Lần nà Bạch Nhược Quân lại lần nữa không về Bạch gia mà lại đem những thứ đồ đã mua đi đến thẳng chỗ của Đặng Trạch Minh định sẽ mặt dày ở lì chỗ của Đặng Trạch Minh vì anh biết chắc bản thân mình sẽ không thuyết phục được Tống Mạn An quay về Bạch gia sống cùng mình tại thời điểm này.
Cho nên Bạch Nhược Quân anh đã quyết định Tống Mạn An từ nay ở đâu anh đều sẽ theo cô ở đấy, có chết cũng sẽ không đi.
Không biết là Tống Mạn An đã đi đâu nhưng khi Bạch Nhược Quân đến chỗ của Đặng Trạch Minh thì cô vẫn chưa về nhà, tuy có phần hơi khó chịu nhưng Đặng Trạch Minh vẫn rất lịch sự mời Bạch Nhược Quân vào nhà, ấy vậy mà vẫn có người cố tình không biết còn đem cả đồ đống đồ đã mua mặt dày hỏi Đặng Trạch Minh phòng của Tống Mạn An ở đâu để tiện làm tổ.
Đặng Trạch Minh đứng ở dưới phòng khách nhìn bóng lưng vội vả của Bạch Nhược Quân bất lực mà lắc đầu, nhưng Đặng Trạch Minh cũng chẳng có ý ngăn cản.
Đặng Trạch Minh xoay người ngồi xuống sofa ở phòng khách tìm tờ tạp chí mà đọc, nhưng còn chưa đọc được bao lâu anh đã nghe thấy có những tiếng động lạ phát ra từ phòng của Tống Mạn An mà không khỏi chau mày đầy tò mò hướng ánh mắt nhìn lên.
Cuối cùng vẫn là không nhịn được, Đặng Trạch Minh đặt tờ tạp chí xuống bàn, mà đi lên phòng của Tống Mạn An xem tình hình thế nào, lên đến nơi cửa không khóa, vì vậy mà Đặng Trạch Minh có thể dễ dàng nhìn vào bên trong.
Vừa nhìn Đặng Trạch Minh đã thấy Bạch Nhược Quân đang hì hụt đóng gì đó, thảo nào khi nảy anh nghe được những tiếng động lạ phát ra.
Trực tiếp đẩy cửa, Đặng Trạch Minh đi vào vừa vào đã nhìn thấy dưới chân mình nằm ngỗn ngang những món đồ chơi của con nít bị vứt lung tung, thở dài một hơi, Đặng Trạch Minh cúi người nhặt một con thú đồ chơi nhỏ lên đi đến chỗ của Bạch Nhược Quân ngồi xuống nhìn anh đang đóng lại chiếc bập bênh bằng gỗ, mở lời có chút ẩn ý: “Anh tự ý đến đây làm những điều này, không nghĩ sẽ có người khó chịu hay sao?”
Tay dừng động tác, Bạch Nhược Quân lau đi mồ hôi đã ướt đẫm trên trán, anh ngẩng đầu lên đối diện với Đặng Trạch Minh: “Anh thấy khó chịu sao?”
“Nếu anh thấy không thoải mái tôi có thể tìm cho anh một căn nhà mới, đảm bảo to hơn chỗ này!” Bạch Nhược Quân không chút mặt mũi là đưa ra lời đề nghị cực kì vô lý, rồi lại tiếp tục cúi người đóng nốt phần còn lại của chiếc bập bênh cho xong.
Chính vì thái độ ngang nhiên cùng sự vô lý của Bạch Nhược Quân mà càng làm cho Đặng Trạch Minh thêm phần khó chịu lẫn bất lực, rõ ràng nơi này là nhà của Đặng Trạch Minh anh, mà giờ đây xem ra có người có ý đồ muốn chiếm đoạt thì cũng thôi đi còn muốn đuổi cả anh đi.
Khóe môi gượng cười, Đặng Trạch Minh đưa tay sờ vào chiếc bập bênh mà Bạch Nhược Quân đang đóng dở, chặn ngang động tác, anh thẳng thừng ra mặt: “Anh không sợ An An cảm thấy khó chịu à?”
Tay không thể tiếp tục động tác, Bạch Nhược Quân lần nửa ngẩng đầu lên đối diện với Đặng Trạch Minh, chắc nịch đáp lại: “An An sẽ không cảm thấy khó chịu!”
“Anh dựa vào đâu mà cho rằng An An không cảm thấy khó chịu!” Đặng Trạch Minh chau mày đáp trả lời của Bạch Nhược Quân.
“Dựa vào việc tôi là chồng của An An và là ba của con em ấy!”
“Thế đã đủ lý do chưa?” Bạch Nhược Quân không mẩy may để tâm đến tâm trạng của Đặng Trạch Minh mà buông lời.