Chưa Từng Là Thế Giới Của Anh

Chương 50: May mắn được người cứu vớt




Ba tên đàn ông này đúng là người có hơi say thật, tuy là không được tỉnh táo cho lắm nhưng khi bọn chúng thấy người đàn ông kia thì liền ý thức được, ngay lập tức kéo khóa quần của mình lên, nụ cười hòa hoãn trong thật xấu xí: “Đại ca, con bé này....”

Lườm ba tên đàn ông một cái rõ sắc, người đàn ông ngay tức khắc cởi lấy áo khoác ngoài của mình thẳng bước chân mà đi đến chỗ của ba tên đàn ông đang đứng, anh trực tiếp đem khoác chiếc áo của mình lên cơ thể đã tái xanh, lạnh đến run người vật vưởng không còn đủ ý thức của Tống Mạn An.

Ôm lấy người của Tống Mạn An từ tay của đàn em mình, người đàn ông không ngờ lại vung tay tát mạnh vào một bên má của một tên đàn em trong ba tên quát lớn: “Tao đã bảo với chúng mày thế nào? Ai cho tụi mày ở đây ức hiếp con gái nhà người ta!”

Cú tát như trời đánh của người đàn ông dội xuống mà làm cho ba tên đàn ông khi nảy vừa mới càn rỡ bỡn cợt đầy hung hăng bây giờ lại ngoan ngoãn như cún con cúi đầu mà giải thích: “Đại ca, là do tụi em say không thể làm chủ!”

“Khi nảy ngón tay nào đã chạm vào người của cô ta ngay lập tức tự chặt đứt cho tao!”

Lệnh được hạ xuống nhưng vẫn không thấy ba tên đàn ông ư hử gì mà chỉ lặng run run không chịu trả lời, người đàn ông cau mày đầy khó chịu lớn giọng: “Đã rõ chưa?”

“Dạ rõ!” Dù sao một bàn tay cũng còn đỡ hơn là cả mạng sống, ba tên đàn ông liền ngoan ngoãn mà gật đầu.

Sau khi ba tên đàn em đã nhận lệnh, người đàn ông ngay tức khắc liền ôm lấy cơ thể của Tống Mạn An lên, trong vòng tay của người đàn ông Tống Mạn An vẫn không hề có bất kì một chút động tĩnh hay phản kháng nào.

Có lẽ là cô đã ngất đi từ khi nảy mất rồi!

Bước chân ngày càng vội vã, người đàn ông ôm lấy Tống Mạn An mà đưa cô về căn hộ gần bờ biển của mình, cửa nhà vừa mở ánh đèn hắc vào, khuôn mặt người đàn ông dần dần được khắc họa mà trở nên rõ nét, mày rậm, dáng mũi cao cao, mi mắt hoa đào, đường khuôn tuấn tú không một góc chết, nhưng nhìn kĩ có lẽ người đàn ông này cũng không còn nhỏ nữa, khóe mắt thật sự đã có rất nhiều nếp nhăn.

Người đàng ông còn chưa kịp thay giày đã ôm thẳng Tống Mạn An đi vào trong phòng ngủ của mình, người đàn ông đặt cô nằm xuống giường tay còn không quên kéo gối lót nhẹ lấy đầu cô, sau khi xong xuôi anh đứng lên chưa kịp kéo tấm chăn phủ lên người cho Tống Mạn An thì chiếc áo đã bị xé rách liền đập vào mắt, người đàn ông cau nhẹ mày, không trực tiếp thay ra cho Tống Mạn An mà đi ra ngoài gọi giúp việc lên thay giúp.

Sau khi giúp việc lau người thay xong quần áo cho Tống Mạn An thì liền đi ra ngoài, vừa mở cửa ra bà đã nhìn thấy người đàn ông trên tay vẫn còn cầm điếu thuốc đang hút dở tựa lưng vào tường trước cửa phòng mà cúi nhẹ đầu: “Cậu chủ tôi đã thay xong quần áo cho cô gái ấy rồi!”

Người đàn ông liền gật nhẹ đầu, giúp việc thông báo xong tình hình thì cũng lui xuống, người đàn ông trầm ngâm đứng nhìn vào phía bên trong căn phòng một lúc lâu, bàn tay quyết định dụi đi điếu thuốc quăng xuống sàn nhà, dứt khoát đi thẳng vào trong.

Kéo nhẹ ghế, người đàn ông ngồi xuống bên giường của Tống Mạn An, ngồi nhìn cô vẫn còn đang nằm trên giường đầy yếu ớt, lâu lâu lại run run nhẹ người. Không hiểu sao trái tim của người đàn ông lại có cảm giác lạ, không tự chủ được mà đưa tay đến gần khuôn mặt của Tống Mạn An muốn chạm lên khuôn mặt cô nhưng rồi lại sợ cô tỉnh giấc mà đáp nhẹ hời hợt lên mái tóc cô, khóe môi còn cong cong nhẹ lên.