Ngồi một lúc lâu ở bên cạnh Tống Mạn An, cuối cùng người đàn ông cũng đợi được cô tỉnh lại...
Tống Mạn An nằm trên giường mi mắt khẽ chớp, cả người nặng trĩu mà mở mắt, khi màn sương mỏng nơi đáy mắt tam đi cũng là lúc cô nhìn thấy rõ một khuôn mặt lạ lẫm của một người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình.
Tống Mạn An theo phản xạ tự nhiên mà giật nảy người, từ trên giường từ tư thế nằm cô nhanh chóng chuyển sang tư thế ngồi, trong sự hoảng loạn cô kéo mạnh tấm chăn lắp bắp: “Anh.... Anh là ai?.... Sao anh lại ở trong phòng tôi?”
Khóe môi cong nhẹ, người đàn ông ngã người tựa lưng vào ghế, hai chân vắt chéo, mười đầu ngón tay đan nhẹ vào nhau âm trầm mà nhìn Tống Mạn An phòng bị trên giường: “Cô nhìn kĩ lại xem là cô đang ở đâu?”
Đầu vẫn chưa kịp suy nghĩ Tống Mạn An đã theo lời của người đàn ông, cô liền đưa ánh mắt nhìn xung quanh căn phòng, nơi này tuy khá rộng mọi thứ đều ngăn nắp, sạch sẽ nhưng lại có phần u ám bởi thiết kế hai màu trắng đen khá ngột ngạt, sau khi đánh giá một lượt căn phòng xong, Tống Mạn An liền thu hồi ánh mắt của mình về.
Đầu gục nhẹ xuống giường, mi mắt dán chặt lên cơ thể mình, bỗng chợt Tống Mạn An lại nhớ ra được rằng mình đã bỏ nhà đi từ tối, và còn bị một đám đàn ông....Tống Mạn An nhớ lại chuyện cũ mà không khỏi run rẫy, nước mắt lại không kiềm được mà chảy dài trên má.
Cô bị người ta đụng vào rồi....
Nhưng rồi Tống Mạn An lại nhẹ lắc đầu, bên dưới của cô không hề có dấu hiệu bị xâm phạm, khóe môi trong làn nước mắt mà cong lên...
Thật may!
Nhưng rồi trong đầu lại lần nữa nghĩ ra gì đó mà Tống Mạn An liền nhanh chóng lật tấm chăn trên người mình ra, mi mắt cau lại, nhìn lại quần áo chỉnh tề trên người mình là một chiếc áo sơ mi của đàn ông, ánh mắt đầy nghi hoặc đã ươn ướt cô nhìn lên người đàn ông trước mặt, muốn hỏi nhưng rồi lại chẳng thể mở miệng nói điều gì mà tiếp tục gục nhẹ đầu, dán ánh mắt lên chiếc áo sơ mi trắng, trầm tư phô diễn ý nghĩ tưởng tượng của mình.
Tinh ý, người đàn ông nhận thấy ánh mắt của Tống Mạn An đang rơi trên chiếc áo sơ mi cùng người mình mà lên tiếng: “Là giúp việc của tôi thay!”
Tống Mạn An nghe thấy liền ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông mà hiện tại được cô xem là người tử tế.
Tống Mạn An bấy giờ mới chịu mở miệng, nhưng rồi chỉ nói đúng hai từ với người đàn ông: “Cảm ơn!”
Tuy lời của Tống Mạn An rất rất nhỏ nhưng vì ở khoảng cách rất gần nên người đàn ông vẫn có thểnghe thấy được mà mỉm cười: “Không cần khách sáo!”
Vừa nói người đàn ông vừa vươn tay rút mấy tờ khăn giấy được đặt ở chỗ đèn ngủ đầu giường mà đưa đến trước mặt của Tống Mạn An: “Cô xem mặt của cô đã dính đầy nước mắt rồi.... Mau lau đi!”
Tống Mạn An biết người đàn ông này hiện tại vẫn chưa có động thái gì quá đáng với mình, nhưng dù sao anh đối với cô cũng là một người xa lạ mà hết sức đề phòng, bàn tay run run nhẹ Tống Mạn An nhận lấy mấy tờ khăn giấy từ tay người đàn ông mà lau đi nước mắt.
Vẫn yên vị tại ghế, người đàn ông chăm chăm ngồi nhìn Tống Mạn An, biết rõ là cô không được thoải mái, nhưng không hiểu sao người đàn ông vẫn thích nhìn cô.
Bỗng chóc mi mắt chớp nhẹ người đàn ông lại nhớ ra gì đó mà lên tiếng: “À phải rồi.... Quên giới thiệu với cô, tôi là Đặng Trạch Minh... Cô có thể gọi tôi là Trạch Minh!”
“Còn cô.... Tôi có thể gọi cô là gì?”