Chúc U Đài

Chương 2: Bướm mộng (thượng)




Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Trans + Beta: Sunni

Trên người Khương Hồi yếu ớt, đầu óc có chút choáng váng, khứu giác ngược lại nhạy bén rất nhiều.

Nàng từ nhỏ đã theo phụ thân, ở Nam Hoang Yêu trạch lớn lên, cùng sĩ binh vi ngũ, cùng thảo mộc điểu thú làm bạn, có chút dã tính của thú nhỏ, lúc này nửa tỉnh nửa mơ, lại giống một con thú nhỏ theo bản năng của mình dùng khứu giác cùng xúc giác đến cảm nhận người trước mặt.

Trên môi hắn có một tia thanh hương lạnh lẽo, khiến nàng thích thú cùng an tâm khó hiểu, không giống bọn quý tộc ở Ngọc Kinh, ánh mắt bọn họ nhìn nàng quá trần trụi, trên người cũng tỏa ra mùi hôi mục nát cùng thối rữa, lại vẫn cứ dùng hương liệu quý trọng che đậy, khiến nàng thập phần khó chịu.

Cao Tương Vương lần này mang Khương Hồi hồi Ngọc Kinh, muốn để nàng ở quý tộc Ngọc Kinh tìm được một cái nam nhân thích hợp để thành thân, nhưng là nàng không thích những người đó, cũng không thích nơi này, nếu là cùng quý tộc thành hôn, nàng sẽ phải ở lại Ngọc Kinh, cùng phụ thân xa cách.

Nàng muốn chọn một cái người nguyện ý theo nàng rời khỏi Ngọc Kinh, đến Nam Hoang Yêu trạch.

"Ngươi thích ta sao?" nàng mơ mơ hồ hồ hơi mỉm cười, dung nhan mất huyết sắc vì nụ cười kiều diễm này trở nên quyến rũ, "Ngươi nguyện ý đi theo ta không?"

Kỳ Hoàn bỗng nhiên thất thần.

Này là khiến tất cả quý tộc vừa hận vừa sợ, mỹ mạo này lại khó mà tự nén tâm động tham luyến. Bất quá nàng đã rất lâu không có dáng vẻ tươi cười như vậy ....

Từ sau khi Cao Tương Vương chết, nàng ngay cả cười đều mang sắc nhọn trong đó.

Ba năm trước, tại Tô phủ, nàng uống rượu say, nghi hoặc lại thiên chân hỏi Tô Diệu Nghi — người nên là phân thiện ác, phân quý tiện làm sao?

Trong lòng hắn một động, liền không hợp quy củ mà ngẩng đầu lên, nhìn thấy lúc này lại là nụ cười như này — đủ chiếu sáng rực rỡ đêm dài của Ngọc Kinh.

Không có người sẽ hỏi ý nguyện của một tên nô lệ.

Nếu như lúc đó nàng hỏi, hắn sẽ nói nguyện ý.

Nhưng là nàng không có hỏi.

Nàng không cần một cái nô lệ.

Hiện tại nàng không có đợi hắn hồi đáp, liền đã ngủ say rồi.

__________________________

Cao Tương Vương cau mày đi đi lại lại trong viện, thỉnh thoảng nghểnh cổ nhìn ra ngoài, nếu không phải là không hợp lễ nghi, ông là tự mình đến Tô phủ bắt người về.

Nhưng mà nghĩ lại một điều, người duy nhất đối tốt với Khương Hồi ở Ngọc Kinh cũng chỉ có Tô Diệu Nghi, ông quá hung thần ác sát hù dọa người khác cũng không tốt, chỉ có thể nhẫn nhịn tính khí, để vệ binh mang người đón Khương Hồi trở về.

Nghe thấy tiếng xe ngựa về tới cửa, ông cũng không chú ý tôn nghiêm của vi phụ, bước nhanh rồi chạy ra ngoài cửa, còn chưa đến gần, dị sĩ khứu giác nhạy bén liền khiến hắn ngửi thấy mùi rượu nồng nặc và mùi hôi nôn mửa.

Cao Tương Vương giận tím mặt, vừa đi vừa mắng chửi: "Khương Hồi! Con đêm khuya không về, cư nhiên còn uống đến say bét nhè."

Đợi đến gần trước mặt, nhìn thấy Khương Hồi mặt mày đỏ ửng, ý thức không thanh tỉnh, trong tay còn cầm y sam của nam nhân, ông càng là nổi giận đùng đùng, một bàn tay lệch chút mang cái tên nam nhân đó đánh vào đầu.

