"Mộ tỷ tỷ nếu ta không muốn đi, ngươi sẽ cho ta ở lại sao?" Tạ Y rũ đầu, thấy không rõ ánh mắt hắn.
Tô Mộ tuy rằng kinh ngạc về việc hắn chủ động đưa ra đề nghị ở lại, nhưng nếu hắn nói như vậy, Tô Mộ nghiêm túc trả lời: "Ngươi ở Quyện Thành không thân không thích, ta nếu không cần ngươi, ngươi còn có thể đi chỗ nào?"
Tạ Y thanh âm thấp đến buồn khổ: "Chỉ là bởi vì ta không thân không thích sao?"
"Hả?"
"Không có gì." Tạ Y chịu đựng miệng đầy chua xót, trong lòng thở dài.
Khi mới gặp Tô Mộ, hắn ước gì Tô Mộ là một người chủ mềm lòng thiện lương, sự thật chứng minh nàng xác thật giống như những gì hắn suy nghĩ trong lòng, so với Bồ Tát trong miếu còn nhân từ hơn, xé khế bán mình của hắn, cho hắn ăn kẹo, ba tâm ba gan không cầu hắn hồi báo lại.
Trong nháy mắt hắn tựa như từ trong địa ngục rơi vào vại mật đặc sệt thơm ngọt đến không hòa tan được, mê hoặc đầu óc hắn, làm hắn sinh ra một loại ảo giác, Tô Mộ chỉ ôn nhu với một mình hắn.
Cho đến Lâm Tiểu Hạnh xuất hiện.
Hắn phát hiện Tô Mộ không phải chỉ đối tốt với một mình hắn, nàng là trời sinh ôn nhu, khắc sâu trong xương cốt, nàng đối với ai cũng đều có vẻ mặt ôn hoà, ôn nhu có tình.
Hắn không phải duy nhất, không phải ngoại lệ, chỉ là một trong số đó.
Nàng đối tốt với hắn, không phải bởi vì dung mạo hay lấy lòng hắn, mà là bởi vì hoàn cảnh bi thương của hắn, chỉ là xuất phát từ lòng trắc ẩn của nàng mà thôi.
"Cách làm rượu thanh hạnh kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần đem quả hạnh rửa sạch sẽ, sau đó đem quả hạnh đặt vào trong bình, một tầng thanh hạnh một tầng đường phèn, lại đem rượu rót đầy vào bình chứa, cuối cùng đậy kín rồi đặt ở chỗ râm mát ước chừng khoảng 15 ngày là được. Kỳ thật phương pháp làm rượu đều khá giống nhau, lần này ngươi học, sau này lại muốn làm thử các nguyên liệu khác thì có thể thử xem." Tô Mộ một bên dạy hắn cách làm, một bên giải thích các bước.
Nhưng trong đầu Tạ Y trống rỗng, hoàn toàn không nghe được gì, cuối cùng chỉ nhớ rõ'15ngày'.
"Nhưng mười lăm ngày sau, ta phải đi rồi, không thể uống được." Nội tâm Tạ Y trống trải, trong lòng bực bội xôn xao.
Tô Mộ câu môi cười: "Không có việc gì, trước kia ta có ủ một vại."
Nàng từ góc phòng râm mát ra lấy ra một cái bình rượu, trong rượu mang theo một tia ngọt thanh hương quả hạnh, theo thời gian ngâm, quả hạnh nguyên bản thanh thúy bên trong cũng biến thành màu vàng nâu.
Tô Mộ tâm sinh cảm khái: "Rượu này là trước khi thành thân ta đã ủ, ai ngờ sau đó Nhan chủ quân liền tới cửa bái phỏng, ta và Nhan Tễ Nguyệt vội vàng thành hôn, lại vội vàng hòa li, cho rằng đã trải qua một thế hệ, trên thực tế cũng chỉ là thời gian ủ một vại rượu."
