Chương 76: Hắn Vô Cùng Nguy Hiểm
Phạm Uyên vô cùng nghiêm túc mà nhìn Vô Hải rồi hỏi. "Em có chắc chưa? Việc này sẽ gây ra nguy hiểm liên quan đến tính mạng và tất cả các em đều có thể sẽ c·hết hết đấy."
"Chỉ cần cái màn kia còn treo trân bầu trời thì trước sau gì mọi người cũng đều c·hết hết cả thôi." Vô Hải dựa vào ghế rồi nói tiếp. "Hơn nữa, để càng lâu, n·gười c·hết sẽ càng nhiều và em không hề thích nó chút nào cả..."
"Mấy thằng canh giữ cái gọi là... con mẹ gì ấy nhỉ?" Vô Địa bổng dưng lên tiếng nhưng rồi cậu quên mấy cách gọi thứ mà cậu định gọi, thế là Anh Thư liền đany phải lắc đẩu thở dài mà nhắc lại cho cậu.
"Là tế đàn!"
"À! Đúng rồi! Là tế đàn, miễn sao mấy thằng canh giữ cái tế đàn thật sự mạnh thì tao không có vấn đề gì cả!"
"Em cũng vậy, đằng nào thì em cũng không thể để thằng ngu này một mình được." Chí Duy cười lên rồi vỗ vai Vô Hải mà nòi.
Phạm Uyên thấy thế thì chỉ biết thở dài rồi nói ra vị trí của cái Tế Đàn đầu tiên.
"Haiz... đấy là quyết định của các em đấy nhé... vậy đây là vị trí của cái tế đàn đầu tiên đây..." Nói rồi, Phạm Uyên liền đưa cho Vô Hải một tờ giấy.
Vô Hải mở tờ giấy ra, những người khác cũng tò mò hướng đầu vào nhìn xem nó la nơi nào.
"Nhà máy Anh Tư... cách đây khoảng hai mươi lăm kí lô mét về phía bắc..." Vô Hải thì thầm trong miệng rồi ngay lập tức đứng dậy quay lại nhìn Chí Duy, Vô Địa cùng Anh Thư mà nói.
"Đi thôi!"
"Ừ!" Chí Duy gật đầu đáp lại rồi cung đứng dậy đi theo Vô Hải. Vô Địa thì nở một nụ cười tự tin, mong chờ lộ ra hàm răng trăng muốt, còn Anh Thư thì vẫn không nói gì cả.
"Cẩn thận đấy!" Khi Vô Hải vừa đi ra ngoài, Phạm Uyên liền đã lo lắng mà nói một câu đồng thời chúc họ bình an.
"Vâng ạ." Vô Hải gật đầu cười rồi đóng cửa lại rời đi.
Cả căn phòng nhộn nhịp giờ chỉ còn lại mỗi Phạm Uyên đang nằm trên giường và Khánh Linh đang ngồi trên ghế.
"Đừng có lo lắng như thế, đó là quyết định của bọn nó mà. Hơn nữa đúng như Vô Hải nói, nếu việc này vẫn còn kéo dài thì chúng ta kiểu gì cũng sẽ c·hết hết mà thôi. Nghi thức mà tên Andozela tín thực hiện rõ ràng cũng chả phải thứ gì thiện lạnh cả." Khánh Linh mút cây kẹo mút trong miệng mình rồi khuyên nhủ Phạm Uyên.
"Nhưng mà..." Tuy vậy nhưng Phạm Uyên vẫn không thể hết được lo lắng.
"Thôi nào, cậu lúc nào cũng vậy cả nhỉ? Luôn luôn lo lắng, cứ ngồi đây rồi chờ bọn nhỏ mang tin xấu hay tin tốt vồ cho ta thôi, vậy đi." Khánh Linh thở dài, Phạm Uyên tuy rằng rất lo nhưng cũng đành gật đầu rồi nhìn lên trần nhà rồi không nói gì nữa.
.
.
.
Tổ đội bốn người Vô Hải, Chí Duy, Vô Địa, Anh Thư mộtc đường tiến thẳng chạy về phía bắc khoảng mươi lăm cây số.
Trên đường bọn họ gặp không ít Huyết Hầu, chúng cứ như một lũ điện vậy, chỉ cần nhìn hinhu người là lập tức điên cuồng lao lên t·ấn c·ông.
Tuy số lượng của chúng khá nhiều những vẫn là không thể ngăn cản được hai con quái vật Vô Hải cùng Vô Địa. Bõn họ chỉ tốn chút ít thời gian liền có thể dể dàng đ·ánh c·hết tất cả Huyết Hầu để tiến về phía trước.
Nhưng càng đi, càng tiến lại gần cái nhà máy bị bỏ hoang kia, Chí Duy càng cảm thấy có gì đó không đúng
Cậu rút súng ra, bóp cò hai phát xiên nát đầu hai con Huyết Hầu rồi quay sang nói với những người khác.
"Này! Bọn mày thấy có cái gì là lạ không?" Nói xong rồi, cậu tiếp tục nâng súng lên nhảy lụi lại rồi b·ắn c·hết ba con Huyết Hầu đang lao tới chỗ của mình.
"Hả? Ý mày là sao cơ?" Vô Hải nghiêng người né rồi để Hải Kỳ điều khiển xúc tua sau lưng mình đánh nát người một con Huyết Hầu rồi lớn tiếng hỏi.
Vô Hải không dùng Đinh Ba là vì cậu không muốn phí nước trong không gian của Hải Kỳ. Vì Đinh Ba cũa Vô Hải sau khi trôi qua một tiếng thì sẻ rã thành nước, còn Xúc Tua của Hải Kỳ thì miễn là không bị phá hủy thì vẫn có thể thu lại được.
