Nhưng không ngờ Lý Thư Ái lại từ đâu nhảy ra đỡ lấy cánh tay của Ninh Lâm, ánh mắt của cô ta dường như đang mang chút nhớ thương trong lòng mà run run nhẹ, giọng điệu phát ra nơi cổ họng cũng có phần hơi dịu dàng: “Lâm Lâm...”
“Lý Vy...” Khóe mắt nheo lại có phần hơi ngạc nhiên, nhưng không phải là do Ninh Lâm ngạc nhiên vì mình nhìn thấy Lý Vy mà là ngạc nhiên vì cô ta lại ở đây, tại ngay thời điểm này.
Mày cau nhẹ, lực ở cánh tay không chút nương mà hất mạnh cánh tay của Lý Vy ra khỏi người mình, ngay lập tức Lý Vy ngã nhào xuống nền gạch lạnh lẽo, hai chân chà sát dưới nền gạch, Lý Vy đau đến ứa cả nước mắt mà liền ôm chặt lấy bắp chân mình.
Quá trình này diễn ra quá nhanh, ngay đến cả Bạch Nhược Quân vẫn còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý thì đã nhìn thấy Lý Vy nằm gọn dưới nền gạch, Bạch Nhược Quân dù sao cũng không thể đứng trơ mắt nhìn mà bèn có ý muốn đi đến đỡ Lý Vy lên.
Nhưng rồi bước chân còn chưa kịp tới nơi cô ta đã tự chống tay xuống nền gạch cố gắng nén trọng lượng của cơ thể mình mà đứng lên.
Bước chân có hơi khập khiểng loạng choạng mà đi về hướng của Ninh Lâm, không khống chế được cảm xúc Lý Vy nhẹ nắm lấy bàn tay vẫn còn đang cuộn chặt của Ninh Lâm nâng lên, khóe mắt đã hoe hoe đỏ, từ trong vô thức cô ta không giấu nổi niềm vui ở trong lòng mà thốt lên: “Lâm Lâm, thật may hôm nay có thể gặp được anh ở đây! Anh có biết em tìm anh lâu lắm rồi không? Em còn tưởng anh bỏ đi khỏi nơi này rồi cơ đấy!”
Khóe môi cong lên đầy giễu cợt, Ninh Lâm rụt bàn tay của mình khỏi lòng bàn tay của Lý Vy thu về mà nhìn sang Bạch Nhược Quân vẫn còn đang điềm tĩnh đứng đó với vẻ mặt đầy khiêu khích: “Nhược Quân lời của tao trước đây bây giờ mày nên suy nghĩ lại rồi chứ?”
Bạch Nhược Quân tất nhiên biết lời của Ninh Lâm là ám chỉ điều gì, là lời mà lần trước trong lúc làm loạn ở Bạch gia Ninh Lâm đã nói, rằng vụ tai nạn của Lý Vy là có âm mưu từ trước.
Nhìn thấy Bạch Nhược Quân không chút phản ứng, Ninh Lâm liền cười nhạt nghiêng đầu mà nhìn sang Lý Vy tố cáo: “À! Cô mới bảo cái gì mà tìm tôi... thật may mắn khi tôi còn ở đây....ấy phải không nhỉ?”
Lời nói trong lúc cảm xúc bị dồn nén đã vô tình làm cho Lý Vy của hiện tại đã đủ bình tĩnh hơn mà khó xử, cô ta đảo mắt nhìn qua Bạch Nhược Quân gượng cười ấp úng: “Tôi....”
“Lý Vy cô còn muốn giả vờ đến bao giờ nữa đây?” Chẳng một lời dư thừa Ninh Lâm thẳng thắng gọi tên tố cáo.
Lý Vy lại nhìn qua Bạch Nhược Quân dè chừng, lúc nảy là do cô ta sơ suất bị quá nhiều cảm xúc chi phối cho nên mới nói năng cùng hành động không suy xét, ngay lập tức chấn chỉnh lại tâm trạng Lý Vy đi lại chỗ của Bạch Nhược Quân nhưng rồi lại bị một bước chân xê dịch của Bạch Nhược Quân làm cho hụt hẫn.
Gắng không để thêm bất kì một biểu cảm nào, Lý Vy lặng người nhìn lên Bạch Nhược Quân: “Nhược Quân, anh nghe em giải thích...”
“Là do lúc nảy em thấy anh ra ngoài tâm trạng không được rốt, sợ gặp chuyện nên mới lén đi theo thôi!” Ánh mắt đảo qua chỗ Ninh Lâm, Lý Vy cố gắng giải thích cho hành động lạ khi nảy của mình nhưng rồi lại ấp úng: “Còn anh ấy, khi nảy em....”
“Vậy để tôi giải thích hộ cô nhé!” Bước chân nện mạnh xuống nền gạch từng bước từng bước một sấn tới gần chỗ của Lý Vy trong lúc cô ta vẫn còn đang tìm cách lấp liếm, Ninh Lâm có hơi áp sát người của cô ta mà gằng chữ.