Nàng tùy ý ngồi ở trên ngạch cửa, cầm hai cái chén đầy rượu: "Lại đây nếm thử?" đôi mắt thanh triệt như nước mùa xuân của Tô Mộ, phát ra lời mời.
Nhìn đôi mắt nàng, phiền muộn trong lòng y tức khắc tan thành mây khói, hắn cũng học bộ dáng Tô Mộ ngồi ở trên ngạch cửa.
Người Trung Nguyên có nhiều rất quy củ, cửa vốn dĩ là dùng để ra vào, một hai phải xây một cái ngạch cửa cao cao, còn không thể dẫm lên, chỉ có thể bước đi qua. khi hắn vừa đến Trung Nguyên, bị ngạch cửa vướng ngã rất nhiều lần, đầu gối khuỷu tay tất cả đều bị thương.
Hắn cũng tưởng rằng Tô Mộ cũng giống như đại đa số nữ tử Trung Nguyên, tuy rằng tính cách ôn nhu, nhưng trong xương cốt lúc nào cũng thủ theo lễ nghi phiền phức.
Nhưng giờ phút này nhìn nàng tùy ý ngồi ở trên ngạch cửa, đầu dựa vào khung cửa, tùy ý tươi cười, hắn vừa mới phát giác,hắn cho rằng Mộ tỷ tỷ kỳ thật có một mặt rất nhiều không người biết.
Khi ngồi ở bên cạnh Tô Mộ, Tạ Y khẩn trương mà khép chặt hai chân, phía sau lưng duỗi thẳng, cuộc đời này lần đầu hắn ngồi nghiêm chỉnh như vậy.
Tô Mộ đem một chén rượu đặt ở trong tay hắn, cùng hắn nhẹ nhàng chạm cốc, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, rượu trong chén vơi đi một chút, nước bắn vào hồng y nàng, hồng y dính rượu càng thêm chói mắt.
Tạ Y nhìn rượu từ môi nàng tràn ra, rượu trong suốt chảy dọc theo cổ nàng, ánh đèn mỏng manh chiếu rọi lên chiết xạ ra như pháo hoa mê ly sặc sỡ.
Tạ Y không tiếng động nuốt yết hầu.
"Không uống sao?" Một chén rượu uống vào, Tô Mộ cảm thấy vui sướng trong lòng. Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Tạ Y, mặt mày mang nét cười.
"Muốn, muốn uống." tay Tạ Y cẩn thận nâng chén, uống một ngụm rượu to, uống xong mới phát giác bản thân hiện tại đang ở Trung Nguyên, nam tử Trung Nguyên uống rượu đều là lịch sự văn nhã, bộ dạng của hắn này quá mức cuồng dã không gia giáo.
Sợ hãi sẽ bị Tô Mộ nhẹ xem nháy mắt xấu hổ muốn ngừng hành động mồm to uống rượu, nhưng bởi vì quá vội vàng mà sặc rượu, trong yết hầu vừa nóng lại vừa cay, sặc đến chảy nước mắt.
Một chén rượu hắn uống hết một nửa, xiêm y uống một nửa, Tạ Y không ngừng ho khan, gương mặt đỏ bừng.
"Ngươi a không phải chỉ uống rượu thôi sao, còn liều mạng uống như vậy, sặc rồi kìa!" Tô Mộ thực không phúc hậu bị bộ dáng hắn đỏ mặt chọc cười, vỗ nhẹ phía sau lưng hắn cho hắn thuận khí.
Không biết vì sao, khi cùng Tạ Y ở bên nhau, nàng cảm thấy cả người nhẹ nhàng. Không giống như ở bên Nhan Tễ Nguyệt, cảm giác tựa như bị bắt vào phòng giam kín không kẽ hở, thực khó chịu.
Tạ Y đỏ mặt ngượng ngùng, kỳ thật tửu lượng hắn rất tốt, mẫu thân cũng uống không lại hắn, nhưng hắn không dám nói cho Tô Mộ, cảm thụ được hương rượu nhàn nhạt đánh úp từ trên người Tô Mộ, đắm chìm trong nụ cười của nàng.
