Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
Trans +Beta: Sunni
Khương Hồi đột ngột mở mắt ra, từ trong mộng giật mình tỉnh dậy, lập tức phát ra một giọng rên rỉ thống khổ.
Đầu nàng như là bánh xe nghiền qua một dạng đau thống, cổ họng cũng có cảm giác bỏng rát, trên người càng là khắp nơi đau mỏi.
Nàng cường chống từ trên giường ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn xung quanh, chỉ cảm thấy trong phòng vừa lạ vừa quen.
"Này ..." nàng thất thần nhìn chung quanh tứ phía, bỗng nhiên phát hiện này là khuê phòng ban đầu.
Ký ức tối hôm qua từng màn từng màn lướt qua đầu, lòng nàng cũng lạnh xuống một chút.
Nàng nhớ lại mình thi triển huyết tế thuật, vốn muốn cùng Kỳ Hoàn đồng quy vu tận, bây giờ bản thân vẫn còn sống, vậy có phải hay không ý tứ chính là kế hoạch thất bại rồi ....
Kỳ Hoàn mang nàng an trí ở nơi này, đến tột cùng là cái tâm tư gì?
Khương Hồi lảo đảo đứng dậy, cũng không thèm thay y phục, liền hướng cánh cửa đi đến, lại nhìn thấy một cái thị nữ thanh y bưng chậu nước hướng mình đi đến.
"Túc Du?" Khương Hồi chống tường, giọng khàn gọi ra tên của đối phương, "Kỳ Hoàn ở đâu?"
Túc Du thấy Khương Hồi mặc tẩm y đứng ở đầu gió, vội bước nhanh hai bước lên trước: "Quận chúa, ở đây gió lớn, ngài mau vào phòng đi."
Quận chúa?
Khương Hồi khẽ cau mày, chỉ cảm thấy có chút không đúng, nhưng không có công sức nghĩ cẩn thận, nàng nắm chặt lấy bả vai Túc Du, nghiêm nghị nói: "Kỳ Hoàn đâu! Hắn chết rồi sao!"
Túc Du giật mình — Kỳ Hoàn là ai?
Nàng bỗng nhiên nhớ lại, hôm qua quận chúa là mang về một cái nô lệ, chính kêu là Hoàn.
Không ngờ rằng quận chúa quan tâm an nguy của hắn như thế.
Túc Du cười nói: "Hắn đang đợi ở bên ngoài."
"Bảo hắn đến gặp ta!"
Ngữ khí của Khương Hồi khiến Túc Du cảm thấy có chút dị thường.
Túc Du vốn là thị nữ ở hầu phủ, sau khi Khương Thịnh phong vương, hầu phủ cũng trở thành vương phủ, chỉ là mãi đến năm nay Cao Tương Vương đưa con gái hồi kinh, nàng mới lần đầu tiên gặp được chủ nhân của vương phủ.
Quận chúa sinh ra ở Nam Hoang không giống với quý tộc Ngọc Kinh ngạo mạn, cũng không có sai bảo nô lệ, thói quen để người hầu hạ, bởi vậy trong viện của nàng ngày thường không có nô lệ đi theo hầu hạ, chỉ là vì đêm qua nàng uống rượu say, nàng mới phụng mệnh vương gia hầu hạ nàng tắm rửa đi ngủ, lại ở đây đợi nàng tỉnh lại.
Vừa rồi nàng nghĩ quận chúa cũng sắp tỉnh rồi, liền đi lấy nước nóng cho nàng tắm rửa, lại không ngờ rằng quay lại liền nhìn thấy quận chúa không mặc áo khoác đứng ở đầu gió, thần sắc cũng không giống trước đó.
Cảm thấy nhiều vài phần cảm giác áp bách khiếp người.
Túc Du cũng không dám nghĩ nhiều, lập tức sai người đi gọi tên nô lệ đó đến.
Nô lệ trời chưa sáng đã thức dậy, sáng sớm ở trước cửa đợi rất lâu, bởi vậy Khương Hồi có lệnh, hắn cơ hồ lập tức liền đến trước mặt nàng.
Y phục hôm qua bị Cao Tương Vương xé rách, quản gia trong phủ bảo người khác cho hắn một bộ y vừa người. Mặc dù y phục may bằng vải thô, nhưng dáng người hắn thon dài, tướng mạo thanh tuấn, không cần hoa phục cũng tự có khí chất, sáng sớm liền có không ít nữ nô đi ngang qua vì hắn động tâm.
Khương Hồi vừa nhìn thấy Kỳ Hoàn, liền động sát tâm, dù cho biết mình không làm gì được đối phương, nàng cũng không cam lòng bị nhốt một đời, cùng hắn đương phu thê kết tóc.
