Chương 77: Hầm Rượu và Tử Giả Len
Sau một quảng đường dài tiến lên, nhóm bốn người Vô Hải cuối cùng cũng đã tới được cái nhà mày bỏ hoang nằm ít ở cái vùng gần như là không có ai ở này rồi.
Cơ mà, thực ra thì cùng lắm là bán kính một cây số trở lại là không có hai ở mà thôi.
Mà khác với những gì bốn người bọn họ tưởng tượng. Thay vì là một đám quái vật với số lượng khổng lồ lao ra t·ấn c·ông họ.
Thì ở cái nhà bỏ hoang này lại yên tĩnh và bình lặng tới kỳ lạ. Gần như chẳng có xác nào ở đây luôn là đằng khác.
Bốn người Vô Hải đi xung quạn cái nhà máy này một hồi, không thấy một con quái nào xuất hiện thì liền cùng nhau tụ vào hội ý.
"Êh, sao nơi này yên tĩnh vậy? Tao tưởng phải có cả đám chó dại lao ra cắn mình chứ?" Vô Hải cảm thấy vô cùng kỳ lạ mà hỏi. Vô Địa nhún vai đáp lại.
"Ai mà biết, có khi địa chỉ của mấy người bị sai thì sao?"
"Sai thế đếch nào được? Nhìn đi, một vị trí không người, một cái nhà máy bị bỏ hoang, đây hiển nhiên là chỗ hoàn hảo để thực hiện một cái kế hoạch bí ẩn nào đó rồi." Vô Hải chỉ chỉ xung quanh rồi nói. Vô Địa cũng gật đầu đồng ý với cậu.
"Mày nói cũng đúng."
"Hai tên ngốc các người đang nói cái gì vậy?" Anh Thư nhíu mắt mà thì thầm, còn Chí Duy thì chỉ lấy cái gì đó từ không gian ra rồi đơn giản đáp lại.
"Cứ kệ hai têb ngốc đấy đi. Này, mỗi thằng cầm một cái." Chí Duy lấy ra mấy cái máy liên lạc cỡ nhỏ đeo tai phát cho mỗi ngưởi một cái.
Vô Địa nhận được rồi tò mò hỏi. "Cái gì đây?"
"Máy liên lac cỡ nhỏ đấy, mày dùng nó để đeo vào tay. Như này này..." Vô Hải vừa nói vừa chỉ cho Vô Địa cách đeo cái thứ này lên tai.
"Đấy! Thấy chưa? Đeo vào xong thì dù mày có vận động mạnh thì nó cũng không có rơi ra đâu."
Sau đấy Vô Địa dựa theo cách của Vô Hải mà đeo vào rồi lắc lắc đầu thật mạnh vài cái, kinh ngạc mà nói.
"Ồ! Đúng thật này? Nó không hề rơi ra!" Sau đấy cậu thử lắc lắc đầu thêm vài cái nữa nhưng vẫn không hề thấy nó rồi ra một chút nào cả.
"Rồi, bây giờ chúng ta làm gì đây?" Võ Ngọc Anh Thư đeo cái máy liên lạc lên tay rồi hỏi.
"Giờ chúng ta sẽ cùng nhau đi vào nhà máy bên trong, xác nhận địa hình bên trên một chút rồi mới bắt đầu đi tìm vị trí của Tế Đàn." Chí Duy đơn giản mà đáp. Anh Thư nhíu mày mà hỏi lại.
"Rồi lỡ như vô tình gặp phải tên Tử Giả kia thì sao?"
"Không đâu, bình thường thì mấy cái tế đàn chỉ nằm dưới lòng đất thôi, và mấy tên canh giữ nó thường toàn dí đít sát ngay bên cạnh cái tế đàn đấy mà thôi." Vô Hải cười lên rồi vô cũng nhiệt tình giải thích với Anh Thư khiến cô còn chả hiểu cậu đang nói gì.
"Mà... về lý thuyết thì nó nói cug không sai. Tuy cái nhà máy này đã bị bỏ hoang, nhưng chắc chắn sẽ thường xuyên có lũ lưu manh hoặc đám p·há h·oại đến nơi này tụ tập..." Vừa nói cậu vừa chỉ về bức tường gần đó cùng vài góc nằm trên mặt đất.
"Nhìn đi, chai rượu, lon bia, nước ngọt, thuốc lá, thậm chí cả vết bánh xe vết giày và đồng hình vẽ nghuệch ngoạc còn đang dính khắp nơi trên mặt đất kìa lẫn măt tường kìa."
Anh Thư lập tức hiểu ra nhưng gì mà Chí Duy đang nói rồi hỏi lại. "Ý cậu là, vì nơi này cũng thường xuyên có người lui tới nên vị trí của tế đàn không thể nào là ở trên mặt đất cả vì ní quá dễ thấy phải không?"
"Chính xác." Chí Duy gật đầu khẳng định rồi sau đấy cả đám liền nối đuôi nhau thì thăm dò khắp mọi ngõ ngạch của cái nhà máy này, tìm đường lui các kiểu rồi mới tập hợp lại với nhau trước một cái cánh cửa sắt nào đó.
Vô Địa dùng lực kéo văng cánh cửa sắt ra. Bên trong là một cái cầu thang dài hướng thẳng xuống dưới một vùng tối tăm không có một tý ánh sáng nào, trông nó như là lối dẫn xuống địa ngục vậy.