Cho đến khi cổ cay độc trong yết hầu rút đi, Tạ Y mới tiếp tục đổ một chén rượu, cũng tri kỷ rót cho Tô Mộ một ly, cũng hỏi về một vấn đề hắn vẫn luôn rối rắm ở trong lòng: "Mộ tỷ tỷ, ngươi vì cái gì muốn cưới Nhan thiếu gia a."
Lấy tính cách Tô Mộ nàng căn bản là không có khả năng thích Nhan Tễ Nguyệt, nếu như vậy vì cái gì muốn cưới hắn? Vì cái gì vội vàng thành thân lại vội vàng hòa li?
Còn có mỗi lần nhắc tới hôn nhân của Tô Mộ cùng Nhan Tễ Nguyệt, trong mắt nàng một chút lưu luyến cũng không có, vì cái gì?
Hắn quá muốn biết, loại nghi hoặc ở trong lòng từ khi hắn bị Nhan Tễ Nguyệt đánh đòn hiểm, trước kia bởi vì sợ hãi Tô Mộ sẽ tức giận cho nên vẫn luôn không dám hỏi, cho đến khi hoàn toàn quen thuộc Tô Mộ, hắn mới dám hỏi.
Tô Mộ nhàn nhạt cười cười: "Kỳ thật không phải cưới, là ở rể."
Trước kia không có nói cho Tạ Y là bởi vì hắn nghe không hiểu tiếng Trung Nguyên, năng lực lý giải có hạn, hiện tại hắn có thể nói thất thất bát bát, nàng cũng không cần giấu giếm, trực tiếp đem tiền căn hậu quả nói thẳng ra.
"Quá khi dễ người!" Tạ Y một quyền nện trên ngạch cửa, giọng căm hận nói.
Hai phụ tử Nhan gia này, nghĩ mình là ai chứ! Một người đòi hỏi báo ân báo đáp, một người tùy hứng làm bậy, ỷ thế hiếp người, bởi vì Tô Mộ là người có lòng tốt nên bị khi dễ như vậy sao?
Nếu nói trước kia bị Nhan Tễ Nguyệt chơi đòn hiểm, trong lòng Tạ Y chỉ có không phục muốn trả thù, nhưng hiện tại hắn đối Nhan Tễ Nguyệt có hận.
Tô Mộ đã chịu những người đó làm khó dễ xa lánh bàn tán cười nhạo, giống như là roi tẩm độc, một roi quất đánh ở trên người hắn.
Tô Mộ tốt như vậy, nếu Tô Mộ đến Tạ gia ở rể, mẫu thân cùng cha sợ là muốn khấu tạ đầy trời thần phật, hắn cũng sẽ mang theo Tô Mộ đi được rất xa, đóng cửa lại chính là thế giới của bọn họ, thừa dịp tuổi trẻ sinh cho nàng mấy cái oa oa buộc chặt tâm nàng, cả đời ân ân ái ái, đầu bạc răng long.
Tô Mộ bị bộ dáng đầy căm phẫn của hắn chọc cười: "Tức giận như vậy a."
"Đương nhiên tức giận, ta sắp tức chết rồi." Tô Mộ rõ ràng cứu Nhan gia, lại còn phải chịu uất ức này, tưởng tượng đến Tô Mộ đã từng chịu khuất nhục, trong lòng Tạ Y liền khó chịu: "May mắn Mộ tỷ tỷ hòa li, không cần bị khinh bỉ, Nhan Tễ Nguyệt hắn nhất định sẽ hối hận, không đúng, hắn đã hối hận, ngày đó hắn đánh ta, chính là tới tìm ngươi gương vỡ lại lành đúng không?"
Tô Mộ gật đầu: "Đúng vậy."
"Không cần đáp ứng hắn." Tạ Y kích động mà cầm Tô Mộ tay.
Tô Mộ ôn hòa cười: "Sẽ không, đời này đều sẽ không."
