thì cô sẽ không hỏi nữa. Cô chỉ im lặng nhìn Clitus thật lâu thật lâu.

“Perona, ta biết Triệu Hy“.

Mắt cô sáng rực lên. Như tùm thấy ngọn cỏ cứu mạng, cô phải nhân cơ hội này hỏi thật nhiều.

“Chú biết thật sao? Anh ấy còn sống không hay là...chết rồi “.

“Ta không dám chắc. Theo tin tình báo thì máy bay đó đã bị người của Liban bắn hạ. Chẳng biết họ sống chết ra sao. Ta gặp cậu ấy trong một giải đấu Karatedo quốc tế. Tên nhóc đó đúng là có bản lĩnh, tên nhóc đó đề nghị hợp tác với ta. Đúng là rất gan dạ, nếu nhỡ không may ta giết cậu ta để bịt đầu mối thì sao? Thằng nhóc đó đúng là không sợ trời sợ đất“.

“Vậy sao...”

Cô không nói gì nữa, chỉ im lặng ở đó. Cô không muốn nhúng tay vào chuyện này. Trên đời còn rất nhiều thứ đang sợ mà không ai lường trước được nên cứ làm tròn bổn phận của mình đã.

“Cháu muốn biết thêm một bí mật nữa không?”

Cô gật đầu.

“Chồng cháu đang tới đây. Nguyệt San chắc chắn sẽ nhớ lại thôi, nếu cháu cảm thấy chồng cháu không hề yêu cháu thì đây cũng là một cơ hội tốt. Cháu sẽ được giải thoát, nếu muốn cháu có thể theo ta, cháu đang muốn tìm tung tích của thằng nhóc đó mà“.

Cô không biết phải làm gì nữa, dầu óc cô cứ quay cuồng vì một mớ thông tin tiếp nạp vào đầu.

“Mượn danh nghĩa nhà Markavo. Cháu lấy thân phận là con gái nuôi của ta. Perona Markavo“.

“...”

“Cháu cần thời gian suy nghĩ. Tạm thời chú đừng để anh ấy lên đây được không? Cháu chưa sẵn sàng....”

“Được, cháu có 3 ngày để chấp nhận“.

3 ngày không quá ngắn cũng không quá dài, nhưng đầu cô lại rỗng tuếch như chưa có gì vào đầu. Cô thật sự rất lo lắng cho tương lai của bản thân. Cảm giác đó cứ như cảm giác cô ghi nguyện vọng học đại học vậy.

“Cháu hơi mệt, cháu đi dạo một lát rồi quay lại sau“.