Bởi vậy đương khi Kỳ Hoàn đến gần, nàng không chút do dự rút roi Lang ngọc từ trong tay áo ra, hướng hắn hung dữ vung ra.
Tuy nhiên nàng không ngờ đến là, Kỳ Hoàn không tránh không trốn, một roi này vừa vặn đánh trúng bên cổ phải của hắn, một tiếng đánh vang lên phá vỡ yên tĩnh trong viện, Túc Du bị dọa sợ làm rơi chậu đồng trên tay, nước bắn tung tóe ướt váy của Khương Hồi, nàng kinh hoảng sợ hãi quỳ xuống đất, trán dán đến sát mặt đất, run lẩy bẩy xin tha thứ nói: "Quận chúa tha mạng!"
Khương Hồi ngơ ngác nhìn Túc Du, nghi hoặc nàng nói năng lộn xộn, lại nhìn hướng Kỳ Hoàn.
Hắn dường như có chút nghi hoặc, nhưng vẫn là quỳ xuống đất, thân hình thẳng đứng, chỉ là cúi đầu không dám nhìn thẳng Khương Hồi, bên cổ rất nhanh hiện ra một đạo dấu vết đỏ tươi, chậm rãi thấm ra máu tươi.
Khương Hồi kinh nghi bất định nhìn hành động của hắn, khàn giọng hỏi: "Ngươi vì sao quỳ gối ta? Ngươi ... vì sao không tránh?"
Lông mi Kỳ Hoàn khẽ run lên, lập tức đáp: "Chủ nhân sở ban, nô lệ không thể lui tránh."
Khương Hồi kinh ngạc, khẽ cau mày, lẩm bẩm lặp lại lời nói của hắn: "Chủ nhân? Ngươi kêu ta là chủ nhân?"
Kỳ Hoàn không có ngẩng đầu, giọng nói lạnh lùng, giọng như ngọc thạch va chạm nhau: "Đêm qua, Tô phủ đã mang khế ước của nô chuyển đến Khương phủ, Quận chúa liền là chủ nhân mới."
Khương Hồi hơi lảo đảo bước chân, kinh nghi bất định mà nhìn Kỳ Hoàn.
Lúc này nàng mới chú ý tới, y phục trên người đối phương cùng người hầu trong phủ một dạng, đường đường Giám Yêu Ti Khanh, làm sao có thể mặc y phục vải thô như vậy?
Còn nữa, Kỳ Hoàn sao có thể quỳ ở trước mặt nàng, còn gọi nàng là chủ nhân?
Trong đầu Khương Hồi trận trận đau thống, nàng loạng choạng vịn vào tường đứng vững, run giọng hỏi: "Hiện tại là thời gian nào?"
Túc Du ngẩng đầu lên, nơm nớp lo sợ nói: "Đã là giờ thìn."
"Không phải." Khương Hồi khẽ lắc đầu, mười ngón tay vì dùng sức mà trắng bệch, "Hiện tại là năm mấy?"
Túc Du vội nói: "Vũ triều một nghìn hai trăm ba mươi sáu năm."
Trong lòng Khương Hồi chợt run lên.
Theo nàng biết, năm nay hẳn nên là Vũ triều một nghìn hai trăm ba mươi chín năm mới đúng, nhưng thời gian không trùng khớp, nàng trở về ba năm trước rồi, nàng hiện giờ, mới mười sáu tuổi, là năm đầu tiên cùng phụ thân trở về Ngọc Kinh.
Lúc này ký ức cùng dần dần rõ ràng, lời của Tô Diệu Nghi trước khi say rượu lướt qua đầu.
— Vài ngày nữa là thọ thần của Đế Diệp.
Nàng nhớ lại hiện tại là giờ nào, cũng nhớ lại nàng và Kì Hoàn chân chính sơ ngộ*(*sơ: lần đầu, thứ nhất, đầu. Ngộ: gặp gỡ, gặp mặt, tương phùng, tương ngộ)
Ngày hôm đó, Tô Diệu Nghi hẹn nàng đến quý phủ dự tiệc, dạy nàng lễ nghi cần chú ý trong thọ thần của Đế Diệp vài ngày tới. Trong bữa tối, Tô Diệu Nghi mở một bình rượu do thuật sĩ ủ, nàng tự cho rằng tửu lượng cao, tham lam uống nhiều hai chén, phía sau Tô Diệu Nghi nói cái gì, nàng cũng là nghe vào tai trái đi ra tai phải.
