Chương 87: Đập Vỡ Tế Đàn
Anh Thư ngã xuống mặt đất, cánh tay của cô đã hoàn toàn gãy ra làm đôi.
Cơ thể cô liên tục run rẩy không ngừng vì cơn đau và liên tục căng ra vì nó. Anh Thư cắn răng lại cố gắng mà chịu đựng.
"Eh, có sao không?" Chí Duy cởi mặt nạ ra vội vàng chạy lại hỏi thăm Anh Thư. Anh Thư chỉ lắc đầu rồi đáp lại.
"Không... tôi không sao, chỉ gãy cánh tay thôi. Cậu mau đi lo cho Vô Địa với Vô Hải đi!"
Chí Duy nhìn cô rồi gật đầu đáp "Ừ!" Rồi ngay lập tức chạy lại chỗ của Vô Địa.
"C·hết tiệt! Kẻ hở v·ết t·hương lớn quá, sâu tới cả nội tang rồi..." Chí Duy cắn răng, vội lấy ra mệt bình thuốc nước màu đỏ, đỏ gần như máu vậy.
Cậu dùng nó rồi đổ nó lên v·ết t·hương của Vô Địa. Khi thứ nước đỏ nọ chạm vào v·ết t·hương của Vô Địa, nó liền đi sâu vào trong cơ thể Vô Địa và đóng v·ết t·hương của cậu lại, ngăn máu chảy ra.
"Nhiêu đây chỉ đủ để cầm cự tạm thời mà thôi... phải gọi điện mang cậu ta về để chữa trị gấp, nhưng mà với cái đường hiện tại thì không thể nào dùng xe để chở được, nhưng nếu không dùng xe để chở thì sẽ không kịp mất." Chí Duy suy một hồi liền cắn răng quyết định.
Cậu lấy điện thoại từ trong không gian ra rồi bấm gọi cho ai đó.
"... Alo?" Từ phía bên kia truyền đến một giọng nói vô cùng lạ lẫm. Tình hình hiện tại đang rất gấp nên Chí Duy liền nói.
"Cậu hãy mau lái trực thăng tới đấy đi ngay đi! Có người đang b·ị t·hương nặng! Vội lắm đấy nhé!"
Người ở phía đối diện im lặng một chút liền hỏi. "Ở đâu."
Ngay sau đó Chí Duy liền nói ra địa điểm hiện tại của mình sau đấy liển cúp máy.
Ở phía bên kia, trong một căn phòng tối trống rỗng chỉ có ánh sáng trắng xanh từ những cái màn hình máy tính phát ra.
Một người bí ẩn nào đấy sau khi thấy phía đối diện đã cup mày, cũng liền cất điện thoại đi một bên. Sau đấy chỉ thấy người này bước ra khỏi phòng của mình.
Chí Duy cất điện thoại vào trong không gian rồi ngay lập tức đứng dậy, cầm phần mũi nhọn của cây Đinh Ba của Vô Hải lên rồi rời đi.
"Đi đâu đấy?" Anh Thư thấy cậu đứng dậy tính đi đâu đó thì liền quay sang hỏi.
"Tìm tế đàn, đó là mục đích chúng ta tới đây mà." Nói rồi cậu liền rời đi, Anh Thư cũng không thèm hỏi gì nữa.
"À đúng rồi, quên không nhắc." Bổng dưng, Chí Duy như nhớ tới cái gì đấy, liền quay lại nhắc nhở Anh Thư.
"Một lát nữa sẽ có người tới đón các cậu. Nhớ giúp cậu ta mang hai tên này lên đấy."
Người tới đón?
Anh Thư tuy không rõ ràng lắm nhưng cũng liền gật đầu. "Hiểu rồi."
Sau đấy, Chí Duy cũng liền mang theo Đinh Ba của Vô Hải rời đi.
.
.
.
"Con mẹ nó nặng thế..." Chí Duy có chút mệt nhọc mà vác đeo cái Đinh Ba đã bị chặt làm đôi này. Tuy đã bị bẻ làm đôi, nhưng thứ cũng vẫn nặng khoảng ba mươi ký lô gam, khiến việc cầm nó bằng tay là gần như rất khó, ít nhất đối với Chí Duy cũng là như thế.
Vậy nện cậu liền ném luôn nó vào trong không gian đi cho rồi.
Từ đầu trận tới cuối trận đấu, Chí Duy gần như không bị dính một đòn nào vì hấu hết thời gian cậu đều là dùng súng để hỗ trợ từ xa.
Cũng không phải là cậu c·hết nhát hay gì, mà là chi dùng có cận chiến, cậu cũng chẳng giúp ích được gì. Hơn nữa, bản chất sức mạnh của Chí Duy vẫn chỉ nằm trong phạm vi người thường mà thôi, chứ cậu không hề sở hữu thể chất quái vật như Vô Hải hay Vô Địa.
Nên chỉ cần dính dù chỉ một đòn, thì cậu vẫn sẽ được xác định là đi luôn, không cần phải nghi ngờ gì cả.
