Sắc mặt Tô Mộ nháy mắt trầm xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm gã sai vặt kia hỏi: "Lời này ngươi còn cùng ai nói qua? Còn có ai biết?"
Gã sai vặt nói: "Cô nương xin yên tâm, chuyện này nói ra chung quy cũng không phải chuyện tốt, cũng không cần thiết phải để cho mọi người biết, cho nên chủ nhân nhà ta mới phân phó ta lén tới nói cho ngươi, cô nương nếu không tin được thì có thể trở về xé mở quần áo hắn nhìn một cái, ngay chỗ ngực bên trái."
"Đủ rồi!" Tô Mộ nhấp môi nói: "Chuyện này ta đã biết, ngươi trở về đi."
Gã sai vặt có chút kinh ngạc: "Cô nương thế nhưng không tức giận sao? Trên người Tạ Y chính là bị khắc mấy loại chữ hạ tiện, lại lưu tại bên người ngài nói không chừng ngày nào đó sẽ bại lộ ra, đến lúc đó người mất mặt chính là ngài a."
Gã sai vặt nói mấy lời ngạo mạn trào phúng: "Nô tuy rằng cũng là tiện tịch, nhưng rất ghét mấy loại người này, nô cũng là coi thường, về sau cơ hội hoàn lương cũng không có."
Nội tâm Dương thúc đang Nghe lén góc tường phụ họa: ' đúng vậy đúng vậy, loại nam nhân này phải sớm một chút ném bán mới được. '
Tô Mộ không cùng gã sai vặt nhiều lời: "Nếu tin tức ngươi đã đưa tới, vậy mau trở về đi."
Nói xong Tô Mộ rời đi trước, Dương thúc thấy nàng quay trở về, nhanh chóng rời đi. Cái gì môi công, hôn sự hết thảy ném lại sau đầu, vẫn là đem chuyện này giải quyết trước rồi lại nói.
Hắn tránh ở phía sau góc tường, trộm thấy Tô Mộ nhíu mi lại rồi trở về phòng, cửa mới vừa mở ra, còn chưa thấy người bên trong bước ra tới, một tiếng nũng nịu ' Mộ tỷ tỷ ' liền truyền tới tai hắn trước, một tiếng kêu kia tê dại đến tận xương.
Nghe thấy âm thanh kia của hắn một khắc, Tô Mộ thả lỏng chân mày đang nhíu chặt, trên mặt nổi lên một mạt cười nhạt, giống như không có việc gì xảy ra.
Không biết là cố ý hay là vô tình, Tạ Y đem tay áo vén lên cao cao, lộ ra một đôi cánh tay trắng như đồ sứ, giống như cây tầm xuân leo lên cánh tay của nàng, cánh tay trắng nõn không rảnh, hồng y như lửa, sự đối lập đánh sâu vào trong mắt Dương thúc.
Trong lòng Dương thúc âm thầm phỉ nhổ một tiếng, cái đồ lẳng lơ thích câu dẫn!
Nếu nói trước kia Dương thúc đối với Tạ Y còn có chút cảm kích, nhưng hiện tại biết nam nhân này ti tiện không chịu được như thế, áy náy gì đó trong lòng hắn đều không còn.
Một nam tử không có tự mình hiểu lấy điểm này, biết rõ trên người mình có lạc tự, lại còn công khai đến tá túc trong nhà một nữ tử trong sạch, đồ lẳng lơ đó nên ở tại Câu Lan Viện, đừng nghĩ sẽ được một bước lên trời thoát ly tiện tịch.
Cho đến khi Tô Mộ khép lại cửa phòng, Dương thúc mới lặng lẽ meo meo trở về nhà mình.
"Cha, không phải đi tìm môi công sao? Như thế nào nhanh như vậy đã trở lại?" Lâm Tiểu Hạnh nhìn Dương thúc đột nhiên đi vòng vèo hỏi.
"Nhanh đừng nói nữa, ta nghe được một chuyện long trời lở đất này." Dương thúc đem chuyện vừa mới nghe lén tới nói một năm một mười cho Lâm Tiểu Hạnh.