"Con con con con! Con làm tức chết ta rồi!" Cao Tương Vương một tay nắm lấy cổ tay Khương Hồi, một tay khác lôi kéo y phục của tên nô lệ, xẹt một tiếng liền xé rách một nửa y phục.

Giọng nói của Cao Tương Vương như sấm sét mưa bão ở bên tai nổ vang, mang ý thức nàng từ trong hỗn loạn kéo trở về. Nàng dùng hết sức ngẩng đầu lên, nhìn nhìn cảnh tượng trước mắt dần trở nên rõ ràng, phụ thân đứng ở trước mắt nàng nổi giận đùng đùng, nàng thất thần giây lát, đột nhiên nước mắt từ đáy mắt mà chảy, xoay người bổ nhào vào lồng ngực ông, chắc chắn nắm chặt cánh tay của ông, toàn thân run rẩy không kìm nén được.

"A phụ — a phụ —" Khương Hồi liền ở trước của vương phủ, không chút hình tượng mà gào khóc thật to, nhớ nhung và ủy khuất cất giấu ở trong lòng rất lâu như hồng thủy tràn đê, nước mắt chốc lát ướt đẫm thân trước của Cao Tương Vương.

Cao Tương Vương một bụng tức giận đều bị nước mắt này dập tắt, ông tức khắc hoảng loạn, bị Khương Hồi khóc đến tâm tạng trận trận đau lòng, ông đỡ cánh tay Khương Hồi, lắp bắp hỏi: "Hồi Hồi, con, con con sao vậy? Tô gia đó có phải ức hiếp con hay không?"

"A phụ con rất nhớ người —" Khương Hồi ôm mình khóc những giọt nước mắt cay đắng, khóc không thành tiếng. Hơn một năm sau khi phụ thân mất, nàng không dám ở trước mặt người ngoài rơi nước mắt, chỉ có ở ban đêm trốn trong chăn khóc nức nở. Mỗi khi nghĩ đến lần cuối cùng gặp phụ thân, nàng đều đau muốn chết. Lúc đó nàng không nên nghe lời phụ thân, để phụ thân đi đến Giám Yêu Ti, nàng nên là dẫn đầu Liệt Phong Doanh, trực tiếp giết vào đó!

Bọn họ không nên về Ngọc Kinh, nếu như không phải vì để nàng thành thân, phụ thân sẽ không trở về, phụ thân không về Ngọc Kinh, liền sẽ không chết.

Nàng muốn cùng phụ thân về Nam Hoang Yêu trạch, không bao giờ về Ngọc Kinh nữa!

"A phụ, a phụ, con muốn về nhà ... chúng ta về nhà ..." Khương Hồi nức nở sụt sùi, "Con không thích Ngọc Kinh ... chúng ta về Nam Hoang ..."

Cao Tương Vương cảm thấy toàn bộ trái tim mình đều bị người giẫm ở dưới chân, tim vỡ thành từng mảnh, nữ nhi mình nâng niu ở trong lòng, mình không nỡ khiến nàng đau lòng dù chỉ một chút, rốt cuộc là nhận bao nhiêu ủy khuất mà khóc thành như vậy a.

Cao Tương Vương sắc mặt xanh đen trầm giọng giận dữ: "Rốt cuộc là cái tên khốn nào tổn thương trái tim nàng ta, lập tức điều Liệt Phong Doanh đến, lão tử muốn giết cả nhà hắn mồ mả hắn, một con gà cũng không bỏ qua!"

Chúng vệ binh đưa mắt nhìn nhau, có chút không hiểu chuyện gì.

"Quận chúa chắc hẳn say rượu rồi, đợi nàng tỉnh rượu rồi hỏi lại đi." quản gia vẫn còn vài phần lý trí. Nếu là bởi vì nữ nhi uống rượu say mà dẫn binh vào thành, vậy Cao Tương Vương một đời anh danh coi như bị hủy ...

Cao Tương Vương cúi đầu cẩn thận nhìn Khương Hồi, nàng một khuôn mặt kiều tiếu khóc đến không thành hình dạng rồi, không đành lòng mà thở dài, bàn tay to quạt hương bồ cẩn thận dè dặt nhẹ nhàng vỗ bả vai Khương Hồi: "Nàng nhất định là rất khó chịu, Ngọc Kinh không tự do bằng Nam Hoang, nàng lại không muốn khiến ta lo lắng, uống rượu say mới dám thổ lộ tiếng lòng ..."

Cao Tương Vương vỗ vỗ lưng Khương Hồi, quay đầu nhìn thấy tên nô lệ lộ nửa vai bên cạnh xe ngựa, liền nhớ vừa nãy Khương Hồi ngủ say trong lòng cái nô lệ này.

