Chương 58: Sự Sợ Hãi
Đám học sinh cùng vài giáo viên bồi rối và có chút sợ hãi nhìn nhau. Rõ ràng là họ không biết Vô Hải đang nói gì cả.
Ngay lúc Vô Hải định chạy đi tìm cách khác thì cô gái mà Vô Hải đã cứu trong nhà vệ sinh bổng dưng giơ tay lên nói.
"À thì... tớ... tớ thấy một người đàn ông giống như đang ra lên cho mấy con chó đấy dẫn... dẫn... dẫn mấy học sinh cùng các giáo viên đi ra sau trường đấy ạ..."
Cô gái vừa dứt lới, mặt của đám người liền xanh lại vì nơi họ đứng ngay bây giờ chính là ở ngay sau trường.
"Cái... Mọi Người Mau Chạy ĐI!!!"
"Chạy đi đâu cơ?"
Ngay khi Vô Hải và Chí Duy đi hét lên bảo mọi người mau chạy đi thì một cảm giác lạnh tới tận sống lưng truyền thẳng đến cơ thể của cả hai người bọn họ.
Vô Hải cùng Chí Duy từ từ quay lại nhìn. Đằng sau hai người là một người đàn ông mặc vest, tóc đen nhọn rũ xuống đôi mắt mất hồn. Trên tay hắn là một con dao mới tinh như vừa mua.
"Liên Hương, mau dẫn tất cả chạy đi, bọn anh sẽ cẩm chân hắn cho..." Vô Hải vừa nói với Liên Hương ở phía sau mình vừa dùng nước triệu hồi ra Đinh Ba.
Vẻ mặt của cậu nghiêm trong vô cùng, trong đó còn chứa theo cả một chút của sự sợ hãi và run rẩy. Nhưng Vô Hải và Chí Duy vẫn cắn răng đứng tại chỗ mà không chạy đi.
"Vâng..." Liên Hương nuốt nước bọt, hơi thở của cô rất gấp, cớ như đang phải đối mặt với một thứ gì đấy vô cùng đáng sợ vậy.
Nhưng ngay khi cô vừa lui lại một bước. Một con dao liền đã phóng thẳng đến ngay trước mặt cô, tốc độ vô cùng nhanh, vượt qua khỏi cả khả năng phản ứng của Vô Hải.
"Cái..." Vô Hải thì thầm trong miệng, ngay khi cậu nhân ra thì con dao đã ở ngay cạnh mình rồi. Cậu định vươn tay ra đ nhưng rõ rang là không kịp.
Vụt! Kenggg! Vô Hải không phản ứng kịp, nhưng Hải Kỳ thì có. Nó gọi ra một vái xúc tua nước ở sau lưng Vô Hải đánh bay con dao đi.
Thế nhưng lực của con dao vậy mà lại mạnh đến mức đủ để xé tan cả cái xúc tua nước ngay khi cả hai vừa chạm vào nhau.
"Ồ? Đỡ được cơ à, đáng khen đấy." Tên Tử Giả với gương mặt như n·gười c·hết rồi kia tỏ ra có chút bất ngờ mà nói.
"Nhanh quá! Mình thậm chí còn không kịp phản ứng lại luôn!! Đúng là quái vật! Quá khủng kh·iếp!" Chí Duy cánh răng, ngạc nhiên tới mức sợ hãi mà thầm nghĩ trong lòng.
"Mày nghĩ chúng ta cầm cự được bao lâu đây?" Chí Duy móc ra một khẩu Tiểu Liên từ trong không gian của mình rồi hỏi Vô Hải. Vô Hải thì đập Đinh Ba của mình xuống đất rồi nói.
"Chịu, được bao lâu thì hay bấy lâu."
Ngay sau đấy cả hai im lặng một hồi lâu, Vô Hải cùng Chí Duy điều hòa nhịp thở hỗn loạn. Mồ hôi nhễ nhụa lướt từ trán của họ xuống tới tận cằm rồi xuống mặt đất.
Vô Hải đạp xuống mặt đất lao thẳng về phía tên Tử Giả mặt trông như thiếu ngủ lao ngày, không nhân nhượng gì cả mà nắm chặt đinh ba, dúng hết lực của mình đập một phát thật mạnh về phía hắn.
Rầm!! Tên Tử Giả nhẹ nhàng nhảy sang một tránh né. Đinh Ba đập hụt vụt xuống mặt đất khiến sàn đá bị đập nát ra một cái lỗ to chằng chịt vết nứt.
Ngay khi tên Tử Giả định dùng con dao không biết lấy từ đâu ra của mình đâm thẳng vào cồ Vô Hải thì Chí Duy liền bóp cò. Một loạt đạn khổng lồ phóng nhanh bay về phía của hắn.
Hắn ta nhảy ra ngoài, tránh được loạt đạn này thì bông dưng ngay chỗ mà hắn vừa tránh một quả lựu đạn đã mất chốt xuất hiện.
Đùng! Quả lựu đạn nổ tung lên, những mảnh vỡ li ti do lực nổ mà bắn tung tóe khắp nơi đâm hết lên người tên Tử Giả.