Còn tại sao lại là một tiếng mà không phải là ba mươi phút như trươc á? Đó là vì sau khi Tiến Hóa, Đinh Ba của Vô Hải đã từ duy trì chỉ có thể ba mươi phút biến thành có thể duy trì được một tiếng đồng hồ mới biến mất.
Vô Địa nắm đầu của một con Huyết Hầu rồi bóp nát nó, khiến máu của con Huyêt Hầu này văng ra khắp tay của Vô Địa, thậm chí là dính lên ca trên mặt.
Vô Địa chỉ đơn giản là dùng tay phủi đi một cái rồi trả lời Chí Duy.
"Ừ, tao cũng thấy hơi lạ, số lượng còn bọn này hình như tăng lên thì phải."
Anh Thư ở đằng sau Vô Địa, cầm kiếm liên tục múa may, chém c·hết bốn con Huyết Hầu liên tiếp rồi vung mạnh thanh kiếm, vẩy bay máu đi sau đấy nói với ba người còn lại.
"Tôi tưởng không ai nhận ra cơ chứ. Hẳn là tại vì chúng ta đang càng ngày càng gần địa phận của tên kia rồi... hắn gọi là gì nhỉ?" Võ Ngọc Anh Thư tiếp tục vừa chém vừa hỏi Vô Hải cùng Chí Duy, do cô không hề biết kẻ mà cả đám cần phải tiêu diệt gọi là gì.
"Là Tử Giả, một Huyết Giả cao cấp. Còn đám chó hoang chúng ta đang g·iết thì được gọi là Huyết Hầu." Chí Duy liên tục b·ắn c·hết năm con chó rồi thay đạn, trả lời Anh Thư.
Một con Huyết Hầu nhân lúc cậu đang thay đạn định lao lên đánh lén thì liền bị Vô Hải đá bay đi.
"Vậy sao? Mấy người có biết cái bọn được gọi là... Huyết Hầu này được tạo ra bằng cách nào không?"
Vô Hải nhảy lên, để cho Hải Kỳ dùng hai cái xúc tua đ·ánh c·hết hai con Huyết Hầu rồi đáp xuống mái nhà bên cạnh mình mà trả lời.
"Đám này là do năng lực đặc trưng của những kẻ được gọi là Tử Đồ tạo thành. Nhưng theo như tôi nghe được thì thay vì do năng lực đặc trưng của đám Tử Đồ tạo thành thì đám này là do Huyết Thuật của tên Andozela làm ra."
"Giải thích rối quá đấy! Tóm gọn lại tao xem nào?!" Vô Địa một đấm đấm c·hết ba con Huyết Hầu rồi ngay lập tức nói to mà hỏi.
"Im đê! Việc quái gì tao phải giải thích rõ ràng với mày cơ chứ?!" Vô Hải tức giận la to cãi lại rồi dùng chân đá bay một con Huyết Hầu đi, khiến nó đập thẳng vào bức tường bên cạnh.
"Tức là, khả năng để biến một sinh vât thành thuộc hạ của mình, biến chúng thành thuộc hạ, thành một Huyết Hầu để phục vụ cho mình chính là khả năng cơ bản mà mọi tên Huyết Đồ đều có." Vừa giải thích, Chí Duy vừa nhẹ nhàng nhắm chuẩn mà đục lủng não của ba con Chó điên liên tiếp. Sau đấy cậu tiếp tục giải thích mà nói.
"Nhưng Andozela lại là một trường hợp đặc biệt, hắn biến cái khả năng đấy trở thành một dạng Huyết Thuật cho riêng bản thân mình và khiến cái năng lực biến sinh vật thành thuộc hạ nọ của hắn trở nên mãnh và kinh khủng một cách quái đản."
"Còn Huyết Thuật? Đấy là khả năng riêng của mỗi một Tử Đồ, họ sẽ sở hữu những năng lực riêng với công dụng khác nhau không ai giống ai. Nhưng thay vì thức tỉnh được một dạng Huyết Thuật khác hoàn toán thì Huyết Thuật của Andozela chính là khả năng cơ bản của mỗi Tử Đồ." Chí Duy thay đạn rồi chuyển đổi vị trí với một con Huyết Hầu đang định t·ấn c·ông mình rồi ngay lấp tức nã hai phát súng đục nát đầu nó.
"Tôi hiểu rồi." Anh Thư gật gật đầu, chém c·hết hai con Huyết Hầu đi sau đó hỏi tiếp.
"Nhưng liệu biến một năng lực cơ bản của mình trở thành Huyết Thuật có khiến cho hắn trở nên nguy hiểm hơn hẳn không? Ý tôi là, thay vì thức tỉnh ra một Huyết Thuật, một năng lực hoàn toàn mới, hắn lấy biến thẳng cái năng lực vốn có thành Huyết Thuật của mình, hy sinh luôn khả năng có một năng lực mới. Liệu liệu đó có khiến hắn trở nên mạnh mẽ và nguy hiểm hơn không?"
"Không biết, cái đấy thì chúng tôi chỉ đang đoán thôi, nhưng có một điều vô cùng chắc chắn..." Chí Duy cau mày rồi để cho Vô Hải nói tiếp nốt phần còn lại.
"... Đó là hắn vô cùng nguy hiểm." Nói rồi, ba cái xúc tua sau lưng Vô Hải liên xiên c·hết ba con Huyết Hầu ở đằng sau cậu.
Và đó cũng là ba con Huyết Hầu cuối cùng ở nơi này. Vô Hải nhảy xuống đất rồi tụ họp với mọi người, sau đấy hỏi.
"Đi tiếp chứ?"
Cả bai người lại gần rồi cùng nhau gật đầu sau đấy cả đám nghỉ ngơi tẩm vài phút rồi mới bắt đầu tiếp tục đi tiếp.