Quay trở về phòng, Bạch Nhược Quân mệt mỏi mà ngồi xuống sofa, tay liên tục xoa xoa hai bên thái dương, giày còn chưa kịp cởi anh đã ngã dài người nằm xuống sofa, dôi chân dài vắt chéo, mi mắt khép hờ, tĩnh lặng được một lúc Bạch Nhược Quân từ trong túi quần lấy ra chiếc điện thoại gọi đi cho trợ lý Hồng.
Đầu giây bên kia vừa bắt máy, Bạch Nhược Quân chậm rãi lên tiếng: “Cậu xử lí việc bên chỗ Tô tổng đi!”
Sau khi trợ lý Hồng nhận lệnh được Bạch Nhược Quân phân phó liền ngắt máy.
Quăng chiếc điện thoại lên bàn, Bạch Nhược Quân bỗng nhiên cũng đứng lên, anh đi đến bên cạnh giường ngủ khom người từ trong hộc tủ lôi ra một tấm ảnh của một người con gái với nụ cười thật tỏa nắng, cô gái ấy khuôn ngài đều khá hài hòa xinh xắn, xinh hơn cả Tống Mạn An.
Chân dưới sàn chân trên giường, Bạch Nhược Quân ngồi tựa lưng vào thành giường, hai tay nâng tấm ảnh lên đối diện với khuôn mặt mình khẽ cười: “Vy Vy thật sự anh rất nhớ em! Hai năm rồi vẫn không thể nào quên được!”
“Em đối với anh thật tàn nhẫn!”
Câu nói cuối cùng vừa dứt, khóe mi của Bạch Nhược Quân bất ngờ chảy dài một giọt lệ, anh ôm tấm hình như muốn khảm thật sâu vào trong lòng ngực mình, co người anh ngã ra giường giấu bức hình trong lòng ngực mình, anh cứ như thế mệt mỏi mà nhắm mắt.
Còn bên phòng Tống Mạn An lúc này cũng chẳng kém hơn Bạch Nhược Quân là mấy, cơm cô không ăn, thuốc cô không uống, ngay cả người làm vào trong lau mình cho cô cũng bị cô tàn nhẫn mà đuổi ra, cô cheo veo ngồi trên giường trong phòng đèn điện không mở, ánh sáng yếu ớt ngoài khung cửa sổ chiếu vào làm cho người ta có cảm giác thật cô đơn, đôi mắt nhắm chặt mà không ngừng nhỏ lệ.
Nhưng lời của Ninh Lâm khi chiều cứ luôn quẩn quanh trong tâm trí cô không ngừng, nếu năm đó cô quyết định cùng anh thay vì cùng Bạch Nhược Quân có lẽ cuộc đời của cô sẽ chẳng đi đến bước đường ngày hôm nay!
Rõ ràng hai năm trước cô biết rõ Bạch Nhược Quân cưới mình là vì anh hận cô là kẻ gây ra cái chết cho Lý Vy nhưng không hiểu tại sao khi đó cô vẫn ngu ngốc mà đâm đầu vào chứ?
Ninh Lâm từ nhỏ đến lớn luôn tốt với cô như vậy tại sao cô lại không thể mở lòng với anh mà cứ nhất quyết phải là Bạch Nhược Quân mới được!
Con người cô đúng là nực cười thật đó!
Cô bảo với Ninh Lâm cô không còn đường để quay đầu nhưng bây giờ ở đây cô lại ân hận cái quái gì chứ?
Tống Mạn An nhìn lại bản thân mình mà không khỏi tự khinh bỉ chính mình....
Thì ra con người cô cũng chẳng ra sao cả!
Cười nhạt Tống Mạn An trở người người nằm xuống giường, hai tay ôm lấy cơ thể co rút, cô mệt mỏi nhưng chẳng cách nào có thể nhắm được mắt.
Nằm cả một buổi tối, khóc ước cả gối đôi mắt đỏ hoe sưng tấy lại còn thầm quầng đến đáng sợ, Tống Mạn An từ trên giường bò dậy vươn tay mở học tủ cạnh đầu giường lấy ra một lọ thuốc an thần mà mình vẫn thường hay dùng.
Hai bàn tay nhỏ có chút run rẫy vặn nắp, cô đổ ra tay mình một viên mà đem nhét vào miệng, bàn tay loạng choạng đặt lọ thuốc an thần ngay ở trên bàn, Tống Mạn An lại nằm dài xuống giường, tay kéo lấy tấm chăn phủ lên người mình, lần này cô có thể yên tâm mà ngủ một giấc thật ngon đến sáng mai rồi.
Nằm trên giường không biết từ khi nào Tống Mạn An đã dễ dàng đi thẳng vào giấc ngủ, cánh cửa phòng không khóa đột nhiên có người đẩy cửa đi vào.
Là Bạch Nhược Quân!