“Vậy để tôi giải thích hộ cô nhé!” Bước chân nện mạnh xuống nền gạch từng bước từng bước một sấn tới gần chỗ của Lý Vy trong lúc cô ta vẫn còn đang tìm cách lấp liếm, Ninh Lâm có hơi áp sát người của cô ta mà gằng chữ.
Mi mắt có hơi túng quẫn mà chớp chớp, Lý Vy lùi về phía sau một chút gượng cười cố mà giải bày: “Không cần... Tôi.... tôi tự giải thích được....”
“Sợ cái gì!” Ninh Lâm bất ngờ chụp lấy cổ tay của Lý Vy đưa lên mà bóp chặt ép cô ta phải đối diện với ánh mắt đầy chất vấn của mình lên tiếng.
“Lý tiểu thư à có phải cô nhớ tôi đến phát điên rồi không? Nhớ đến nổi ngày nào cũng lén đi tìm tin tức về tôi ấy!” Nới lỏng cổ tay của Lý Vy ra Ninh Lâm đứng im quan sát cô ta một lúc, vẫn nhìn thấy cô ta có phần hơi bất động đảo quanh mi mắt mà không mở lời giải thích thêm thì ngờ nghệch mà cười ồ lên: “Vậy là đúng rồi.... Tôi còn nhớ rõ hai năm trước Lý tiểu thư đây còn chạy đến tỏ tình với tôi nữa cơ mà!”
“Tôi...” Lý Vy nhìn sang Bạch Nhược Quân vẫn còn đang ngây người đứng nghe một bên thì lắp bắp.
Khóe môi cong nhẹ Ninh Lâm buông cánh tay của Lý Vy ra phủi phủi nhẹ, đem hai bàn tay đút vào trong túi quần mà nhìn sang chỗ của Bạch Nhược Quân hất nhẹ đầu về hướng của Lý Vy đang đứng với vẻ mặt đầy thách thức: “Sao mày có muốn tự mình xác minh không? Hay để tao xác minh hộ?”
“Nhược Quân, em có thể giải thích....” Lòng bàn tay đưa lên bước chân bước tới chỗ của Bạch Nhược Quân muốn chạm vào người anh nhưng rồi lại bị khuôn mặt chẳng có lấy bất kì một biểu cảm nào của Bạch Nhược Quân anh hàm ý, cùng hành động lùi bước né tránh thêm lần nữa đã chứng minh rõ cho ý thức của Bạch Nhược Quân.
Lý Vy đến thời điểm hiện tại cũng đủ nhận thức để biết rằng, hiện tại có lẽ ai ai cũng biết cả rồi cho nên cô ta cũng chẳng còn có thể giấu giếm thêm được nữa mà bèn hạ màn. Khóe môi cong nhẹ, cô ta bước đến gần Bạch Hạc Hiên, lòng bàn tay đưa lên cô ta phủi phủi nhẹ vạt áo anh: “Anh chắc là cũng nghi ngờ em từ lâu rồi ấy nhỉ?”
“Mấy hôm trước còn cho người theo dõi em nữa cơ mà!”
Nhìn thấy Bạch Nhược Quân im lặng như đang ngầm thừa nhận, Lý Vy liền nhún nhẹ vai xoay người quay lưng lại với Bạch Nhược Quân, đối diện Ninh Lâm: “Chuyện cũ hai năm rồi anh vẫn còn nhớ rõ như thế, có phải trong lòng anh vẫn rất quan tâm đến em hay không hả Ninh Lâm!” Ngón tay chỉ nhẹ vào nơi tim của Ninh Lâm, Lý Vy có phần hơi đắc ý.
Nhưng rồi ngón tay của cô ta lại bị bàn tay vô tình của Ninh Lâm bóp chặt mà nặng giọng: “Loại người như cô... không xứng!”
Bị người ta chăm chọc, Lý Vy vẫn rất điềm tĩnh mà gượng cười: “Em không xứng vậy thì con nhỏ Tống Mạn An kia xứng sao?”
“Lâm Lâm, anh phải là người biết rõ em yêu anh nhiều như thế nào chứ?”
“Tại sao anh không chịu hiểu?”
“Yêu sao? Cô xứng để nói ra từ yêu à Lý Vy?” Ninh Lâm ghì giọng chất vấn.
“Cô đừng tưởng tôi không hề hay biết những chuyện của quá khứ, không phải là do chính cô dở trò, cố tình nên xe của An An mới trực diện tông thẳng vào xe cô hay sao?”
“Cô ẩn nấu bao nhiêu năm không phải chỉ là để xem xem Bạch Nhược Quân nó hành hạ An An thế nào à? Cô nghĩ như vậy là trả thù được tôi? Cách cô yêu đúng là khiến cho tôi không dám nhận!”
Bàn tay vỗ vỗ nhẹ, Lý Vy khẽ cười mà giương mắt lên nhìn Ninh Lâm: “Anh đúng là thông minh, em không nhìn lầm người để yêu mà...” Khóe môi vẫn còn giữ nụ cười Lý Vy xoay sang nhìn Bạch Nhược Quân cố ý bỡn cợt: “Chứ chẳng như ai kia bị em lừa dối, dù có nghi ngờ nhưng vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua, đẩy người yêu mình hơn tất cả vào đường cùng đến nổi phải bỏ nhà trốn đi!”