"Hắn là người nào, sao lại đi cùng Hồi Hồi?" Cao Tương Vương ánh mắt không có ý tốt gắt gao hỏi.

Vệ binh ở một bên đáp: "Hồi vương gia, này là nô lệ của Tô phủ, tên Hoàn, quận chúa hình như nhìn trúng hắn, Tô gia tiểu thư mang khế ước của hắn gửi qua đây."

Cao Tương Vương nhìn thấy trên người Hoàn vẫn còn dấu vết nôn mửa, trong lòng hiểu ra, ông không để bụng gật gật đầu nói: "Nếu Hồi Hồi đã thích, vậy lưu lại đi." thấy Khương Hồi dần dần ngừng khóc, lại đối quản gia nói, "Ngươi trước để người mang nàng về phòng nghỉ ngơi, sợ là uống say lại khóc mệt, đừng ở đây trúng gió coi chừng bị nhiễm lạnh."

"Người này ..." mắt thấy Khương Hồi về phòng, Cao Tương Vương lại liếc mắt nhìn Hoàn, "Quản gia mang hắn đi tắm rửa một chút, thay y phục, ngày mai nghe quận chúa an bài."

Nói xong liền đầu không ngoảnh lại mà bước lớn đi vào trong.

Cao Tương Vương phủ chiếm cứ cực lớn, viện lớn nhất là từ đường tổ tiên.

Quý tộc Vũ triều tám họ, Khương liền là một trong số đó. Khương thị từ tiền triều đã là quý tộc, Vũ triều đến nay đã hơn một nghìn năm, Khương gia liền là công khanh cửu thế nhất đẳng, bàng chi vô số. Nhưng hiển quý nhất, chắc chắn là Cao Tương Vương.

Bài vị san sát, trên mặt viết mỗi một cái tên làm rạng rỡ sử sách. Cao Tương Vương lại không có quỳ ở đây, hắn tọa tại góc xó xỉnh, cuộn tròn như một ngọn núi, tráng hán chín thước, nhân vật anh hùng, hào kiệt khiếp sợ Nam Hoang đại trạch, ôm một chiếc bài vị ríu rít khóc thút thít.

"A Dĩnh, ta có lỗi với nàng, ta không chiếu cố tốt Hồi Hồi, khiến nàng chịu ủy khuất ...."

Mãnh hán ở nơi không người lặng lẽ rơi nước mắt, nghĩ đến nữ nhi ở trong lòng mình khóc nức nở, hắn vẫn là đau nhói lòng.

"Ta có phải làm sai rồi không, ta không nên mang nàng về Ngọc Kinh, không nên để nàng xuất giá, ta không ngờ rằng nàng sẽ đau khổ như vậy, từ nhỏ đến lớn .... ta đều không nỡ để nàng đau lòng dù là một chút ... nàng cư nhiên khóc thành như vậy ...." Cao Tương Vương che mặt nghẹn ngào, "Ta cũng muốn chiếu cố nàng cả một đời .... nhưng mà mạng này của ta cũng không biết khi nào giao phó ở chiến trường, ta nếu là đi rồi, Hồi Hồi một mình phải làm sao đây ..."

Thương ở tim Khương Hồi, so với Cao Tương Vương nói còn thống khổ hơn nhiều.

Sinh mẫu A Dĩnh của Khương Hồi, cũng chỉ là một dân thường có tên không họ. Năm đó Cao Tương Vương cũng chỉ là một cái đệ tử quý tộc phổ phổ thông thông, hắn không muốn cuốn vào trong phân loạn của Ngọc Kinh, cũng không muốn tòng quân chinh phạt giống như chư hầu Nhân tộc, chỉ có giết yêu bình loạn chi tâm, thế là liền một mình một người rời khỏi Ngọc Kinh. Có một lần cùng Yêu tộc đâm chém, ông bị lang yêu bao vây, thê thảm thắng mà chạy, ngất xỉu ở bên sông Hồi Giang, được thiếu nữ A Dĩnh giặt y phục cứu giúp.

Ông nói cho A Dĩnh hắn kêu Khương Thịnh, là một hiệp khách, không nói mình là quý tộc, chỉ sợ dọa sợ nữ tử ôn nhu lại nhát gan này chạy mất.

Ông không dùng quyền thế đến bức bách nàng, mà là dùng cách thức bình dân tán tỉnh nàng. Ông học xướng đối ca, giúp nàng làm việc đồng áng, dựng nhà, sau nửa năm cuối cùng nhận được cái gật đầu đỏ mặt của nàng.

