Chưa Từng Là Thế Giới Của Anh

Chương 61: Cảm giác không an lòng




Lý Thư Ái cuối cùng chính là nghi ngờ mục đích của Bạch Nhược Quân, đứng trong phòng đối diện anh lòng đầy tâm tư chưa rõ, Lý Thư Ái hạ giọng: “Nhược Quân anh bảo anh liên hệ với bác sĩ về vấn đề của em là ý gì?”

Đối diện với giọng điệu đầy chất vấn của Lý Thư Ái, Bạch Nhược Quân không biết phải giải thích thế nào cho rõ ràng.

Anh thừa nhận lúc mà mình gặp lại Lý Thư Ái ở bệnh viện là việc anh chưa bao giờ ngờ đến, có lẽ tất cả biểu cảm khi ấy của anh là thật hoặc cũng chỉ có thể là nhất thời khi vẫn còn đang hoảng loạn chứng kiến việc Tống Mạn An vừa bỏ anh mà đi.

Nhưng rồi cả một đêm hôm qua nằm trên giường cùng những vết thương râm ran đau nhức không tài nào chợp mắt, Bạch Nhược Quân đã suy nghĩ rất kĩ, có lẽ anh cần xác nhận lại một số chuyện ở quá khứ, lời của Ninh Lâm đêm ấy tưởng chừng không là gì nhưng nó lại luôn luôn quẩn quanh trong tâm trí anh không chịu ngừng.

Lý Vy hiện tại cũng đã quay về, lời của Ninh Lâm lại càng có sức nặng, Bạch Nhược Quân lần này không muốn nhắm mắt cho qua chuyện, nếu thật sự chuyện năm xưa là Tống Mạn An hiềm khích thủ đoạn, anh nhất định sẽ đòi lại thêm công bằng cho Lý Vy, nhưng nếu sự thật như lời Ninh Lâm nói vậy hai năm nay có phải anh vẫn luôn trách lầm Tống Mạn An....

Hiện tại tình trạng của cô không được tốt, lại còn không biết đã trốn đi đâu, lần trước tận mắt chứng kiến cảnh cô tự hành hạ bản thân mình, Bạch Nhược Quân bỗng nhiên thấy sợ, anh sợ cô lại trốn ở đâu đó mà tự trút giận lên cơ thể mình, anh sợ cảm giác khi tìm thấy cô chỉ là một cái xác như thời điểm hai năm trước anh đã tìm thấy một cái xác mà cứ nhận định đó là Lý Vy.

Càng nghĩ Bạch Nhược Quân càng rợn tóc gáy, đầu lắc nhẹ bình tâm, anh nhìn sang Lý Thư Ái cố tìm cách trấn an: “Em đến đây không phải là muốn tìm lại kí ức của mình sao?”

“Bác sĩ chỉ là một liều thuốc trị liệu xúc tác để em có thể dễ dàng tìm lại kí ức hơn mà thôi! Một phần nữa nếu em suy nghĩ quá nhiều cũng sẽ không tốt có bác sĩ bên cạnh cũng yên tâm hơn phần nào, em nói có đúng không?”

Lý Thư Ái thừa biết cái suy nghĩ biện minh cho có của Bạch Nhược Quân, nhưng rồi cũng chẳng vạch trần anh làm gì, vì vốn dĩ cô hôm nay đứng ở đây cũng là có nguyên do của chính bản thân mình.

Lý Thư Ái gượng cười mà gật đầu đồng ý, dù sao đến cũng đã đến rồi chẳng thể nào chỉ vừa mới đến trong ngày đầu mà cô đã bỏ về nhà cha mẹ nuôi của mình chỉ vì chuyện cỏn con này.

Bạch Nhược Quân nói xong thì cũng không đặt thêm dù chỉ là một bước chân vào căn phòng của Lý Thư Ái mà quay lưng rời đi, anh nói với cô ta rằng mình bận cần phải đến Bạch Thị nhưng rồi lại lái xe đến thẳng địa chỉ mà tối hôm qua mình đã bỏ lỡ một lần.

Nơi này đúng là cách rất xa trung tâm thành phố, lại có phần hơi hoang tàn vắng vẻ, Bạch Nhược Quân ngồi trong xe mà không khỏi cứ cau mày liên tục, Tống Mạn An gan to thế nào mà lại dám bén mãn đến những nơi này chứ?

Ánh mắt vẫn luôn cứ dõi ra bên ngoài tìm kiếm bóng hình của Tống Mạn An, vô tình một chiếc xe mang hiệu Rolls royce phóng nhanh đã xoẹt ngang làm cho Bạch Nhược Quân không kịp né mà mất phương hướng thắng gấp bên vệ đường.