Ánh sáng hoàn toàn nuốt trọn mọi thứ kể từ bục thứ ba trở xuống, hoàn toàn là một mảng bóng tối khổng lồ bao phủ mọi thứ.
"Này, cầm lấy rồi đeo lên đi." Chí Duy ném cho Vô Địa cùng Anh Thư hai cái mặt nạ rồi nói.
"Hử? Cái này là..." Anh Thư nhìn cái mặt nạ màu đèn, có hình họa tiết của một cây kiếm màu trắng trên tay mình rồi khó hiểu mà nhìn Chí Duy.
"Đó là một cái mặt nạ giúp hai người có thể nhìn trong bóng tối đấy! Đeo lên đi, nó tiện lợi lắm." Vô Hải cũng đeo lên cái mặt nạ hình thủy quái màu đen của mình rồi cười mà nói.
"Ồ, đúng thật này!" Vô Địa không biết đã đeo cái mặt nạ của cậu lên từ bao giờ, chỉ thấy cậu bất ngờ vô cùng và tràn đầy hứng thù nhìn xunt quanh.
Cái mặt nạ của cậu là hình một ngọn núi màu đen nằm trên nền trắng của cái măt nạ.
Anh Thư nhìn cái mặt trên tay mình một chút rồi cũng đưa vào trên mặt. Ngay lập tức tần nhìn của cô biến đổi, cô lập tức nhìn rõ mọi thứ mặc dù cả đám đều đang ở trong đêm tối.
Sau đấy bốn người bọn đều nối đuôi nhau lần lượt đi xuống cái cầu thang bên dưới. Vô Địa dẫn đầu, Vô Hải dẫn cuối, còn hai người kia thì Anh Thư đi thứ hai, Chí Duy đi thứ ba.
Sau một hồi băng qua cái cầu thang dài ngoằng dẫn xuống dưới lòng đến. Cả bốn người bọn họ cuối cùng cung tới được một căn hầm vô cùng rộng rẩy chứa đầy những loại máy móc kỳ lạ.
Mà ngay khi thấy đống máy này, Vô Hải cùng Chí Duy lẫn Anh Thư đều co tròng mắt lại, gương mặt của họ hiển lộ rõ vẻ bất ngờ tới sợ hãi.
Còn Vô Địa thì chậc một tiếng đầy khó chịu và tức giận. Vô Hải nắm chặt bàn tay mình, hàm răng thì nghiến lại ken két.
"Chó má... khốn nạn..."
Trước mắt họ là vô số Vỏ của những loại máy móc khổng lồ. Bên trong của những loại máy móc này chứa đầy những dòng máu đỏ tươi, đặc sệt lại như t·inh t·rùng phát ra mùi h·ôi t·hối đầy kinh tởm.
Không những vậy còn có đầy các loại bộ phận cơ thể còn đang trôi nổi phía trên những dòng máu đặc ấy, có tay người già, chân trẻ em, có cái đầu để lộ ra cả não của một thanh niên, có tròng mất, có cả một đứa sơ sinh.
"Hử? Ối chà! Xem coi, chúng ta có khác tới thăm kìa!" Ở phía đối diện bốn người Vô Hải cách bọn họ khoảng mười mét gì đấy.
Dưới ánh đèn trắng âm u chiếu xuống, ngồi trên một chiếc ghế đỏ nằm giữa căn phòng này.
Một người thanh niên cao ráo xinh đẹp quỷ mị như phụ nữ, mặc sườn sám màu xám, bố dạng vô cung nhã nhạnh và thanh lịch.
"Tên ta là Len! Rất vui được gặp. À, đứng chú ý tới đống rác mà các người thấy, đí chỉ là bại phẩm khi ta đang cố chế rượu ngon thôi!" Sau đấy Len liền tự giới thiệu rồi tỏ ra vô cùng hài hước mà nói.
"TÊN KHỐN!!" Anh Thư nắm chặt lấy thanh kiếm, cô gầm lên giận dữ chuẩn bị lao lên t·ấn c·ông thì bổng dưng tầm nhìn của cô thảy đổi, biến mất tại chỗ.
Len cũng vô cùng bất ngờ, khi hắn ta nhận thức được điều gì thì chỉ thấy bên phải là một cánh tay khổng lồ, cơ bắp, nổi đầy gân và mạnh mẽ đang lao về phía mình.
Còn phía tay trái thì là một thanh Đinh Ba sắt, bóng loáng như đang phát sáng, run lên như thể đang giận dữ, mang theo sự b·ạo l·ực và hủy diệt lao, chuẩn bị đập nát hắn ra bất cứ lúc nào
Còn đối diện hắn là một thiếu niên tóc cam, đôi mắt chất đầy sự giận dữ với đôi tay đang đan chéo vào nhau như vừa mới thay đổi vị trí của hai thứ gì đấy.
ĐÙNG!!! Cả hai đòn đánh dồn toàn lực của Vô Hải và Vô Địa đều đập thẳng vào người của Len.
Một t·iếng n·ổ vang như bom vang lên, mặt đất lún xuống rồi nứt vỡ ra thành từng mạnh, những vết nứt khổng lồ và dài ngoằng lan ra không ngừng gây chấn động cho cả căn phòng này.