"Đã nói cho nàng biết chưa?" Vào đêm thanh lãnh, Nhan Tễ Nguyệt ngồi cô độc một mình bên cạnh ao, bên người đặt một cây đèn, ánh lên thân ảnh hắn vừa kiều diễm lại tịch mịch.
Tiểu Bình gật gật đầu: "Rồi ạ, nô mua được người hầu Lý tú tài báo cho thiếu phu nhân."
"Làm việc nhớ phải làm sạch sẽ, người hầu kia tin được sao?" Nhan Tễ Nguyệt lấy một nắm đồ ăn cho cá ném vào trong nước, mấy con cá đuôi đỏ thẫm tranh đoạt thức ăn, sau khi cướp đoạt xong lại trốn dưới lá sen, không rõ tung tích.
Tiểu Bình vội nói: "Thiếu gia xin yên tâm, người này tin được, trước kia cũng bị Lý tú tài đuổi ra khỏi phủ, sau khi làm xong chuyện này ta liền an bài hắn trở về quê quán, cho nên thiếu phu nhân cho dù có muốn điều tra khả nghi, cũng tra không đến chỗ hắn."
"Như vậy là tốt rồi." Nhan Tễ Nguyệt khẽ cười một tiếng, đêm khuya yên tĩnh, giọng nói lạnh nhạt của hắn lộ ra một cổ đắc ý: "Ta xem tiện nhân kia còn có thể đắc ý bao lâu, chỉ cần chuyện này bại lộ, Tô Mộ quyết sẽ không chịu đựng một kẻ tiện nhân như vậy lưu lại bên người."
"Nhưng mà" Tiểu Bình ánh mắt khó xử.
"Nhưng mà cái gì?" Nhan Tễ Nguyệt xoay người, ánh mắt lãnh lẽo.
Tiểu Bình cúi đầu: "Nhưng mà cái người hầu kia trở về nói cho ta biết, thiếu phu nhân cũng không có nổi trận lôi đình như trong tưởng tượng, ngược lại nàng rất bình tĩnh, thiếu gia ngài nói xem thiếu phu nhân có thể hay không sáng sớm sẽ biết?"
"Không có khả năng!" Nhan Tễ Nguyệt lạnh lùng nói: "Tô Mộ nhất định không biết, nàng giữ mình trong sạch như vậy, mười năm tới cho dù là xã giao đi Câu Lan Viện, nàng cũng không chạm vào những cái oanh oanh yến yến đó, chính là ngại bọn họ dơ! Bọn họ hạ tiện! Nàng ngay cả những người này cũng không chạm vào, sao có thể tiếp nhận Tạ Y, Tạ Y"
Càng nói Nhan Tễ Nguyệt âm thanh dần dần không có tự tin.
Đời trước Tô Mộ thịnh sủng Tạ Y, tuy rằng không có đem hắn thu vào trong phòng, nhưng địa vị cơ hồ có thể cùng hắn cùng ngồi cùng ăn, nếu không phải Tô Mộ cố kỵ cha cứu nàng, Tạ Y có khả năng ngồi lên trên đầu hắn.
Đời trước địa vị của Tạ Y cũng đã lớn đến như thế, Tô Mộ nói không chừng thật sự sẽ vì hắn phá lệ.
Ý thức được điểm này thân mình Nhan Tễ Nguyệt lung lay một chút, đỡ một bên cây cổ thụ mới miễn cưỡng đứng dậy.
"Thiếu gia ta trước khi trở về còn nán lại Lạc Nhạn hẻm đứng trong chốc lát, căn bản không nghe được bất cứ động tĩnh gì, nếu thiếu phu nhân quyết tâm giữ tiện nhân Tạ Y kia chúng ta làm sao bây giờ?" Tiểu Bình quỳ tiến lên: "Bằng không trực tiếp đem chuyện này nháo lớn, để cho mãn thành đều biết, như vậy cho dù thiếu phu nhân có che chở cho tiểu tiện nhân kia, cũng không thể đem hắn lưu lại bên người."