Mơ hồ nhớ lại Tô Diệu Nghi muốn tặng nàng một số nô lệ, nàng say khướt nhìn nhìn, lại xua tay cự tuyệt, nàng không quen bên mình có người trước sau hầu hạ. Nghe nói Tô Diệu Nghi mang những tên nô lệ đó đều bán cho Diêu gia.
Sau thọ thần của Đế Diệp, Yêu tộc quấy nhiễu, tử thương vô số, Đế Diệp tức giận, hạ lệnh Giám Yêu Ti điều tra kỹ lưỡng đề phòng chỗ sơ sót. Trên thọ yến, một cái nô lệ của Diêu gia dũng cảm bước ra, có công hộ giá, nhận được Đế Diệp ngợi khen, sau lại bởi vì giúp đỡ điều tra phá án yêu loạn, được đặc hứa thoát khỏi nô tịch, chuyển vào Giám Yêu Ti.
Cái nô lệ này, lại là Kỳ Hoàn sau này.
Ở trong phủ Tô Diệu Nghi, nàng liền gặp qua Kỳ Hoàn, bởi vì nàng không có tiếp nhận lòng tốt của Tô Diệu Nghi, Kỳ Hoàn liền trở thành nô lệ của Diêu gia.
Mà hiện tại lịch sử thay đổi!
Khương Hồi hô hấp một trở ngại — Kỳ Hoàn bị nàng mang trở về rồi!
Lúc này lại nhìn hướng trong viện, Khương Hồi đột nhiên cảm thấy ánh nắng mặt trời đều có màu sắc khác.
Ánh sáng sớm mai đầu tiên chiếu xuống sân, còn mang theo ba phần mát mẻ, cỏ cây trước thềm xanh tốt, giọt sương lăn trên cánh hoa nở ra càng thêm kiều diễm.
Khương Hồi nghĩ đến nhưng hoa này, này là hạt giống phụ thân mang về từ Nam Hoang, tự mình trồng ở trong viện của nàng.
Một năm rưỡi trước, bởi vì phụ thân xảy ra chuyện, Cao Tương Vương phủ bị phong tra, những hoa này cũng bởi vì không có người tưới mà héo khô.
Khương Hồi ngơ ngác đi tới, đưa tay ra chạm vào đóa hoa chính diễm đang nở. Cánh hoa non mềm hơi mát, xúc cảm là chân thật như vậy.
Hoa vẫn còn nở, phụ thân vẫn còn sống.
Lúc này Khương Hồi nhớ lại đêm qua ở trong lòng phụ thân khóc nức nở một trận, hóa ra này không phải mộng, này là thật!
Trong lòng nàng một trận mỏi nhừ, không nhịn được nhếch môi, nước mắt lại lăn xuống.
Túc Du nghe thấy tiếng nức nở nhẹ nhàng, lấy hết can đảm ngẩng đầu lên.
Thiếu nữ y sam phong phanh đứng trên bậc thềm, không nhiễm son phấn, lại minh diễm như nắng gắt, có sống động và rực rỡ tươi đẹp mà thiếu nữ quý tộc Ngọc Kinh không có, giọt nước mắt rơi trên cánh hoa, so sương mai lại óng ánh hơn ba phần.
"Quận chúa." nghĩ tới Khương Hồi bình thường cư xử ôn hòa, Túc Du lo lắng gọi một tiếng, "Bên ngoài gió lớn, ngài cẩn thận nhiễm lạnh."
Khương Hồi phục hồi tinh thần lại, quay đầu nhìn hướng hai người đang quỳ.
"Đứng dậy đi, đừng quỳ nữa." Khương Hồi ho khan hai tiếng, giọng nói có chút khàn khàn.
Túc Du và Kỳ Hoàn nghe thấy lời này, mới từ dưới đất đứng dậy.
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Khương Hồi theo tiếng nhìn, liền nhìn thấy Cao Tương Vương bước dài đi đến.
Cao Tương Vương nhìn thấy Khương Hồi mặc y phục mỏng manh đứng ở trong sân, tức khắc cau mày, bước lớn về phía nàng.
"Sao lại mặc thành như này đi ra ngoài, cảm lạnh nhiễm hàn thì sao!"
Lần này Khương Hồi là thanh tỉnh nhìn thấy Cao Tương Vương, nàng kìm nén kích động trong lòng, không muốn để Cao Tương Vương nhìn ra thay đổi, lại vẫn không nhịn được vành mắt biến hồng, mắt ươn ướt.
Cao Tương Vương trong lòng thầm thở dài, ôn thanh nói: "Vừa vặn a phụ mời cho con một y quan ở trong cung đến khám cho con, đang ở ngoài cửa đợi."
Cao Tương Vương vừa nói vừa đẩy Khương Hồi vào phòng.