Lâm Tiểu Hạnh không thể tin nổi mở to hai mắt nhìn: "Cái gì? Tạ Y thế mà_ thiệt hay giả vậy?"
"Ta thấy gã sai vặt kia nói rất chắc chắn, còn để Tô Mộ tự mình đi nghiệm chứng, khẳng định không thể nào là giả được." Dương thúc rót một miệng trà.
Lâm Tiểu Hạnh nằm trên giường, lẩm bẩm nói: "Thật không nghĩ tới, Tạ Y này lại là người như thế, mấy ngày trước đây ta còn dạy hắn làm rượu tuyết phao hoa mai, hiện giờ"
Lâm Tiểu Hạnh nhìn đôi tay này của mình, vội vàng lấy ra khăn tỉ mỉ lau một lần, sợ lây dính dơ bẩn của hắn, ô uế tay mình.
"Tô tỷ tỷ cũng thật là xui xẻo, mua nô thế mà lại là trúng người xấu xa như thế này."
Dương thúc gật đầu: "Cũng không sao đâu, phỏng chừng cũng là bị lừa, bằng không sao có thể mua hắn được, việc này nhục nhã như thế nào chứ. Ngươi cứ chờ xem, chờ sau khi Tô Mộ trở về nghiệm chứng, nhất định sẽ đem Tạ Y đuổi đi."
"Đúng vậy, Tô tỷ tỷ là người trong sạch, khẳng định sẽ không dung nạp hắn."
Hai phụ tử cứ chờ rồi lại chờ như vậy, kết quả chờ đến trời tối cũng chưa nghe được trong viện Tô Mộ có động tĩnh gì.
Nhưng ngược lại hắn thấy Tạ Y ra tới, lấy thanh mai làm rượu, Dương thúc mở hé cửa ra từ bên ngoài nhìn lên, chỉ thấy trên mặt Tạ Y không có một chút hoảng loạn, ngược lại bình thường cùng vô dị, thậm chí hôm nay so với thường ngày càng thêm vui vẻ.
"Sao lại thế này? Chẳng lẽ là hắn mê hoặc Tô tỷ tỷ, Tô tỷ tỷ không muốn đuổi hắn đi?" Lâm Tiểu Hạnh gấp đến độ sắp khóc.
"Đừng nóng vội đừng nóng vội, ta đi ra ngoài tìm hiểu tìm hiểu." Dương thúc an ủi nói.
Hắn kéo rổ ngồi ở cạnh cửa, làm bộ đóng đế giày, nhìn Tạ Y cầm một cây gậy trúc gõ lên nhánh cây thanh mai.
"Nha, hôm nay Tạ Y tâm tình tốt như vậy a? Tô nha đầu không nói với ngươi?"
Tạ Y buông cây, quay đầu lại nhìn hắn.
Kỳ thật mấy ngày nay, tiếng Trung Nguyên hắn đã nghe được thất thất bát bát, nhưng trước mặt người ngoài, hắn một mực làm ra bộ dáng không nghe không hiểu, thứ nhất có thể giảm đi rất nhiều xã giao không cần thiết, thứ hai cũng có thể nghe một chút những người này nói bậy gì đó với hắn.
"Tô nha đầu không nói với ngươi a?" Dương thúc buông đế giày cười: "Đúng rồi, ngươi có phải hay không nghe không hiểu lời nói của ta a? Cũng tốt cũng tốt, không hiểu Trung Nguyên tập tục cũng được, đỡ phải nghe được trong lòng khó chịu."
Cái gì tập tục? Cái gì khó chịu? Cái này lão đông tây rốt cuộc đang nói cái gì?
Tạ Y trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng không có để lộ ra ngoài, ngược lại hướng về phía hắn hồn nhiên cười cười.
Tặng Dương thúc một viên thanh mai: "Dương thúc, ăn."
"À ta không cần đâu, ngươi tự cầm đi." Dương thúc xua xua tay, sau khi biết được thân thế của Tạ Y, hắn không muốn cùng loại người này tiếp xúc quá nhiều, xách theo rổ liền trở về phòng.
