“Là do em đã tự chôn chân mình trong chính ước vọng của bản thân!”
Bóng lưng cứng rắn của Ninh Lâm bỗng dưng lại run run nhẹ, anh quay người đối diện với Tống Mạn An: “Nếu như được chọn lại liệu em có cân nhắc đến lời của anh năm xưa không?”
Mi mắt khép hờ Tống Mạn An gục đầu cười nhạt, giương cao đôi mắt đã thấm đẫm buồn đau từ khi nào, cô nhìn Ninh Lâm mà nhàn nhã: “Em của thời điểm đó không thể lường được tương lai!”
“Huống hồ gì cuộc đời làm gì có hai từ “nếu như” chứ....”
“Em không thể thay đổi được cục diện, anh lại càng không....”
“An An, nếu có một ngày em thật sự hối hận hãy đến tìm anh, anh đưa em đi!” Lời nói cuối cùng vừa dứt, Ninh Lâm liền kéo rèm ra, tấm rèm duy nhất ngăn cách giữ hiện tại và quá khứ ngay lập tức đứt đoạn.
Ninh Lâm đi ngang qua chỗ Bạch Nhược Quân đang ngồi không nhanh không chậm mà bảo: “Chân em ấy bị thương khá nặng nếu được thì tạm thời hãy hạn chế di chuyển lại đi!”
Ngồi xuống bàn làm việc Ninh Lâm lấy giấy bút ghi thêm toa thuốc, đứng lên đi đến chỗ của Bạch Nhược Quân chìa toa thuốc ở trước mặt anh: “Em ấy dù sao cũng là phụ nữ chân yếu tay mềm, có nóng giận cũng đừng nên đem trút giận lên người của em ấy!”
Bàn tay có chút nặng nhọc Bạch Nhược Quân chậm rãi mà vươn lên cầm lấy toa thuốc, mắt đối mắt với Ninh Lâm anh thờ ơ: “Nặng nhẹ tôi biết tự cân nhắc, cậu đừng nên xen vào thì hơn!”
Nói rồi Bạch Nhược Quân liền cầm theo toa thuốc, đứng lên anh đi đến chỗ của Tống Mạn An, không nói không rằng liền nhấc bổng người cô lên mà ôm cô ra đến cửa, bước chân dừng lại anh ngoái đầu nhìn sang Ninh Lâm vẫn còn đang đứng đấy: “Cậu lo làm tốt việc của mình đi đừng cố gắng xen vào việc giữa tôi mà Mạn An nữa, sẽ không có kết quả đâu!”
Lời vừa dứt Bạch Nhược Quân cũng chẳng có ý định nghe thêm bất kì lời dư thừa nào từ miệng của Ninh Lâm nữa mà liền ôm Tống Mạn An rời đi, một lời tạm biệt cô cũng chẳng kịp nói với Ninh Lâm.
Đem Tống Mạn An đặt ngay ngắn vào trong xe Bạch Nhược Quân trực tiếp đóng cửa xe, không một lời nói với Tống Mạn An anh liền đem toa thuốc khi nảy Ninh Lâm đã kê lần nữa quay vào trong bệnh viện, anh tình đến quầy thuốc mà lấy thuốc cho Tống Mạn An.
Sau khi lấy thuốc xong Bạch Nhược Quân liền quay trở lại xe nhìn Tống Mạn An vẫn còn ngoan ngoãn ngồi im trong xe mà thở phào một hơi, đem theo bịch thuốc anh mở cửa xe chui vào trong, tiện tay anh quăng bịch thuốc lên đùi cô: “Cầm lấy mà uống, tạm thời ngày mai đừng tới Bạch Thị nữa, kẻo Ninh Lâm của cô lại bảo tôi ức hiếp cô!”
“Lời của anh lúc nào cũng khó nghe như thế!” Gượng cười, Tống Mạn An cầm lấy bịch thuốc đặt vào trong túi xách mà lẩm bẩm.
Ở một khoảng cách khá gần Bạch Nhược Quân nghe thấy nhưng cũng chẳng nói gì mà liền trực tiêp lái xe quay trở về biệt thự.
Bấy giờ trên đường khá vắng xe cộ di chuyển cũng chẳng nhiều, Bạch Nhược Quân rất nhanh đã lái xe về đến biệt thự, lần này Tống Mạn An không đợi Bạch Nhược Quân nữa mà trực tiếp mở cửa xe muốn tự mình đi vào trong, nhưng Bạch Nhược Quân lần nữa lại nhanh hơn, chân Tống Mạn Anh chỉ vừa chạm đất đã bị Bạch Nhược Quân trực tiếp bế lên.
Đem cô vào trong nhà, anh trực tiếp bế cô đi thẳng lên phòng riêng của cô mà đặt cô nằm lên giường, sau đó cũng rất nhanh anh liền rời đi, định quay trở về phòng mình nhưng bước chân lạo do dự, cuối cùng anh lại đi xuống nhà căn dặn quản gia bảo người chuẩn bị ít thức ăn nhẹ buổi tối để cho Tống Mạn An uống thuốc, sau đó còn dặn thêm người lên lau sơ mình thay đồ mới cho Tống Mạn An rồi mới quay trở về phòng.