Túc Du lập tức tìm áo khoác mặc cho Khương Hồi, mới để y quan tiến vào chẩn bệnh.
Khương Hồi không có bất ngờ, bản thân vẫn là nhiễm phong hàn, cùng trước đó hoàn toàn giống nhau.
Dị sĩ thân thể cường tráng xa vượt người phàm, căn bản sẽ không mắc bệnh thương hàn, Khương Hồi không có thiên phú như vậy, ở Cao Tương Vương nhìn đến, nữ nhi của mình tựa như một chiếc bình sứ trắng, gió thổi liền đổ. Vì để nàng cường tráng khí lực, khi còn ở Nam Hoang, Cao Tương Vương liền mang nàng học tập võ nghệ bắn cung cưỡi ngựa, nhưng chung quy là từ phụ chi tâm, lúc giáo tập cũng là tiếng mềm lời nhỏ, không nỡ nhìn nàng thân thể mệt nhọc, bởi vậy bắn cung cưỡi ngựa của Khương Hồi nhưng xem như là hạng nhất, võ nghệ lại chỉ là qua quít.
Sau khi y quan chẩn bệnh, Cao Tương Vương mới đối Khương Hồi nói: "Có y quan làm chứng, con nhiễm phong hàn, thọ yến ba ngày sau không muốn đi liền không cần đi đâu."
Ông suy nghĩ cả đêm, vẫn là không muốn ép Khương Hồi làm chuyện khiến nàng không vui, bởi vậy sáng sớm đặc biệt mời y quan đến, cũng là muốn y quan làm chứng, Khương Hồi là xác thực bị bệnh, tuyệt không phải bất kính Quân vương, giả vờ bị bệnh không đi dự tiệc.
Nhưng không ngờ rằng, Khương Hồi lập tức đáp: "Con muốn đi!"
Cao Tương Vương nghi hoặc quan sát Khương Hồi: "Hai ngày trước không phải còn nói không muốn đi sao? Làm sao lại đổi chủ ý rồi?"
Lần trước Khương Hồi xác thực là không muốn đi, vừa mới về Ngọc Kinh nàng không hiểu lễ nghi quý tộc, luôn bị người khinh miệt cười nhạo. Lúc ban đầu nàng còn nghe không ra ý tứ châm chọc trong lời người khác, về sau mới nhận ra được, biết gây ra rất nhiều cười nhạo.
— Sinh mẫu chỉ là thứ dân, phụ thân lại là mãng phu, khó trách không hiểu lễ nghi.
— Nghe nói Nam Hoang nhiều yêu, dân trí chưa khai, nàng suốt ngày cùng thú làm bạn, tự nhiên thiếu có dáng người.
Những lời này đi vào tai, đâm vào tim, nàng liền không muốn tham gia tụ hội giữa quý tộc, lại cũng không muốn để phụ thân lo lắng. Liền vào thời điểm này, Tô Diệu Nghi mỉm cười hướng nàng đi đến, đối nàng đưa tay ra, một chút dạy nàng lễ lạc, dẫn nàng gia nhập giới quý tộc Ngọc Kinh.
Năm nay là thọ yến sáu mươi của Đế Diệp, tất cả quý tộc đại thần đều được mời đi dự tiệc, rầm rộ chưa từng thấy. Lúc đó Đế Diệp sẽ ở Phong Tự Ngọc môn cử hành tế tự đại điển, tế bái thiên địa cùng tổ tiên, mà đến tối liền bày yến tiệc lớn, cùng thần dân cùng nhau vui vẻ.
Đối với Khương Hồi mới vào Kinh mà nói, này là một cái cơ hội rất tốt để giới quý tộc nhận thức tiếp nhận đặc biệt là mọi người đều trong lòng hiểu rõ, Cao Tương Vương lần này mang nữ nhi quay về, chính là vì cho nàng chiêu thân. Trong kinh gặp qua Khương Hồi chỉ có một số quý nữ, liên quan đến mĩ mạo kinh người và cử chỉ thô lỗ của nàng ở trong giới quý tộc đều có lưu truyền, mọi người đối minh châu trong tay Cao Tương Vương càng thêm hiếu kỳ.
Hai ngày này Tô Diệu Nghi đều cực kiên nhẫn chỉ bảo lời nói cử chỉ của Khương Hồi trong ngày thọ yến, ăn vận lễ nghi, muốn để nàng ở trong thọ yến tỏa sáng rực rỡ. Chỉ là Khương Hồi bất ngờ bị bệnh, càng huống chi nàng vốn không muốn đi để người bới móc đủ điều, liền biết thời biết thế xưng bệnh nằm trên giường, trốn tránh thọ yến.