"Câm mồm!" Nhan Tễ Nguyệt lạnh lùng nói: "Chuyện này không được để Tô Mộ chịu liên lụy, nàng còn phải khảo công danh, chuyện này nếu như nháo lớn, cho dù thi đậu tú tài, nói không chừng cũng sẽ bị cấm thi."
"Vâng vâng vâng." Tiểu Bình vội vã không ngừng gật đầu, hắn sao có thể quên mất chuyện này.
Nhan Tễ Nguyệt gần đây cũng không biết bị điên cái gì, trước khi hòa li đối Tô Mộ lạnh lùng, hết sức trào phúng; ngược lại sau khi hòa li lại làm ra dáng vẻ rơi vào bể tình không kềm chế được.
Mặc dù trong lòng hận thấu Tạ Y, cũng không chịu dùng biện pháp nghiêm khắc, lo sợ sẽ gây họa cho Tô Mộ, liên lụy thanh danh Tô Mộ.
Sớm biết như vậy, sao lúc trước hòa li làm gì.
Nếu là không hòa ly, hiện tại nói không chừng đang mang hài tử.
Cho nên nói sao, nam nhân chính là nên an phận, không thể nhiều đọc sách, ngày thường xem điểm nam đức nam huấn là được, Nhan Tễ Nguyệt chính là bởi vì xem nhiều tạp thư bên ngoài, nên tâm cao ngất, nữ nhân này coi thường, nữ nhân kia xem thường.
Làm thành cái đức hạnh hiện tại, cũng không trách Nhan chủ quân sau lưng bắt đầu thu xếp mối hôn sự mới cho Nhan Tễ Nguyệt.
Nhan Tễ Nguyệt tuy rằng đã là người từng thành hôn, nhưng vẫn là xử nam, nữ nhân phần lớn có xử nam tình tiết, tuy rằng thích đi Câu Lan Viện chơi những cái đó tao, nhưng luận thành hôn, kia nhất định đến tìm thân thế trong sạch.
Nhan Tễ Nguyệt chưa bị phá thân, gia cảnh cũng không tồi, dung mạo tuyệt sắc, trong thành có không ít nữ tử ngo ngoe rục rịch.
Dù vậy thì nhị hôn cũng là nhị hôn, người có gia thế giống Thẩm Ngọc Tuyết chung quy là trèo không tới, trừ khi làm trắc thất, nếu không chỉ có thể gả cho gia đình thứ đẳng.
Cho dù là gia đình thứ đẳng nói không chừng còn kén chọn, ngày sau gả qua đi khó tránh khỏi bị lập quy củ, lại tưởng tượng bản thân làm đại thiếu gia Nhan gia kiêu căng ngạo mạn hừ, sợ là sẽ bị công công tra tấn chết.
Nói đến cùng, đều là tự mình làm! Xứng đáng! Xem ngươi còn có thể kiêu ngạo bao lâu!
Nội tâm Tiểu Bình đối Nhan Tễ Nguyệt có bao nhiêu trào phúng xem thường, mặt ngoài đối Nhan Tễ Nguyệt liền có bấy nhiêu cung kính, hắn quỳ gối bên chân Nhan Tễ Nguyệt, ngẩng đầu thật cẩn thận hỏi: "Vậy thiếu gia, hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Móng tay Nhan Tễ Nguyệt bấu vào thân cây già nua loang lổ, trong mắt loé lên ánh sáng, lạnh lùng mở miệng: "Tô Mộ che chở hắn, nhưng cũng có thời điểm nàng không hộ tới được."
"Thiếu gia ngài" Tiểu Bình ánh mắt sợ hãi nhìn Nhan Tễ Nguyệt, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại ý nghĩ không tốt.
Nhan Tễ Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Ta nghe nói biểu tỷ ngươi, thường xuyên qua lại ở câu lan viện, lần trước còn bởi vì say xỉn không dậy nổi thiếu tiền bị tú bà đánh một trận?"
Tiểu Bình không rét mà run: "Vâng nô đã hiểu."