Xem ra nha đầu Tô Mộ này xác thật đã bị Tạ Y mê hoặc rồi, không cần phải nói khẳng định là dùng thủ đoạn mê hoặc chủ tử đời trước của hắn, như vậy xem ra, nói qua đoạn thời gian nữa sẽ đưa về hắn Đại Mạc cũng không thể tin.
Không thể như thế này được, Tô nha đầu chính là người nhi tử mình coi trọng, nàng ở cùng loại người không minh không bạch này, tương lai nhi tử mình nếu gả qua đi, không tránh được tranh sủng bị khinh bỉ.
Dương thúc càng nghĩ càng giận, phanh một tiếng đóng cửa chính lại.
Tạ Y nhìn cánh cửa nhắm chặt như suy tư điều gì.
Dương thúc này vừa thấy chính là cố ý ra đây tìm hắn nói chuyện, nhưng hắn nói những lời ba phải này thế nào cũng được, có như thế nào hắn cũng nghe không hiểu.
"Tiểu Y, thanh mai đã chuẩn bị xong chưa?" thanh âm Tô Mộ ở sau truyền đến.
Tạ Y vội nói đã xong, mang theo một rổ thanh mai trở về tiểu viện.
Đêm nay bọn họ làm rượu mơ xanh, Tạ Y ngồi ở trong viện đem ra một viên một viên thanh mai rõ ràng sạch sẽ.
Nhưng nghi hoặc trong lòng lại trước sau quanh quẩn không đi, hơn nữa hắn cảm giác đây không phải là chuyện tốt.
Rốt cuộc hắn buông việc trong tay xuống, nhìn về phía Tô Mộ: "Mộ tỷ tỷ, tập tục Trung Nguyên là cái gì a?"
Tô Mộ đem đồ đựng đặt vào trong nồi hấp chín, nghe được câu hỏi của hắn có chút không rõ: "Ngươi muốn nói cái nào? Trung Nguyên có rất nhiều tập tục."
"Ta có phải hay không đã mạo phạm tập tục Trung Nguyên?" Tạ Y hỏi.
Tô Mộ cười đi tới bên người hắn, xoa xoa đầu hắn, người Tây Vực lông tóc nồng đậm, tóc vừa nhiều lại đen nhánh nhưng cũng rất mềm mại, chạm vào rất thoải mái: "Không có a, ngươi sao có thể mạo phạm tập tục Trung Nguyên."
"Vậy là tốt rồi." Tạ Y híp mắt, dường như rất hưởng thụ Tô Mộ chạm đến, giống như tiểu thú ôn thuần dễ thân.
Nhìn Tạ Y thoải mái nheo đôi mắt lại, Tô Mộ tươi cười càng lúc càng mờ nhạt: "Là có người nói gì với ngươi sao?"
Nàng biết chuyện này vốn dĩ là giấu không được, may mắn, lại qua mấy ngày nữa thương đội liền tới rồi, đến lúc đó Tạ Y đi theo các nàng rời đi, trở về Đại Mạc, nữ tử Đại Mạc thô cuồng phần lớn không biết chữ, hơn nữa Đại Mạc cũng có tập tục xăm mình, Tạ Y trở lại cố hương, sẽ không phải chịu chỉ chỉ trỏ trỏ.
Tạ Y mím môi: "Không ai cùng ta nói, chính là ta đột nhiên nghĩ đến."
Tô Mộ ngồi ở bên người Tạ Y, đi theo hắn cùng nhau rửa sạch thanh mai, đôi tay bạch ngọc so Tạ Y còn giống nam tử hơn, ở trong nước giống như tơ lụa mềm mại, từng viên quả hạnh ở trong tay nàng linh hoạt quay cuồng, giống như chơi đùa với nhau, giọt nước từ đầu ngón tay nàng từng giọt lăn xuống.
Tạ Y xem đến không rời được mắt, bỗng nhiên có chút tâm viên ý mã*, trái tim đập thùng thùng. Hắn hoảng hốt phát hiện ra rằng, nàng giống như có một loại bản lĩnh có thể đem những chuyện bình thường nhất làm thành tình thơ ý hoạ.