"Tô Diệu Nghi đã mang lễ nghi trong cung đều dạy mọi thứ cho con, thọ yến ba ngày sau, con nhất định đi." mắt Khương Hồi vẫn còn hơi đỏ, nhưng ánh mắt thập phần kiên định.
Trong lòng Cao Tương Vương dịu xuống, thả mềm giọng nói, lời nói thấm thía nói: "Hồi Hồi, ta biết con là không muốn a phụ lo lắng, mới miễn cưỡng bản thân đi. A phụ hôm qua cũng nghĩ rõ ràng, con vui vẻ mới là điều quan trọng nhất, nếu như ở lại Ngọc Kinh sẽ khiến con đau buồn như vậy, vậy chúng ta về Nam Hoang đi, con không muốn thành thân, a phụ cũng nuôi con cả đời."
Lời nói của Cao Tương Vương khiến hốc mắt Khương Hồi tức khắc cay cay, trong lòng ùa ra một cổ ấm áp, nhưng lại khiến nàng càng thêm quyết tâm kiên định lưu lại Ngọc Kinh.
Sát tâm của Tát Ung đối phụ thân sớm nảy sinh, chạy trốn không thể giải quyết được vấn đề, nàng và phụ thân phải cùng nhau nghĩ biện pháp, tiên hạ thủ vi cường thủ tiêu Tát Ung. Bằng không hiện tại trốn thoát khỏi Ngọc Kinh, sau lưng liền trước sau có một mũi nhọn chĩa vào bản thân, trên chiến trường trước sau có địch, sớm muộn sẽ sinh mầm tai họa.
"A phụ, bản thân con là muốn lưu lại Ngọc Kinh, người không cần lo lắng, tối qua con chỉ là uống rượu say nói nhảm." Khương Hồi nặn ra mặt vui vẻ, an ủi phụ thân mình.
Cao Tương Vương bán tín bán nghi nhìn nụ cười của nàng, xót xa trong lòng xoa xoa đầu nàng, cứ cảm thấy nữ nhi dường như trong một đêm trưởng thành rất nhiều, nhìn trầm ổn hiểu chuyện nhiều hơn.
"A phụ đều nghe con, chỉ cần con vui vẻ, vậy liền quan trọng hơn những chuyện khác." Cao Tương Vương ôn thanh nói một câu, dừng một chút, lại nói, "Bất quá, sau này đừng uống rượu say tối mới về, còn khiến bản thân giày vò bị bệnh."
"Sẽ không có lần sau." Khương Hồi nghĩ đến kiếp trước sau khi phụ thân xảy ra chuyện, việc làm thấy người gặp nguy của Tô gia, liền tâm tư đoạn tuyệt cùng đối phương tiếp tục qua lại.
"Con mang về cái nô lệ này, dự định an bài thế nào?" Cao Tương Vương hỏi.
— Giết đi.
Hai chữ này cơ hồ muốn buột miệng nói ra, nhưng lại dừng ở đầu lưỡi.
"Phụ thân, con cứ luôn cảm thấy hắn có chỗ bất phàm, có thể đã khai thập khiếu, người đi thử nông sâu của hắn đi." Khương Hồi nghĩ đến cảnh tượng Kỳ Hoàn dùng một địch bảy, trong lòng không khỏi run rẩy.
Nàng một đời gặp qua vô số cường giả dị sĩ, trong đó tự nhiên là phụ thân độc nhất vô nhị, nhưng khi nhìn thấy Kỳ Hoàn, nàng lại có loại cảm giác 'khả năng không kém phụ thân'.
Cao Tương Vương nghe thấy yêu cầu này lại cảm thấy buồn cười. Ông tự nhiên biết tu vi mình ở trong Nhân tộc có thể xưng đứng đầu, để ông đi thử nông sâu cái nô lệ này, giống như kêu một cái tráng hán cùng đứa trẻ ba tuổi đọ sức.
Bất quá lúc này đau lòng nữ nhi, ông cũng không muốn phật ý nàng.
Cao Tương Vương đi ra sân, liếc mắt nhìn thấy cái tên nô lệ tên là 'Hoàn'. Đêm qua trời tối, vội vã nhìn thoáng qua, chỉ nhớ là nam nô vóc người tương đối cao, lại không nhìn rõ dung mạo đối phương, lúc này nắng sớm chiếu rọi, ánh mắt Cao Tương Vương bất giác một sáng, trên dưới hai mắt đánh giá, thầm nói một tiếng "thanh niên hảo tuấn".
Tay dài chân lớn, vai rộng lưng hẹp, dù cho khai thập khiếu, cũng là một cái hạt giống vũ giả tuyệt giai.