Do đấy nên cậu là người duy nhất không hề b·ị t·hương, cũng có thể nói là khá may mắn, vì không b·ị t·hương nên cậu là người duy nhất có đủ khả năng để đi tìm coi cái tế đàn nó nằm ở đâu.
Chí Duy bắt đầu đi lung tung khắp nơi trong nơi này, cái nhà máy bị bỏ hoang này khá là rộng nên việc tìm kiếm nó cũng là một việc hết sức tốn công tốn sức.
Sau một hồi tìm kiếm khắp mọi ngóc ngách của căn nhà máy này. Chí Duy cuối cùng cũng phát hiện một cái cánh cửa sắt vô cùng chắc chắn.
Chí Duy vung Đinh Ba, đánh nát ổ khóa rồi đeo mặt nạ lên đi vào bên trong
Bên trong tối tăm mờ mịt, sau một rồi đi xuống dưới, Chí Duy cuối cùng cũng phát hiện một nơi vô cùng kỳ quái, mà khi thấy nó cậu củng ngạc nhiên vô cùng.
Chính giữa căn phòng, là một tinh thể đỏ hình con thoi nhưng ngắn liền trên mặt đất. Nằm nằm giữa con cái hồ chất đầy máu và có một cây cầu đá, băng qua cái hồ máu để dẫn tới chỗ của nó.
Điều đặc biệt là, nếu ta để ý kỹ thì máu trong cái hồ bao bọc xung quanh nó đang không ngừng trút xuống, trông như thể rằng cả cái trụ tinh thể này đang liên tục không ngừng hút máu vậy.
Chí Duy lại gần nhìn kỹ, cái cột tinh thể này trong suốt, xinh đẹp vô cùng, thậm chí nó còn đang phát ra cả một luồng ánh sáng rực rỡ chiếu sáng cả căn phòng.
Chí Duy bất ngờ vô cùng mà nhìn xung quanh một hồi sau đấy nói. "Vậy ra đây là thứ mà ta gọi là tế đàn nhỉ...?"
Chí Duy xách theo Đinh Ba rồi lôi nó theo đi đến trước mặt của cái cột tinh thể nọ, sau đấy dồn hết sức, đập thằng vào nó một cái thật mạnh.
Đùng! Đinh Ba đập thẳng vào trong cột Tinh Thể khiến tinh thể bị đập cho nứt ra, mảnh vỡ rơi ra khắp nơi.
Vết nứt từ từ lan ra một cách nhanh chóng, cuối cùng 'Rắc' một tiếng cột tinh thể liền vỡ ra làm nhiều mãnh, gãy nát ra làm đôi rơi luôn xuống đất. Đồng thời ánh sáng phát ra từ nó cũng hoàn toàn tắt đi.
Bổng dưng mặt đất, à không, phải là cả thành phố này đều rung lên một phát cực mạnh, chấn động không ngừng.
Ở bên ngoài, Anh Thư cũng cảm nhận được cơn đ·ộng đ·ất kịch liệt này.
"Cái gì vậy?!" Cô vội vàng nhìn xung quanh rồi nhìn thẳng lên trời. Bổng dưng ánh mắt của cô co lại.
Chỉ thấy bầu trời đỏ rực như đang run lên, chập chừng không ngừng, chấn động vô cùng mạnh mẽ. Màu sắc của cái tầm màn bao trùm cả bầu trời này như nhạt đi một chút.
Mà lúc này, đâu đó tại bảy cái Địa Điểm khác. Bên trong bòng tối sâu thẳm sáu trong Thất Đại Tử Giả dưới trướng của Andozela cũng như là cảm thấy được điều gì đấy mà ngước lên nhìn bầu trời.
Sau một hồi rung lên, chấn động nọ cuối cùng cũng đã dừng lại. Mà lúc này, một cơn gió kịch liệt thổi lên ttêm đều Anh Thư làm mái tóc cô không ngừng tung bay.
Tiếng cánh quạt to xoay tròn lớn liên tục kêu lên lấn át hết cả những tiếng động xung quanh đây.
Khi Anh Thư ngước nhìn lên, chỉ thấy một cái trực thăng đang lơ lửng trên đầu của đám người bọn họ.
Chí Duy bên này cũng thở dài một tiếng, nâng đinh ba lên đặt trên vai mình rồi cậu lẩm bẩm cái gì đấy trong miệng.
"Chả hiểu tại sao nhưng mình cảm thấy hình như phá hủy cáu tế đàn này dễ hơn là mình nghĩ thì phải."
Chí Duy xoa xoa cằm một xíu rồi nhìn thanh Đinh Ba mà mình đang cầm trên tay rồi tự hỏi.
"Có phải là nhờ cây Đinh Ba nên việc phá hủy cái tế đàn này của mình dễ hơn hẳn hay không nhỉ?"
Suy nghĩ một hồi, Chí Duy liền không thèm nghĩ nữa mà cất cây Đinh Ba gãy vào trong không gian của mình rồi nhanh chóng rời đi.
Cơ mà chưa kịp để cho cậu kịp cất cây Đinh Ba vào trong không gian, nó đã tự dưng hóa thành một đống nước lỏng rồi rơi xuống mặt đất từ khi nào không hay.