Làn khói mờ đi, tên Tử Giả nọ bước ra ngoài đám khói.
Điều càng khiến Chí Duy cảm thấy kinh khủng hơn là, những mảnh vỡ của quả lựu đạn không hề găm lên người của hắn ta. Chúng chỉ đơn giản là dính lên trên đấy mà thôi.
Và ngoài cái áo vest cùng bộ áo trong của hắn đã bị đốt cháy và thổi tung ra, cả cơ thể hắn gần như là chả hề có thương tích gì ngoài mấy vết bẩn trên người vậy.
Nhưng sau đấy, Chí Duy liền lắc đầu rồi phủ nhận suy nghĩ trước đấy của mình.
"Không, không phải là hắn không bị gì cả, mà là hắn đã hồi phục lại ngay sau khi đống mà là hắn đã hồi phục lại ngay sau khi đống mảnh vỡ đâm vào người hắn mới đúng."
Vô Hải lao lên dùng đi ba lần nữa đập thẳng về phía tên Tử Giả. Tên Tử Giả nâng con dao lên, nhẹ nhàng dùng một tay đỡ lại đòn đập bằng hai tay của Vô Hải.
"Gì cơ?!" Vô Hải bất ngờ mà bật thốt lên. Móng tay phải của tên Tử Giả bổng dưng dài ra và sắc nhọn lên. Hắn đâm một phát thật mạnh vào giữa ngực Vô Hải.
Sau lưng Vô Hải mọc ra hai cái Xúc Tua, Hải Kỳ đập mạnh đập mạnh chúng nó xuống đất kéo Vô Hải bay ra ngoài suýt soát tránh được phát đâm nọ.
Vô Hải ngưng tụ ra sáu quả cầu nước liên túc bắn sáu phát liên tục về phía tên Tử Giả.
Hai phát đầu tiên bất ngờ đánh vào tay hắn khiến con dao trên tay hắn bay ra ngoài, bốn phát còn lại thì Vô Hải hợp lại với nhau thành một quả đạn nước to hớn rồi bắt thănt về phía ngực tên Tử Giả khiến hắn bị đập cho ngược trở lại.
Chí Duy nâng súng lên liên tục nã thẳng về phía tên Tử Giả. Hắn nhẹ nhàng nhảy nhót tránh né những đường đạn chuẩn xác của Chí Duy.
Vụtt! Vô Hải tụ lực rồi ném thẳng vây đinh ba vào mặt của tên Tử Đồ. Cây Đinh Ba đâm thẳng về phía hắn cứ như là một viên đạn xe tăng đang đâm thẳng vế phía hắn vậy
Tên Tử Giả xoay người đá bay Đinh Ba của Vô Hải đi, sau đấy lao lên định t·ấn c·ông cậu, nhưng ngay hắn vừa đi đến trước mặt của cậu vị trí của hai người bổng dưng bị đổi cho nhau.
Đinh Ba vốn đã được Vô Hải gọi về từ trước đấy đã vào tay cậu. Hai cái xúc tua sau lưng Vô Hải cùng với hai cánh tay của cậu cùng nhau nắm chặt Đinh Ba lại.
Vô Hải nghiến răng cùng Hải Kỳ dồn hết sức bình sinh của mình, nấm chặt đinh ba rồi đập thẳng vào ngay giữa đầu tên Tử Giả một phát thật mạnh!!
Tay Tử Giả hoàn hồn sau việc đổi chỗ, nhận thấy nguy hiểm từ sau lưng mình truyền tới, hắn liền nâng hai tay lên đỡ rồi nghiêng đầu sang một bên.
Cây Đinh Ba đâm thẳng vào hai tay của tên Tử Giả, cắt nát xương hắn ta rồi đập xuyên qua cả xương quai xanh cắt nát xương sươn chẻ làm đôi nội tạng.
Tay của hắn bay thẳng lên trời, máu từ người hắn phun ra như những dòng suối đỏ tươi. Mặt của tên Tử Giả hoàn toàn không hề biến sắc mà thì thầm.
"Chậc, lại mất kiểm soát rồi, xem ra quá trình tiến hóa của mình vẫn chưa được ổn định." Nói rồi hắn ta vung chân đá bay Vô Hải ra ngoài, do cử đômg quá mặt làm cho ruột non ruột già của hắn rơi rớt lach bạch xuống mặt đất.
Hắn nhìn Vô Hải cùng Chí Duy một hồi rồi quay người rời đi. Chí Duy vội chạy lại gần Vô Hải rồi đỡ cậu dậy sau đấy lo lắng mà hỏi.
"Mày có sao không?"
Vô Hải khặc ra một chút máu đỏ rồi chậm rãi khó khăn mà đáp lại Chí Duy.
"Có... khục khục... tao gãy năm cái xương sườn rồi... Ah!! Mẹ nó đau quá..."
Sau đấy Chí Duy vội đỡ Vô Hải dậy rồi nhanh chóng rời đi, trở về phòng khám của Khánh Linh để nhanh chóng mà giúp cậu chữa trị.