Mày tu mắt tuấn, khí vũ bất phàm, mặc dù là nô lệ, lại so khí khái rất nhiều con cháu quý tộc.
— Ôi, bản thân Hồi Hồi đều chưa khai thập khiếu, nhìn hiểu người khác có hay không có thần thông gì chứ, đại khái là nhìn người lớn lên tuấn mỹ nên mang về thôi.
Cao Tương Vương trong lòng nghĩ thầm, nếu như là nữ nhi nhìn trúng, vậy bản thân một lát nữa ra tay nhẹ một chút, đổi thành nếu không cẩn thận đánh trọng thương nữ nhi lại đau lòng.
"Ngươi là nô lệ Tô phủ đi." Cao Tương Vương mỉm cười nói, "Quận chúa rất thích ngươi, bất quá ngươi muốn lưu ở bên người nàng đương hộ vệ, cần vượt qua khảo nghiệm của bổn vương, Cao Tương Vương phủ không lưu người vô dụng, có thể ở dưới tay bổn vương chịu được mười chiêu, liền tính ngươi vượt qua."
Khương Hồi vừa vặn bước ra ngoài, liền nghe thấy lời Cao Tương Vương nói, tức khắc cau mày lại — cái gì kêu "Quận chúa rất thích ngươi"?
"A phụ, người đừng nói bậy!" Khương Hồi tức giận vì ông thêm lời loạn.
Cao Tương Vương còn cho rằng nàng là xấu hổ, cười khà khà một chút: "A phụ không nói bậy!"
Trong lòng Kỳ Hoàn một động, không chỉ là vì câu 'thích' đó, còn có câu kia — Lưu ở bên người nàng đương hộ vệ.
Hộ vệ và nô lệ là không giống nhau, nếu là hộ vệ, liền có thể thoát khỏi nô tịch.
Không có ai nguyện ý đương nô lệ.
Đôi mắt Kỳ Hoàn sáng lên.
Cao Tương Vương biết mình khơi dậy ý chí chiến đấu của Kỳ Hoàn, ông cười to một tiếng, đi về phía Kỳ Hoàn.
Hoa cỏ trong sân tựa hồ cảm nhận được cái gì, tất cả đều khẽ run lên.
Linh khí xao động lay động gió sáng sớm, lướt qua tóc gãy thái dương Kỳ Hoàn, hắn từ từ ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi con ngươi đen sâu thẳm không gợn sóng, giống như bảo thạch màu đen cứng chắc lạnh giá trên đời.
Hắn tuy rằng quỳ ở đó, lại có khí thế như núi cao, khi hắn cong gối đứng lên, hình bóng bên dưới cũng hướng trước lan ra, che phủ mắt cá chân Khương Hồi.
Khương Hồi vô thức lùi về phía sau nửa bước, chỉ cảm thấy ngực nặng trĩu khó giải thích, rõ ràng là sân nắng sớm trời quang, lại khiến nàng có mây đen phủ qua ngột ngạt.
Cao Tương Vương thở một tiếng, trong mắt hứng thú càng nhiều.
"Vậy mà thực sự khai thập khiếu." Cao Tương Vương hài lòng gật gật đầu, nhất là đối nữ nhi của mình càng hài lòng hơn, "Không hổ là nữ nhi của ta, ánh mắt thật không tồi."
Cao Tương Vương thậm chí động tâm tư cùng nữ nhi cướp người. Cái nô lệ này không có người chỉ dạy, có thể tự khai thập khiếu, cảm thụ linh khí trời đất, vậy có thể tính thiên phú cực tốt, có thể đưa vào Liệt Phong Doanh.
Khương Hồi chỉ là phàm nhân, cảm nhận không được linh khí và yêu khí dao động, chỉ là cảm giác được hô hấp ngừng trệ. Ở trong mắt Cao Tương Vương, mọi thứ lại là một cảnh tượng khác. Nam nhân này dường như đứng ở trong mắt bão, linh khí trời đất đều hướng hắn ùa đi. Loại thổ nạp chi pháp này nhìn như bàng bạc, thực ra lộn xộn, có nhiều lãng phí, chỉ có dị sĩ chưa trải qua huấn luyện mới có dạng chiến đấu như này. Nhưng hắn chưa qua tu hành, lại có thể điều động nhiều linh khí trời đất như thế, thiên phú quả thật nghe rợn cả người.
Cao Tương Vương một đời chiến đấu vô số, đã là nhân tài kiệt xuất trong số những người đó, nhưng cơ hồ chỉ là nhìn thoáng qua hắn liền có thể nhận định — cái nô lệ này thiên phú vượt xa trên bọn họ. Hắn giống như một gốc cỏ dại trong đồng hoang vu, ở chốn không người, ngang tàng bạo ngược sinh trưởng.