Trước kia hắn còn may mắn Nhan Tễ Nguyệt tuy rằng tùy hứng, nhưng không bằng Lý tú tài phu lang âm ngoan hung tàn như vậy, hiện giờ mới phát giác, nam nhân ghen ghét lên đều là một cái bộ dáng, thủ đoạn độc ác một chín một mười, giống như chó điên.
Bị nam nhân như vậy yêu thích, thiếu phu nhân cũng thật là xui xẻo.
"Thiếu gia." Lăng Hoa quy củ đứng ở cửa Hạm Đạm Viện, biểu tình đạm mạc, phía sau chỉ có Hoa Lộ đi theo, Hoa Lộ nhỏ giọng hướng tới Nhan Tễ Nguyệt nói: "Thực xin lỗi thiếu gia, ta ngăn không được Lăng Hoa ca ca."
Dù sao cũng là người của Nhan chủ quân, hắn chỉ là một tiểu người hầu nên không dám lỗ mãng.
Nhan Tễ Nguyệt không để ý đến Hoa Lộ, dựa vào thân cây phía sau, thần sắc lạnh băng không có độ ấm: "Có việc gì nói nhanh."
Lăng Hoa nói: "Chủ quân nói rằng mấy ngày nay thời tiết rất đẹp, muốn ngài ngày mai đi theo hắn cùng đi ngắm hoa dạo hồ."
Nhan Tễ Nguyệt cười khẽ: "Tỷ tỷ đã trở lại, hắn không giữ ở tỷ tỷ bên người chiếu cố, sao lại có hứng thú đi dạo hồ?"
"Chuyện này nô cũng không biết, nô chỉ tới truyền đạt ý của chủ quân."
Gương mặt tươi cười không có độ ấm của Nhan Tễ Nguyệt nháy mắt biến mất vô tung: "Nói cho cha, ta không đi."
Mặt ngoài là đi dạo hồ, nhưng trên thực tế là để nhóm quý phu Quyện Thành xem con rể tương lai mà thôi, Nhan Tễ Nguyệt đáy lòng chán ghét.
Lăng Hoa nhàn nhạt nói: "Chủ quân còn nói, bất luận ngài có nguyện ý hay không, nếu ngài tùy hứng, hắn liền trói ngài đưa đi."
- ----
"Cha, ngươi hỏi thăm như thế nào? Tô tỷ tỷ còn chưa đem hắn đuổi đi sao?" Vừa thấy Dương thúc trở về, Lâm Tiểu Hạnh liền gấp gáp khó dằn nổi ngồi dậy, nôn nóng dò hỏi.
Khuôn mặt Dương thúc cứng lại, sắc mặt nặng nề: "Đừng nói nữa, Tạ Y hắn hiện tại không cần nói tốt như thế nào, còn có tâm tình ủ rượu thanh hạnh."
Lâm Tiểu Hạnh giống như thất thần dựa vào giường lan: "Đây là nói, Tô tỷ tỷ không có tính toán đem hắn đuổi đi? Vì cái gì? Tô tỷ tỷ sao có thể thích loại nam nhân hạ tiện này, căn bản là không đáng a."
"Có quỷ mới biết hắn sử dụng thủ đoạn gì, dù sao cũng là đem Tô Mộ gắt gao giữ chặt, hơn nữa ta phỏng chừng người này căn bản không có ý định trở về Đại Mạc, biên giới hiện giờ loạn lạc, một người nam nhân như hắn dám trở về sao?"
"Nhất định là kế hoãn binh, thừa dịp trong khoảng thời gian này câu dẫn Tô tỷ tỷ, lại tìm cơ hội đem gạo nấu thành cơm, không cần trở thành chính phu, làm tiểu thị cũng tốt, ít nhất lấy bản lĩnh của Tô tỷ tỷ có thể cho hắn áo cơm vô ưu, so với việc hắn trở về biên giới thì khá hơn nhiều." Lâm Tiểu Hạnh sắc mặt khó coi: "Thủ đoạn của hắn cao minh như vậy, tương lai cho dù thành tiểu thị, cũng không tránh được tranh sủng, nói không chừng Tô tỷ tỷ sẽ bị hắn mê hoặc sủng hầu diệt phu."
