Ánh mắt vẫn luôn cứ dõi ra bên ngoài tìm kiếm bóng hình của Tống Mạn An, vô tình một chiếc xe mang hiệu Rolls royce phóng nhanh đã xoẹt ngang làm cho Bạch Nhược Quân không kịp né mà mất phương hướng thắng gấp bên vệ đường.
Ánh mắt nheo lại, Bạch Nhược Quân nhìn theo bảng số xe đang khuất dần khuất dần ở phía trước mà trầm tư, nơi này đến một căn nhà Bạch Nhược Quân muốn tìm cũng rất khó thấy mà lại lấy đâu ra một chiếc xe hạng sang như thế chứ?
Càng nghĩ Bạch Nhược Quân càng cảm thấy có gì đó không đúng lắm! Nơi này anh nghi ngờ vốn không được bình thường! Anh sợ rằng Tống Mạn An gặp chuyện thì sao?”
Nghĩ rồi Bạch Nhược Quân liền ngay lập tức gọi trợ lý Hồng điều động thêm người phân tán ra để tìm Tống Mạn An.
Anh muốn thấy cô bình an....
Chiếc xe hiệu Rolls royce đắt đỏ của Đặng Trạch Minh dừng lại trước hiên nhà, từ trên xe anh ôm lấy phần bụng đầy máu me của mình khó khăn mà đi xuống, bà Phương cứ như một thoái quen mà từ trong nhà chạy ra nhìn thấy máu nhưng lại hết sức bình tĩnh mà đỡ lấy Đặng Trạch Minh: “Cậu chủ lần này vết thương lại trúng vào chỗ cũ sao?”
Mi mắt bà Phương đưa xuống đúng vị trí mà Đặng Trạch Minh đang ôm lấy đầy khổ sở mà cất giọng.
Đặng Trạch Minh trong cơn đau đớn nghiệt chặt răng mà khẽ “ừm” lên một tiếng.
Ấy thế mà anh vẫn lấy đâu ra đủ sức để dặn dò bà Phương: “Phải rồi việc tôi bị thương dì nhớ đừng để An An biết được!”
Bà Phương cũng chẳng có ý định sẽ trái lời mà gật đầu nhưng rồi bà Phương chỉ mới dìu Đặng Trạch Minh lên đến khỏi cầu thang thì Tống Mạn An lại từ trong phòng mở cửa đi ra.
Ánh mắt ngay lập tức va vào số máu tươi nồng nặc mùi tanh đang bám đầy trên cơ thể của Đặng Trạch Minh mà hoảng hốt, cô muốn la lên nhưng rồi lại bị lời của bà Phương chặn lại: “Cô Tống cô mệt rồi nên quay vào trong nghỉ ngơi đi!”
Tống Mạn An đầu đuôi không rõ cho nên cũng chẳng hiểu chuyện gì, lại bị bà Phương nhắc nhỡ nên đành phải im lặng, cô thu hồi biểu cảm hoảng loạng trên khuôn mặt mình mà đặt ánh mắt đầy đau thương lên nơi vẫn còn đang rỉ máu không ngừng của Đặng Trạch Minh lấp bấp: “Anh ấy có sao không? Tại sao lại không đưa anh ấy đến bệnh viện mà lại quay về đây chứ?”
Bà Phương định mở miệng nói gì đó nhưng lại bị Đặng Trạch Minh cản lại: “An An, tôi không sao cô về phòng đi đừng quan tâm đến tôi làm gì!”
Tống Mạn An cau mày, từng bước từng bước chân một đi đến chỗ của Đặng Trạch Minh, lần này tuy lòng bàn tay nhỏ có hơi run run nhẹ nhưng cô cũng dũng cảm hơn rất nhiều mà đưa ra chạm nhẹ lên vết thương của Đặng Trạch Minh: “Có đau lắm không?”
“Cô quan tâm tôi sao?” Đặng Trạch Minh tuy đau đớn nhưng vẫn cố gắng gượng mà đáp lại lời của Tống Mạn An.
Nhìn vào đôi mắt đầy vẻ bỡn cợt lẫn chút hi vọng của Đặng Trạch Minh, Tống Mạn An chợt như hiểu ra gì đó mà quyết định thoái lui, cô rụt bàn tay có dính chút máu của anh về mà nhỏ giọng: “Anh đã cứu tôi!”
“Vậy chút thương xót của cô tôi nhận!” Nói rồi Đặng Trạch Minh liền ra hiệu cho bà Phương dìu mình quay trở về thư phòng, những tưởng Tống Mạn An sẽ ngoan ngoãn về phòng, ngờ đâu cô lại lóc cóc đi theo sau, theo đến thư phòng của Đặng Trạch Minh, nhưng rồi lại dừng bước trước cửa phòng mà hướng mắt nhìn vào trong.
Vừa được bà Phương đỡ ngồi xuống sofa Đặng Trạch Minh lại vô tình hướng mắt nhìn ra phía ngoài cánh cửa mà thấy Tống Mạn An đang trêu đầu ngón tay mình đứng đó, anh liền lên tiếng: “An An, cô bây giờ có hai lựa chọn: Một là ngoan ngoan ngoãn quay về phòng; Hai là vào đây, nhưng tôi cảnh báo trước cảnh tượng trong này một lúc nữa sẽ không tốt cho tim của cô!”