Cao Tương Vương cười lớn một tiếng, nhón chân một chút hướng mắt bão đánh đi.
Ông như đỉnh núi cao nguy nga, lại như sấm vang chớp giật giáng thế, khí thế khiến Kỳ Hoàn sắc mặt trắng bệch, cơ hồ muốn khuỵu gối xuống. Nhưng ý chí khiến hắn chịu đựng áp lực, dựa vào bản năng đối Cao Tương Vương dồn lực một kích.
Thế đi của Cao Tương Vương bị hắn chặn lại, thân hình ngưng trệ ở không trung, ông nhếch khóe môi nói: "Không tệ."
Nói xong vung ra một quyền, mang Kỳ Hoàn đánh lùi vài bước.
Bốn phía khói bụi dâng lên.
"Hồi Hồi, sân này của con cũng nên để người tiến đến quét dọn rồi." Cao Tương Vương bên đánh bên nói, ánh mắt hài hước nhìn chằm chằm Kỳ Hoàn, "Tiểu tử, ngươi nếu như chống đỡ không được mười chiêu, lưu ở nơi này quét sân cũng có thể."
Kỳ Hoàn chẳng nói câu nào, đôi mắt bình tĩnh như nước, mảy may không có bị lời nói của Cao Tương Vương quấy nhiễu.
Thực lực của hắn cùng Cao Tương Vương khác xa một trời một vực, tuy rằng Cao Tương Vương chỉ ra ba phần lực, trên người hắn rất nhanh liền dính vết máu.
Nhưng thần sắc hắn trước sau bình tĩnh không dao động, một chút không có loạn vị trí, vẻn vẹn sau mười tức, hắn liền nắm bắt được quỹ đạo xuất quyền của Cao Tương Vương, vai phải một nhún, trốn thoát một kích, đồng thời đánh ra một quyền đánh trúng cánh tay trái của Cao Tương Vương.
Một chưởng này đối Cao Tương Vương mà nói không đau không ngứa, nhưng đủ để khiến ông kinh ngạc.
Ngay cả là thuộc hạ Liệt Phong thất vệ mạnh nhất của ông, cũng không thể ở trong mười tức nhìn thấu thân pháp của ông, dự đoán phương hướng ông xuất quyền, ở trốn tránh đồng thời còn có thể nhìn thấu chỗ sơ hở của ông mà đánh trả.
Càng huống chi cái nô lệ này là chưa trải qua bất kì huấn luyện nào.
Này chỉ có thể nói rằng, hắn không những thiên phú tư chất cực cao, còn có ngộ tính vượt xa người thường.
Cao Tương Vương lập tức thu liễm ý cười, thần sắc ngưng trọng nhìn nhìn thanh niên trước mắt có vẻ nhếch nhác lại sắc bén không thể đương.
Cho hắn một chút thời gian, chắc chắn là một cái vương giả khác.
"Đủ rồi." Cao Tương Vương dừng tay dứt ra, tán thưởng nhìn nhìn thanh niên, "Ngươi so với tưởng tượng của ta còn tốt hơn." Cao Tương Vương nói lại quay đầu hướng Khương Hồi, "Con không nhìn sai người, con nói hắn kêu tên gì?"
Khương Hồi nhìn chằm chằm nửa quỳ ở trên đất, Kỳ Hoàn đang thở hổn hển, lơ đễnh nói: "Kỳ Hoàn."
"Kỳ Hoàn?"
Nghe được tên này hai người đều sửng sốt một chút.
Cao Tương Vương cười nói: "Nô lệ Tô phủ họ Kỳ?"
Khương Hồi phục hồi tinh thần lại, bỗng nhiên nhớ tới nô lệ vốn không có họ, lúc này tên hắn chắc là Hoàn. Khương Hồi úp úp mở mở một lúc, giải thích nói: "Hắn là người Y Kỳ, liền họ Kỳ đi."
Kỳ Hoàn ánh mắt sâu thẳm nhìn hướng Khương Hồi, khiến người đoán không thấu suy nghĩ trong lòng hắn.
Cao Tương Vương cũng bừng tỉnh: "Tô đại tướng quân trước kia công đánh Y Kỳ Quốc, tựa hồ là thu nhận không ít tù binh làm nô, Kỳ Hoàn hẳn là tù binh Y Kỳ sau đó đi. Hồi Hồi, hắn tư chất cực cao, thêm chút chỉ điểm sợ rằng thành tựu không dưới Liệt Phong thất vệ, ta ngược lại yêu tài chi tâm, muốn đưa vào Liệt Phong Doanh. Bất quá con nếu như thích, lưu ở bên người cũng có thể, có hắn bảo hộ con, ta cũng yên tâm."