"Còn không phải sao, thật không nghĩ tới Tạ Y này thế mà tàng đến sâu như vậy, chúng ta trước kia dù chỉ một chút manh mối cũng chưa nhìn ra tới." Dương thúc tức giận bất bình.
"Cha, ngươi nói hiện tại phải làm sao bây giờ nột?" Lâm Tiểu Hạnh lôi kéo tay áo Dương thúc cầu xin: "Ta đã bỏ lỡ Tô tỷ tỷ một lần, thật sự không muốn lại bỏ lỡ lần thứ hai."
Dương thúc xoa đầu Lâm Tiểu Hạnh an ủi nói: "Yên tâm, chắc chắn sẽ có biện pháp."
Dương thúc chuyển động tròng mắt, nói: "Tô Mộ không chê bị khắc chữ Tạ Y lên người, nhưng tóm lại vẫn sẽ có người ghét bỏ, nếu như hàng xóm láng giềng biết được trong viện Tô Mộ đang chứa chấp một tiểu đãng phu như vậy"
Lạc Nhạn hẻm vẫn luôn là nơi trong sạch, quyết sẽ không cho phép câu lan mặt hàng bước vào trong, giống như tiểu quan hoàn lương một là mai danh ẩn tích gả đến nông thôn, hai là ở trong thành tập trung cư trú, dù sao họ cũng cực kỳ bài xích mấy tiểu quan hoàn lương này ở tại dân cư bình thường, sợ bọn họ xuất hiện trước mặt ân khách, xúc phạm tới danh dự trong sạch của nam nhi nhà mình.
"Đúng vậy, nếu để Vương thúc bọn họ biết được, khẳng định sẽ đem chuyện này lan truyền ra ngoài, khẳng định sẽ bức bách Tô tỷ tỷ đem hắn đuổi đi, đến lúc đó cho dù Tô tỷ tỷ có luyến tiếc Tạ Y cũng không thể không từ hắn." Trong mắt Lâm Tiểu Hạnh một lần nữa có sáng rọi, túm lấy tay áo Dương thúc năn nỉ nói: "Cha ngươi mau đi đi, ngươi đi ra ngoài nói cho bọn họ biết có được không?"
"Hiện tại sao?" Dương thúc nhìn nhìn ra ngoài.
Lâm Tiểu Hạnh gật đầu nói: "Đúng vậy, phải là hiện tại trời tối mọi người ăn cơm xong đều ở trong phòng, ngày xưa lúc này, mấy hàng xóm thúc thúc ca ca kia không phải đều ngồi ở đầu ngõ nói chuyện phiếm sao?"
Dương thúc gật gật đầu: "Được rồi."
Hắn ra cửa, khi đi ngang qua trước cửa nhà Tô Mộ, hắn nhìn xuyên qua kẹt cửa liếc mắt một cái.
Hai người ngồi xổm cạnh chậu nước rửa sạch quả thanh hạnh, thật ra Tô Mộ tẩy rất nghiêm túc, nhưng ánh mắt Tạ Y lại cất giấu xuân sắc, đôi mắt xanh sẫm gợn sóng, xuyên thấu qua lông mi nồng đậm nhìn về phía Tô Mộ, kia kêu một cái e lệ ẩn tình, một người nam nhân như hắn còn cảm thấy lẳng lơ đến tận xương tủy.
May mắn Tô Mộ chuyên tâm rửa sạch quả thanh hạnh không nhìn thấy, nếu không đổi lại là nữ nhân khác, đã sớm nhào lên như quỷ đói háo sắc rồi.
trong lòng Dương thúc một bên khen Tô Mộ Liễu Hạ Huệ, một bên phỉ nhổ Tạ Y không tự trọng, càng thêm sốt ruột chạy về phía đầu ngõ trung tâm bát quái.