*tâm viên ý mã có nghĩa là:(心猿意馬) Tâm như vượn leo trèo, ý như ngựa chạy rong.Nhóm từ này thường được dùng để ví dụ cho vọng tâm của người ta luôn luôn biến động bất định, gần giống với ý nghĩa của từ ngữ Tam tâm nhị ý.
Hắn rũ đầu, đem tay với vào chậu nước đi theo Tô Mộ cùng nhau rửa sạch, ngón út trong lúc vô tình cùng tay nàng chạm vào nhau, trái tim vốn là đang thùng thùng loạn nhảy tức khắc phá tan lồng ngực hắn.
Tay Tô Mộ thật mềm, đốt ngón tay tinh tế, nhưng lại không làm người ta cảm thấy giống như nam tử nhu nhược không xương, ngược lại càng giống bạch ngọc thạch Đông Lăng trong thiên địa hình thành, lấy nước gợn ôn nhu tẩm bổ mà thành.
Tạ Y cúi đầu, chỉ thấy Tô Mộ bình thản giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục rửa sạch thanh mai trong tay. Nhưng mặt hắn đã nóng hổi, phấn chấn đến mức mang tai hắn đỏ bừng bừng
Trong phút chốc ngoài phòng âm thanh các nam nhân nói chuyện phiếm, tiếng mưa rơi triền miên, còn có côn trùng kêu vang trên cây ở trong nháy mắt biến mất yên lặng.
Bên tai hắn chỉ còn lại ngón tay tinh tế tuyết trắng của Tô Mộ trong lúc lơ đãng hất bọt nước văng lên.
Xôn xao
Một đoạn hồng tụ từ cổ tay trắng nõn của nàng chảy xuống, cổ tay áo tẩm trong nước.
Tạ Y trông thấy hình ảnh phản chiếu của Tô Mộ từ chậu nước gợn lung lay, hồng y nhuộm dần, lãnh dục bức người.
Xôn xao
"Làm sao vậy? Không thoải mái sao?" Tô Mộ ngừng động tác, quan tâm nói.
Tạ Y e sợ bị nàng xem thấu chút tâm tư trong lòng mình, vội vàng lắc đầu: "Không, không có việc gì."
Từ xưa đến nay, chỉ có nữ tử mơ ước nam tử, nào có nam tử mơ ước nữ tử? Nếu biết sẽ bị người đời phỉ nhổ không khiết không trung, tương lai trở thành phu lang cũng sẽ bị ghét bỏ không đủ trung trinh.
Tạ Y nỗ lực muốn làm dịu sắc mặt đỏ ửng của mình, nhưng vô luận hắn nỗ lực như thế nào, lại không làm nên chuyện gì.
Không biết liêm sỉ! Tạ Y ở trong lòng phỉ nhổ chính mình.
" qua hai ngày nữa thương đội sẽ tới đây, ngươi còn có cái gì muốn mang có thể nói cho ta, ta đi mua cho ngươi." tóc mai Tô Mộ buông xuống ở đuôi mắt.
Trong nháy mắt trong lòng Tạ Y như bị người hung hăng tạt một chậu nước đá, lạnh từ đầu đến chân.
"Không, đã không có." Hắn hắng giọng nói, đột nhiên cảm thấy yết hầu khô khan vô cùng.
Thời gian trôi qua thật mau.
Trước kia hắn ở trong nhà Lý tú tài làm nô khi sống một ngày bằng một năm, hận không thể vừa mở mắt liền đi qua vài thập niên. Hiện tại hắn ở bên cạnh Tô Mộ, cảnh tượng lúc trước bị nàng mua về dường như chỉ là ngày hôm qua.
Khi mới vừa được Tô Mộ nhặt về, hắn nhớ nhà đến cỡ nào a.
Thế nhưng hiện tại hắn sinh ra vài phần chần chờ, trong đầu hắn đã từng vô cùng nóng lòng, có thể đem hạt cát hóa thành hoàng hôn Đại Mạc. Nhắc tới về nhà, phản ứng đầu tiên của hắn không phải là vui sướng, mà là buồn bã mất mát. Một cổ u sầu từ đáy lòng bốc lên tựa như Quyện Thành ngày xuân tơ liễu dính trên xiêm y, có phủi thế nào cũng không rớt.