Nghe thấy Cao Tương Vương công nhận, Kỳ Hoàn không khỏi giật mình. Hắn tuy là nô lệ, lại cũng biết ba chữ Liệt Phong Doanh có ý tứ gì, đó nhưng là tung hoành Vũ triều, một nhóm tinh nhuệ lệnh Yêu tộc đều nghe tiếng sợ vỡ mật, đại biểu chiến lực cao nhất của Nhân tộc, nếu có thể gia nhập Liệt Phong Doanh, liền có thể thoát khỏi nô tịch.
"Con muốn hắn." nhưng mà Khương Hồi không cần nghĩ ngợi cho hắn chọn một con đường khác.
Kỳ Hoàn kinh ngạc nhìn hướng Khương Hồi.
Trong nắng sớm nàng giống như một đóa hoa ngưng kết sương mai trên sườn núi cao, đẹp đến gần như thần thánh, khiến hắn không dám nhìn gần.
Nhưng mà nàng nói — nàng muốn hắn.
Từ tối hôm qua, này hết thảy liền trở nên giống như một giấc mộng. Trời chưa sáng hắn liền đứng ở trước cửa, để cho gió đêm thổi đến gió sớm mai, này một giấc mộng dài cũng không có tỉnh dậy, ngược lại càng ngày càng chìm sâu.
Cao Tương Vương dường như sớm đoán được lựa chọn của Khương Hồi, ông cười nói: "Cũng được, con giúp hắn thoát khỏi nô tịch, cho hắn đương cái thị vệ."
"Không cần." Khương Hồi lại cự tuyệt.
Lần này, Cao Tương Vương kinh ngạc.
Bởi vì ông biết, Khương Hồi là không thích phân biệt sang hèn, nàng không thích người khác quỳ ở trước mặt nàng hầu hạ nàng.
"Ba ngày sau, con muốn mang hắn tham gia thọ yến của bệ hạ." Khương Hồi nói.
Cao Tương Vương bừng tỉnh đại ngộ.
Thọ yến của bệ hạ, là không được phép mang vũ khí và thị vệ đi cùng, nhưng lại có thể mang nô lệ.
"Con nghĩ chu đáo, cứ làm theo ý của con đi." Cao Tương Vương cảm thấy nữ nhi không những thành thục, suy nghĩ cũng càng chu toàn, khiến bản thân yên lòng rất nhiều.
Khương Hồi rũ mắt xuống, nhớ lại mối hận kiếp trước, nàng mang thống hận giấu ở trong mắt.
Cùng Kỳ Hoàn có giết phụ chi hận, nàng làm sao có thể đối xử tốt với hắn, càng huống chi, hành vi cách làm của Kỳ Hoàn, cũng khiến nàng thập phần khinh thường.
Thế nhân đều nói, Kỳ Hoàn thân là nô lệ Diêu gia, lại bội chủ cầu vinh, bán rẻ tội chứng của Diêu gia, trở thành đá kê chân cho mình thăng chức. Nô lệ nhà nào không biết một chút bí mật tai tiếng của gia chủ, nếu người người đều học Kỳ Hoàn như vậy, vậy quý tộc sao có thể sống yên ổn qua ngày được. Ở các quý tộc nhìn đến, Kỳ Hoàn là một cái tấm gương cực xấu.
Khương Hồi không quan tâm quý tộc và nô lệ chi tranh, nhưng việc làm bán đứng Diêu gia của Kỳ Hoàn lại khiến nàng không thể không đề phòng. Nàng không thể tín nhiệm Kỳ Hoàn, cũng sẽ không để hắn tiếp xúc bất cứ bí mật của Liệt Phong Doanh cùng Cao Tương Vương phủ, càng sẽ không để hắn như nguyện thăng chức.
Năm đó vì hướng Kỳ Hoàn báo thù, nàng điều tra kỹ càng tỉ mỉ cuộc đời hắn, biết hắn xuất thân từ Y Kỳ Quốc, bởi vậy họ Kỳ. Cũng biết hắn là như thế nào ở thọ yến Đế Diệp gây chú ý lớn, càng đối hắn sau khi vào Giám Yêu Ti phá mỗi một vụ án vô cùng rõ ràng.
Nếu như ba năm này có thể làm lại một lần nữa, vậy kiếp này nàng chính là muốn làm Giám Yêu Ti Khanh.
Mà Kỳ Hoàn ....
Kiếp trước, hắn là lưỡi dao sắc bén của Thái Tể đâm chết phụ thân.
Kiếp này, nàng muốn làm người cầm dao của hắn.