Cái gọi là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, đây là tuyên cổ bất biến chân lý, đặc biệt là mấy chuyện xấu kiểu này, tốc độ truyền bá càng nhanh hơn.
"Cái gì?! Lạc Nhạn hẻm chúng ta thế mà bị một tên tiểu đãng phu trên ngực có ấn dâm trà trộn vào!"
"Thật quá đáng, nếu bị truyền ra ngoài, tương lai nhi tử ta gả chồng như thế nào!"
"Tô Mộ này cũng thật là, trông thế mà còn bị hắn gạt, không cần đoán khẳng định là bị hồ ly tinh dâm đãng kia mê hoặc mất."
"Không được, chúng ta ngày mai đến đem hắn đuổi đi!"
"Đúng đúng đúng!" Một đám nam nhân phẫn hận nói.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Mộ còn chưa ngủ tỉnh, đã bị một trận tiếng đập cửa nôn nóng đánh thức.
Nàng trở mình, chống thân mình ngồi dậy, đang muốn xuống giường, cửa phòng Tạ Y mở ra: "Mộ tỷ tỷ, ngươi nghỉ ngơi đi, để ta đi."
Tạ Y mặc xong xiêm y, hôm nay hắn mặc một thân bạch y tố nhã, eo mang đai màu đen, gầy mà cứng cỏi. Bởi vì sốt ruột, cho nên tóc còn không kịp búi gọn, qua loa cột tóc cao đuôi ngựa, mái tóc đen dài như thác nước rũ ở sau người, trên trán vài sợi tóc đen buông xuống.
Tạ Y mở cửa: "Ai ——"
Tạ Y mới vừa đem môn tạp khai, ngoài cửa lại đột nhiên vụt ra một người tới, liều mạng lôi kéo tóc của hắn dùng sức túm, Tạ Y ăn đau kêu một tiếng.
"Đồ đĩ lẳng lơ, kêu cũng kêu dâm như vậy!" Một nam nhân trung niên hùng hổ đi đến, thấy bộ dáng nũng nịu của Tạ Y, tức khắc nhớ tới cảnh thê chủ nhà mình cùng tiểu quan tán tỉnh, tức khắc cơn giận trong lòng dâng lên, đem Tạ Y coi như tiểu quan, hung hăng giáng lên mặt hắn một cái tát.
"Được rồi! Vương thúc, chúng ta hôm nay tới cũng không phải là tới đánh, chúng ta chỉ cần cho hắn biết đạo lý làm người." Dương thúc lôi kéoVương thúc khuyên nhủ, nhưng tâm lý lại ước gì hắn dùng sức chút, tốt nhất đem gương mặt này phế đi mới tốt, tránh về sau câu dẫn người.
Hắn biết chuyện thê chủ Vương thúc đi Câu Lan Viện, cho nên Dương thúc mới cố ý thêm mắm thêm muối nói Tạ Y rất nhiều lời không tốt cho Vương thúc nghe, lại đề cập đến chuyện sắp nghị thân của nhi tử Vương thúc, lúc này mới khiêu khích làm hắn nổi giận.
"Dừng tay!" Tô Mộ nghe thấy động tĩnh bên ngoài, tùy tiện khoác một kiện quần áo liền vọt ra, đem Tạ Y bảo hộ ở trong ngực.
Tô Mộ nhìn một vòng chung quanh, thấy Dương thúc thế mà cũng có mặt, cả giận nói: "Sáng sớm tinh mơ tới chỗ ta, đả thương người của ta là ý gì?"
"A, Tô nha đầu," Dương thúc khó xử mở miệng.
"Còn có thể có ý gì, một tên tiểu đãng phu trên người có lạc tự vậy mà có thể vô thanh vô tức đến Lạc Nhạn hẻm, hắn không biết xấu hổ, chúng ta còn muốn mặt mũi, ngươi nhanh chóng đuổi tiện nhân này ngay!" Vương thúc nổi giận đùng đùng nói.