“Là do thức đêm chăm anh sao?” Một câu hỏi vừa thốt ra khỏi đầu môi, Bạch Nhược Quân đã thấy rõ sự ngốc nghếch của bản thân mình, là anh đã hy vọng quá nhiều đối với một việc mà anh biết chỉ là vọng tưởng của riêng mình.
Nhưng rồi Bạch Nhược Quân lại đâu biết thật ra trong thâm tâm điều anh nghĩ cũng chính là điều mà Tống Mạn An đã thật sự dành trọn thời gian và sức lực trong mấy ngày qua.
Chính vì thế mà Tống Mạn An liền bị những lời của Bạch Nhược Quân làm cho nhột lòng, mi mắt đảo nhanh muốn trốn tránh nhưng rồi lời còn chưa kịp mở Bạch Nhược Quân đã trầm ngâm đoán ý mà cướp mất:“Là do anh tự suy diễn linh tinh!”
Lời của Bạch Nhược Quân liền như một chiếc phao cứu sinh, cứu lấy mặt mũi của Tống Mạn An. Gượng cười cô nhìn sang cốc nước đặt ở bàn cạnh đầu giường Bạch Nhược Quân lên tiếng phá tan bầu không khí có chút nóng:“Có khát, có muốn uống chút nước không?”
Bạch Nhược Quân nhìn Tống Mạn An khẽ gật đầu.
Đứng lên, Tống Mạn An đưa tay cầm lấy cốc nước, còn cẩn thận bỏ vào một cái ống hút rồi mới đưa đến trước khuôn miệng của Bạch Nhược Quân cẩn thận đặt vào trong khoang miệng anh dặn dò:“Chậm thôi!”
Khóe môi cong nhẹ, Bạch Nhược Quân nhả phần đầu ống hút ra chớp nhẹ mi mắt:“Được rồi! Anh cảm ơn!”
Đặt cốc nước lên bàn, Tống Mạn An ngồi xuống lại chiếc ghế cô nhìn anh: “Anh tỉnh rồi thì tự chăm sóc cho mình đi. Hộ lý tôi cũng đã thuê sẵn rồi đó, có việc gì anh chỉ cần ấn vào chiếc chuông này sẽ có người đến hỗ trợ!” Vừa nói Tống Mạn An vừa vươn tay chỉ vào một chiếc nút nhỏ màu đỏ ở đầu giường của Bạch Nhược Quân hướng dẫn.
“À còn nữa, anh chỉ mới hồi phục thôi cho nên mấy ngày nay đừng ăn uống linh tinh, nghe lời bác sĩ sẽ tốt hơn!”
Lời đã nói hết Tống Mạn An liền đem theo túi xách ở bàn mà đứng lên, cúi nhẹ đầu vẫn thấy Bạch Nhược Quân chăm chăm nhìn mình cô mím môi tay đưa lên đỡ lấy phần bụng của mình, có lẽ là không nỡ mà buông lời cuối trước khi rời đi: “Con của anh vẫn còn đang chờ anh chịu trách nhiệm đó, nhanh mà khỏe lại đi!”
Nói rồi Tống Mạn An liền quay lưng rời đi, Bạch Nhược Quân lần này cũng chẳng níu kéo cô ở lại vì anh biết lời vừa rồi của Tống Mạn An thật ra đã ngụ ý mà mở đường cho những lỗi lầm trong quá khứ của anh rồi.
Khóe môi ngay lập tức cong nhẹ, Bạch Nhược Quân vui mừng đến độ mà tay chân có phần hơi cuống lên quơ loạn lung tung.
Lời của Tống Mạn An đối với Bạch Nhược Quân bấy giờ cứ như một liều thuốc tiên vậy, tất cả đều khiến cho anh của hiện tại trở nên cực kì phấn chấn, tinh thần cũng khởi sắc một cách đáng kể.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ tả xiết lòng mình, Bạch Nhược Quân bật người ngồi dậy dứt khoát rút luôn cả kim truyền dịch trên tay của mình ra mà quẳng sang một bên, ngay lập tức leo xuống giường, mở cửa chạy đến quầy lễ tân làm thủ tục xuất viện.
Sau khi xuất viện Bạch Nhược Quân không đi thẳng về biệt thự mà còn trong tư thế hăng hái lái xe đến một cửa hàng dành mẹ và bé gần bệnh viện.
Vì là lần đầu, cho nên Bạch Nhược Quân cũng chẳng biết rõ những gì nên và cần mua những thứ gì dành cho mẹ bầu, cũng chẳng biết đứa trẻ trong bụng của Tống Mạn An là bé trai hay bé gái, Bạch Nhược Quân chỉ theo cảm tính mà lựa chọn một số thứ được nhân viên trong cửa hàng tư vấn cho, sau một hồi lâu, cuối cùng Bạch Nhược Quân cũng chọn được những món đồ ưng ý, anh tay xách nách mang mà rời khỏi cửa hàng.