Chỉ là thân phận môn đình khác xa nhau như vậy tự nhiên gặp phải phản đối của gia tộc, ông niên thiếu ngạnh khí, cầm chặt cây thương đứng ở trước hầu phủ, cao giọng tuyên bố: "Ta trở về, chỉ là báo cho các người một tiếng, không phải thỉnh cầu các người đồng ý. Ba ngày sau, bờ sông Hồi Thủy, chúng ta sẽ tổ chức hỉ yến, các người nếu vì chúc mừng mà đến, chúng ta tự nhiên hoan nghênh, nếu muốn cản trở ..."

Thanh niên mỉm cười một tiếng, cầm thương dài hướng đất một cắm, mặt đất cứng rắn xong như đậu hũ bị đâm qua, thương dài chín thước chỉ còn lại đầu ở ngoài.

Mọi người gia tộc sắc mặt đại biến, nhìn bóng dáng ông cao lớn tiêu sái hiên ngang mà đi, xa xa truyền đến tiếng cười vui sướng sảng khoái.

A Dĩnh gả cho Khương Thịnh, không có sợ hãi cái gì, thanh niên ánh mắt kiên định, trong mắt chói sáng như nhật nguyệt, có thể xua tan tất cả khói mù, chuyện ông nhận định, không có ai có thể ngăn cản được ông.

Dù cho về sau ông tụ tập một đám người cùng chung chí hướng, trảm yêu trừ ma, bình loạn tru tà, thành tựu Liệt Phong Doanh tiếng tăm lừng lẫy. Thậm chí ở nhiều năm sau bởi vì trừ yêu cứu giá ở Phong Tự Ngọc môn, lập hạ đại công, được phong làm vương duy nhất sánh vai với Vũ triều.

Đáng tiếc là, thân thể A Dĩnh vốn là suy nhược, dù cho Khương Thịnh chu đáo yêu thương, cũng vô pháp mang nàng lưu lại nhân gian.

Lúc sắp chết, A Dĩnh vuốt ve lông mày anh đĩnh của ông, trong mắt đầy lưu luyến cùng không nỡ.

"A Thịnh .... sau khi thiếp đi, chàng phải hảo hảo chăm sóc bản thân ..."

Nàng không có bảo ông chăm sóc tốt nữ nhi, bởi vì nàng biết này không cần nàng nhiều lời.

Người yêu sâu sắc, tự có hiểu ngầm.

Nhưng là nàng lo lắng, ông sẽ quên chăm sóc bản thân mình.

Khương Thịnh gọt xương liệu độc mặt không thay đổi, chỉ có ở trước mặt thê tử mới khóc như mưa rơi.

Nàng giống như Hồi thủy một dạng có lực lượng ôn nhu mà bàng bạc, bao dung tốt xấu của ông, cũng là gia đình duy nhất của ông.

Nhưng mà A Dĩnh vẫn là đi rồi, chỉ để lại nữ nhi gần ba tuổi hãy còn ngây thơ. Bọn họ ở Hồi thủy gặp nhau yêu nhau, liền vì nữ nhi lấy tên là Hồi.

Những năm Khương Thịnh ở ngoài chinh chiến, không yên tâm đưa Khương Hồi nhỏ tuổi giao phó người khác chăm sóc, liền cứ luôn mang nàng theo bên mình. Khương Hồi là ở trong vòng tay phụ thân và trên lưng ngựa lớn lên, khi nhỏ nhỏ một viên liền được Cao Tương Vương ôm ở trong lồng ngực, nhìn qua sông dài chiều tà, nhìn qua thảo nguyên vô biên, tắm gội qua linh khí nồng đậm động thiên phúc địa, cũng ở trong gió tanh mưa máu ngang qua mà đi.

Khương Thịnh thiết cốt nhu tình, đương phụ lại đương mẫu, mang nhớ nhung đối với vong thê cũng hóa thành yêu thương chan chứa dồn lên trên người nữ nhi. Nàng giống như một ngựa non nhỏ chạy như bay trên Nam Hoang, tự do không rành buộc, thời thế thay đổi, nụ hoa nhỏ cũng nở rộ ánh sáng rực rỡ chói mắt, thành bông hoa đẹp nhất ở Nam Hoang, ngay cả Yêu tộc cũng đối nàng thèm nhỏ dãi.

Khương Thịnh là được người khác nhắc nhở, mới ý thức được nữ nhi lớn rồi, không thể ở lại Nam Hoang Yêu trạch nữa. Nếu nàng có thể mở thập khiếu, trở thành dị sĩ, vậy liền huấn luyện nàng đương một cái tướng quân cũng không sao, nhưng rất nhiều dị sĩ nỗ lực chỉ dạy, tất cả đều thất bại, nàng sinh ra định sẵn chỉ có thể làm một cái phàm nhân bình thường. Chốn về tốt nhất của nàng, liền là trở về Ngọc Kinh phồn hoa an ổn, đương một cái quận chúa tôn quý, tìm một người phu tế*yêu thương nàng, tận hưởng vinh hoa, yên ổn mà sống.(*chồng, con rể, ...)

Dù cho Khương Thịnh vạn phần không nỡ, nhưng vì hạnh phúc cả đời Khương Hồi, ông vẫn là chọn quay trở về Ngọc Kinh. Ông vốn cho rằng Khương Hồi sẽ thích phồn hoa của Ngọc Kinh, nhưng nhìn thấy nàng khóc thương tâm như vậy, Khương Thịnh hoài nghi quyết định của mình là đúng đắn hay không.

Khi bản thân niên thiếu nổi loạn không tuân, rời khỏi ràng buộc của gia tộc, bây giờ lại mang nàng trở về với danh nghĩa lo nghĩ cho Khương Hồi, có phải hay không quên mất sơ tâm của mình?

"A Dĩnh, ta nên làm gì, mới là đối Hồi Hồi tốt?" Khương Thịnh than thở, vành mắt ẩm ướt, "Nàng nếu còn ở bên cạnh ta thì tốt biết bao ..."

Khương Hồi biết mình là đang nằm mơ, mơ thấy a phụ, bàn tay ấm áp của ông vỗ nhẹ vào lưng nàng, xoa dịu bất an trong lòng nàng.

Mộng này quá đẹp rồi, khiến nàng không nỡ tỉnh dậy.

Nhưng là nàng mở mắt ra, lại nhìn thấy sương mù trắng xóa bao la mờ mịt. Nàng ở trong mảnh sương mù trắng bao la mờ mịt như con thoi, thất tha thất thểu, chân nam đá chân chiêu.

"A phụ .... A phụ người ở đâu ..."

Nàng lẩm bẩm nhắc mãi, lòng dần dần hoảng loạn.

Người đâu .... người sao lại đều không thấy rồi?

Đột nhiên, nàng nhìn thấy phía trước xuất hiện một bóng người, mảnh mai yểu điệu, hẳn là hình bóng một nữ tử.

Khương Hồi bước lớn tiến lên, tay nàng đặt lên trên vai đối phương, người đó quay đầu lại, hai người đồng thời đứng hình.

Bởi vì các nàng nhìn thấy là khuôn mặt giống nhau.

Mặt của mình, là quen thuộc nhất cũng là xa lạ nhất, dù cho ngày ngày chạm vào, lại vô pháp tận mắt nhìn thấy. Dù cho là nhờ vào mặt nước soi gương, vậy cũng là tương phản của khuôn mặt.

Hai khuôn mặt cơ hồ giống nhau như đúc, nhìn cẩn thận lại là không giống nhau. Khuôn mặt một người gầy đi một chút, ánh mắt một người liền lộ rõ non nớt ngây thơ.

Khương Hồi chưa từng nằm mơ mà bản thân biết rõ ràng như vậy, bằng không sao có thể nhìn thấy một cái bản thân khác được?

Hơn nữa cái "bản thân" này nhìn bộ dạng không thông minh lắm.

Nàng đưa tay về phía trước, nhéo "khuôn mặt bản thân" — đều nói nằm mơ sẽ không đau.

Bản thân đối diện chớp chớp mắt, cũng đưa tay ra nhéo má của nàng.

Đau đớn khiến Khương Hồi cau mày, tay nàng cũng dùng sức lực nhéo xuống.

Đùa gì vậy, nằm mơ vẫn có thể bị "bản thân" ức hiếp!

"Ưm —" 'Khương Hồi' đối diện trừng trợn mắt nhìn, "Ngươi buông tay!"

"Ha." Khương Hồi cười lạnh một tiếng, không những không buông tay, ngược lại càng dùng sức thêm.

Hai người so sức lực, mắt đối mắt, mặt đối mặt, dùng hết sức nhéo đối phương.

Hai bên trong lòng đều dâng lên nghi ngờ — Vì sao nằm mơ vẫn đau như thế?

Không đợi Khương Hồi nghĩ rõ ràng, liền cảm giác tay một trống không, người đối diện tan biến bặt vô âm tín, giống như chưa từng xuất hiện.